Lừa Tình

Chương 10




Mộ Vân Triệt thở phì phì vì tức giận. Cái tên khốn kiếp đó dám hôn con thỏ ngốc của anh. Anh nhất định phải chôn sống cậu ta! La Tâm Di nhìn anh đằng đằng sát khí, rất biết điều mà ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Bất quá, ai nói nằm im là không dính đạn? Anh vừa về tới nhà đã quăng cô lên giường, gằn giọng hỏi:

“Ngoài hôn ra, hắn ta còn chạm vào những chỗ nào của em nữa?”

“Anh ta… còn nắm tay trái của em.” La Tâm Di sợ sệt báo cáo.

“Khi hôn có đưa lưỡi vào miệng em không?”

“Không có!” Cô kích động la lên “Ngoài Vân ra em không muốn ai hôn hết!”

Lửa giận của Mộ Vân Triệt thoắt cái giảm đi một nửa, bất quá, phải ‘tẩy trùng’. Anh kéo La Tâm Di vào phòng tắm, mở vòi sen xả nước lên người cô.

“A! Vân! Nước lạnh quá. Mở nước nóng lên được không?”

“Nước lạnh mới có thể tẩy sạch người em.”

Anh điên cuồng phun nước lên người Tâm Di. Một lúc lâu sau không thấy cô phản ứng mới ngẩng đầu lên nhìn, bàng hoàng phát hiện trên mặt con thỏ ngốc của anh đã đầy nước mắt. Mộ Vân Triệt vội ném vòi sen trong tay đi, luống cuống lau nước mắt cho cô.

“Anh xin lỗi! Đều là lỗi của anh! Em đừng khóc!”

“Vân! Anh ta chỉ hôn được ở ngoài, em không có bẩn! Thật sự không có bẩn!” Cô òa lên khóc nức nở.

Anh hối hận vô cùng. Anh điên rồi mới có thể nổi nóng với cô. Cô mỏng manh và dễ tổn thương như vậy, anh lại không chút để ý mà phát tiết tức giận trên người cô.

Mộ Vân Triệt thương tiếc hôn lên nước mắt của cô, dỗ dành:

“Tâm Di của anh không có bẩn! Anh giúp em lau sạch được không?”

Nói rồi anh nhẹ nhàng liếm đôi môi cô, sau đó tách đôi môi đỏ ra để quấn quýt với chiếc lưỡi thơm tho. Anh chỉ là ‘tẩy trùng’, hoàn toàn không có ý nghĩ gì đen tối đâu! Chuyện sau đó… chắc ai cũng biết.

Công ty Thành Đạt.

Hoằng Lâm điên cuồng ném đồ trong phòng làm việc, nhân viên đứng chật ngoài cửa nhưng không ai dám vào khuyên sếp tổng đang phát điên này. Ném được một lúc, Hoằng Lâm mới bình tĩnh lại, căn phòng bây giờ chỉ còn một đống hỗn độn, giống như vừa có động đất đi qua. Hắn ngồi bệt xuống đất, ôm mặt, thì thào tự hỏi:

“Tâm Di! Vì sao lại là cậu ta? Vì sao lại là kẻ thù của anh? Tâm Di!”

Lúc hắn còn bé, hai nhà Hoằng- Mộ vô cùng thân thiết. Hắn và Mộ Vân Triệt cũng trở thành bạn thân. Nhưng khi lớn hơn một chút, ba mẹ Mộ Vân Triệt đều mất trong một vụ tai nạn giao thông. Mộ Vân Triệt bắt buộc phải trưởng thành. Khi đó, hắn bắt đầu tranh đấu với Mộ Vân Triệt ở khắp nơi. Phải! Hắn ghen tị. Vì cái gì gia thế hùng mạnh như nhau, vẻ ngoài hắn cũng không kém nhưng Mộ Vân Triệt lại được chào đón hơn hắn? Vì cái gì ngay cả ba mẹ hắn cũng thích Mộ Vân Triệt hơn hắn? Vì cái gì… Có rất nhiều lí do khiến hắn ghen tị với Mộ Vân Triệt. Từ đó, mối quan hệ giữa hai nhà dần dần xấu đi. Và dẫn tới hậu quả như bây giờ, hai nhà là kẻ thù của nhau.

“Tâm Di! Dù cho là vì ghen tị với Mộ Vân Triệt hay thật sự yêu em, tôi nhất định phải có được em!” Hắn thì thào, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.

Cùng lúc đó, ở Mĩ, La Lệ đang vô cùng vui sướng. Cô ta lên giường với 3 người đàn ông một lúc, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng. Một gã đàn ông thở dốc ồ ồ nhét cự vật vào miệng cô ta không ngừng ra vào. Hắn ta phát ra tiếng thở dài thỏa mãn cùng một câu chửi tục:

“F***! Phụ nữ châu Á đúng là nhỏ nhắn dẻo dai. Nhưng không phải nói phụ nữ châu Á rất thùy mị sao? Vì cái gì em lại dâm đãng đến tận xương vậy hả?”

La Lệ vừa ngậm dương vật của hắn, vừa chịu tấn công của hai người đan ông kia, tiếng nói đứt quãng mơ hồ truyền ra:

“Em không dâm đãng, làm sao thỏa mãn được các anh?”

“Mẹ kiếp!”

Cùng với tiếng rên rỉ, tiếng chửi tục, La Lệ liên tục lên cao trào. Cô ta ở Mĩ rất tịch mịch, không có ai thỏa mãn dục vọng của cô ta. Chính vì vậy, cô ta đến bar làm gái. Vừa có tiền, vừa có đàn ông để thỏa mãn dục vọng, vì cớ gì lại không làm?

Nhân viên khách sạn sáng nào cũng phải dọn dẹp đống chăn và drap giường dính đầy tinh dịch, ai ai cũng cảm thấy ghê tởm. Khẩu vị của cô gái này thật nặng! Ngay cả quản lí khách sạn cũng nói bóng nói gió với La Lệ, hi vọng cô ta đừng mang đàn ông về phòng nữa, bọn họ dọn dẹp những thứ kinh khủng của cô ta và người những người đàn ông kia cảm thấy rất buồn nôn. Nhưng La Lệ giả vờ câm điếc. Đùa à? Cô ta có tiền, muốn ở hay đi, muốn mang đàn ông về chơi mình còn cần xin phép họ sao?

Mẹ La Lệ đau lòng nhìn con gái:

“Lệ Lệ! Con đừng như vậy mà! Nếu con thiếu tiền mẹ có thể đi làm.”

“Mẹ già! Tôi không thiếu tiền. Tôi chỉ đơn giản là muốn lên giường với đàn ông, ok?”

“Nhưng… con đã ngủ với rất nhiều người rồi, như vậy không tốt đâu. Cậu Hoằng biết được sẽ không vui.”

“Ôi dào! Tôi không nói, mẹ không nói. Anh ta làm sao mà biết được? Mẹ liệu mà giữ mồm giữ miệng. Anh ta mà đá tôi vì chuyện này là mẹ không xong với tôi đâu, hiểu chưa?”

“Mẹ… Mẹ hiểu rồi!”

La Lệ kiêu ngạo xách túi rời đi. Cô ta hiểu rõ mẹ mình, một người phụ nữ vô cùng nhu ngược, dọa một chút là ổn thôi mà. Nhưng nói mới nhớ, lâu rồi Hoằng Lâm không còn gọi cho cô ta nữa. Không phải là tìm được con nào mới rồi chứ? Không được! Tối nay cô ta phải gọi cho hắn để ‘hâm nóng tình cảm’. ‘Mỏ vàng’ Hoằng Lâm là của cô ta. Không ai có quyền chạm vào con kim quy mà khó khăn lắm cô mới câu được này. Lên giường với nhiều đàn ông chẳng qua là nghĩ cho mình, cũng là nghĩ cho anh ta, không phải sao? Nếu kĩ thuật của cô không tốt làm sao có thể giữ anh ta bên cạnh lâu như vậy, có thể khiến anh ta luôn thỏa mãn như vậy? Cho nên mới nói việc ngủ với nhiều loại đàn ông chỉ là cách để rèn luyện kĩ thuật giường chiếu chứ không phải chuyện gì xấu cả.