Love In Real Life

Chương 46:Bốn năm, một tình yêu




\#127

Qua Tết, công ty trở nên bận rộn, lão cả ngày vùi mình trong đống công việc chất cao như núi ở công ty, mỗi ngày đều trở về nhà muộn với dáng vẻ mệt mỏi.

Đầu tháng ba, công ty bắt đầu râm ran chuyện công ty đang có khuynh hướng đi xuống, đồng nghiệp mỗi ngày đều bàn tán xôn xao không ngừng.

Khi lão gặp khó khăn, tôi chẳng thể làm gì giúp lão ngoại trừ ở phía sau cổ vũ tinh thần. Công việc bận rộn, lão trở nên trầm lặng, ít nói ít cười, mặt mũi lúc nào cũng một màu lạnh tanh.

Tối ngày tám tháng ba, lão ũ rũ ôm tôi làm nũng: "Vợ, chúng ta tổ chức hôn lễ đi"

Tôi đẩy lão ra, thẳng thắn cự tuyệt: "Không được, còn quá sớm"

Lão không phản kháng, nằm thu người quay mặt vào lưng ghế giận dỗi.

Hôm sau lão ra ngoài mua đồ để quên điện thoại ở nhà, điện thoại lão có tin nhắn đến liên tục, tôi mở lên xem thử là ai thì phát hiện là lão Nhất và lão Tam nhắn tin trong group chat.

Tin nhắn ở màn hình khóa hiện lên một phần tin nhắn từ lão Tam "*Sắp cưới đến nơi rồi lại để công việc*..."

Tôi hiếu kỳ mở lên xem mới biết được khuya qua lão nhắn tin vào group nói về chuyện đang càng ngày càng không ổn, lão dự định sẽ dời chuyện kết hôn lại vài năm nữa, nhưng chỉ sợ công ty không trụ nổi lão sẽ thất nghiệp, e là lúc đó phải lo vực dậy công ty mà không có thời gian dành cho tôi.

Thậm chí, lão Tam hỏi lão có dự tính ngoài ý muốn chưa, lão nói nếu ngày nào đó lão không lo được cho tôi cuộc sống toàn vẹn, lão sẽ tự động để người khác có khả năng thay thế lão lo cho tôi.

Tôi biết lão chỉ muốn thấy tôi được sống vui vẻ không thiếu thốn, nhưng không có lão cuộc sống tôi chẳng còn ý nghĩa nào cả.

Tôi không sợ khó khăn, không sợ nghèo tiền bạc, chỉ sợ một ngày nào đó lão thay lòng không còn yêu tôi nữa.

Lần đầu tiên gặp gỡ, tôi rất ghét lão, cho đến giây phút hiện tại, tôi lại yêu lão da diết tận xương tủy.

Lão có thể buông tay để tôi tìm bến đổ mới khi lão không còn khả năng lo cho tôi, nhưng tôi tuyệt đối không thể buông tay khi lão chẳng còn gì trong tay.

Nửa tiếng sau lão trở về, lão vừa bước vào nhà tôi lập tức lớn tiếng đề nghị: "Chúng ta tổ chức hôn lễ đi"

Lão ngạc nhiên tròn mắt nhìn tôi, đứng ngây người ra vài giây, chợt lắc đầu từ chối: "Công ty bận lắm, anh không có thời gian"

Tôi lạnh lùng quay mặt nhìn ra ban công, lơ đễnh tuyên bố: "Hoặc là ngay lập tức, hoặc là vĩnh viễn không"

Không khí chợt im lặng, lòng tôi cũng căng thẳng theo, vì muốn cùng lão vui cùng vui, buồn cùng buồn mà tôi đã vứt bỏ cả lòng tự trọng để yêu cầu.

"Mẹ, con lừa được vợ con rồi, chuẩn bị tuần sau tiến hành"

Tôi đứng hình khi nghe giọng phấn khởi của lão vang lên, cứng nhắc quay đầu lại nhìn thấy lão tươi cười nói chuyện điện thoại, tôi uất nghẹn đến mức muốn phun lửa.

Cúp điện thoại, lão hứng khởi lượn lờ đến trước mặt tôi trêu tức: "Quân tử nhất ngôn!"

Biết mình bị lừa, tôi cười lạnh: "Anh cũng quen quân tử sao? Hết lần này đến lần khác gài em"

Lão bày ra vẻ mặt vô tội, ung dung ngồi xuống bên cạnh tôi, đắc ý lên mặt: "Ai kêu em mềm lòng làm gì, bị anh gài nhiều lần như vậy vẫn không rút ra được kinh nghiệm"

"Anh"

Tôi tức giận giơ nắm đấm lên, lão vội vàng chồm người bỏ chạy, trước khi mang đồ mới mua vào bếp vẫn không quên cười khiêu khích tôi.

Thứ hai đi làm, điều tôi nghe được không còn là công ty xuống dốc mà là công ty vừa hợp tác thành công với một đối tác lớn ở nước ngoài, kẻ tung tin đồn thất thiệt trước đó không ai khác ngoài lão.

Đúng là, yêu nhau lắm cắn nhau đau, nhiều lúc yêu lão hơn cả bản thân, nhưng nhiều lúc lại cảm thấy đánh lão bao nhiêu cũng không đủ.

Người đàn ông vừa biến thái, lưu manh, hay gài hàng, lắm mưu đồ như lão lại có thể khiến tôi yêu lão một lòng một dạ suốt bốn năm dài, nhưng vấn đề nằm ở tôi hay lão vẫn chưa thể xác định được.