Love In Real Life

Chương 45:Điều lo sợ




\#125

Sau khi đăng ký kết hôn, tâm tình lão lúc nào cũng phơi phới, năng lượng tích cực tràn trề, thường xuyên hát vu vơ một mình.

Tối thứ bảy rảnh rỗi không có gì làm, lão nằm dài trên sofa ôm điện thoại lướt mạng.

Đi từ bếp ra, tôi phát hiện lão đang xem clip phụ nữ sinh bé bằng cách sinh thường.

Kết quả hoàn toàn như tôi dự đoán, lão xem xong bị ám ảnh ngồi trầm mặc một lúc lâu không chút phản ứng. Không dừng lại ở đó, lão rơi vào tình trạng thẫn thờ, sắc mặt trở nên u ám như bị mây đen vây quanh.

Lão ngồi khoanh chân gọn gàng ở góc ghế sofa dài, ánh mắt đờ đẫn nhìn ly nước trên bàn trước mặt, bỗng nhiên nhìn qua tôi với biểu cảm lo sợ: "Vợ, qua đây với anh đi"

Tôi nhịn cười sang ngồi với lão, lão ôm cánh tay tôi nghiêm túc hỏi: "Anh sợ... Vợ khỏi sinh em bé được không?"

Tôi không khỏi kinh ngạc, người trước đây từng muốn dùng cách có con để giữ tôi là lão, giờ lại thay đổi một trăm tám mươi độ.

"Anh có thể không có con sao?"

Đôi mày lão cau lại, tâm trạng không vui hiện rõ trên mặt, khẽ thở dài chán nản: "Nhưng mà nguy hiểm lắm, thà khỏi có còn hơn"

Sống mũi tôi cay xòe, nghĩ đến việc lão lo lắng cho tôi hết việc này đến việc khác, chấp nhận không có con còn hơn để tôi phải nguy hiểm. Tôi mỉm cười an ủi lão: "Không phải ai sinh con cũng nguy hiểm, có người này thì cũng có người khác"

Lão nhăn nhó, biểu cảm phản đối lắc đầu: "Anh sợ lắm, không sinh"

Nửa đêm tỉnh giấc vẫn thấy lão nằm xoay lưng sử dụng điện thoại, tôi nhẹ chồm người dậy xem lão đang làm gì. Trên màn hình điện thoại là thông tin về vấn đề sinh con, lão vuốt xem rất cẩn thận.

Hai chữ hạnh phúc vốn không hề đủ để diễn tả cảm xúc trong lòng tôi khi nhận được tình cảm lão mang đến. Dù tính tình lão có trẻ con nhưng những lúc quan trọng, lão luôn cân nhắc kỹ lưỡng đưa ra quyết định đúng đắn.

Sáng hôm sau thức dậy mặt mũi lão bơ phờ, tôi giả vờ không biết chuyện đêm qua, vu vơ hỏi lão: "Anh nghĩ kỹ chưa? Nhất định không sinh con?"

Lão gật đầu không chút lưỡng lự, điềm tĩnh đáp: "Không sinh"

"Chuyện này... đợi thêm một thời gian nữa hãy quyết định" Tôi thật lòng khuyên nhủ lão, nhỡ sau này lại hối hận.

Lão khẽ gật đầu, nét mặt giãn ra được đôi chút.

\#126

Sinh nhật cháu gái lão được tổ chức tại nhà mẹ lão, khách được mời đến khá nhiều, chủ yếu là những người trung niên.

Gia đình anh chị lão đã yên bề gia thất, chỉ còn lão là chưa tổ chức công khai kết hôn nên ai cũng hối thúc.

Có một chú hỏi lão: "Sao không cưới sớm, có kinh tế thì để vợ bây ở nhà đẻ mấy đứa mà nhờ"

Lão không chút nể nang khó chịu ra mặt, phũ phàng đáp: "Con lấy vợ chứ đâu có phải lấy cái máy đẻ"

Chú đó lại nói: "Đàn bà không đẻ thì còn làm được tích sự gì nữa"

Nghe xong mặt lão bùng lửa giận, gằng giọng đay nghiến: "Tôi không cho vợ tôi đẻ đó thì sao?"

Tôi vội can lão kéo vào trong nhà, nếu nói thêm vài câu nữa thì e là có chuyện xảy ra.

Sau lần xem clip kia, hễ nhắc đến chuyện sinh con lão lại trở nên nhạy cảm, giờ có người nhắc đi nhắc lại khó trách lão lại nổi nóng.

Kéo lão về phòng, đợi lão bình tĩnh lại tôi mới lên tiếng: "Em đã nói anh đừng nghĩ nhiều về chuyện đó rồi mà, người ta muốn nói gì thì người ta nói, anh không thích cứ làm lơ đi, tức giận chỉ làm bản thân không vui thêm thôi"

"Ông ta coi vợ ông ta thế nào là chuyện của ông ta, nhưng ông ta không có quyền đưa ra ý kiến với vợ anh"

Tôi cười trong bất lực xoa xoa mặt lão dỗ giận: "Được rồi, đừng tức giận nữa, chúng ta không quản được lời nói của người khác, những gì anh làm vì em, em đều biết hết"

Sắc mặt lão tốt hơn, tôi mới chậm rãi giải thích: "Vì cuộc đời người phụ nữ phải mang nặng đẻ đau nên mới cần một người đàn ông bao dung, biết yêu thương bảo vệ vợ mình, chứ không phải là một người suốt ngày chỉ biết nói lời ngọt ngào"

Mắt lão đỏ lên, nghẹn ngào bày tỏ: "Anh thật sự rất sợ, sợ vợ phải chịu đau một mình"

Tôi tự giác bật cười: "Ngốc quá, đau trong hạnh phúc thì đau bao nhiêu cũng chẳng sao"

Lão mỉm cười mãn nguyện, sắc mặt tươi tỉnh trở lại. Tôi và lão còn trẻ, vẫn còn nhiều chuyện chưa trải nên khó tránh khỏi hoang mang, nhưng chỉ cần có thể đi cùng nhau, mọi khó khăn phía trước đều không đáng kể.