Bản thân cậu ta chưa bao giờ bị bệnh mặc dù luôn ngấu nghiến một đống thịt vào mỗi buổi sáng, nhưng điều thật sự xảy đến với cậu lại là một cơn sặc trà sao? Hiện tại, cổ họng Eugene nóng như thiêu đốt, cậu đấm vào ngực trong cơn đau nhói.
Tuy nhiên, màn tiết lộ sự thật này khiến cho cậu ta không thể không khỏi ngạc nhiên.
Vương quốc Ma thuật Aroth có tổng cộng năm tháp Ma thuật: Xích Tháp, Lam Tháp, Lục Tháp, Bạch Tháp và Hắc Tháp.
Chưa đầy ba trăm năm trước, Hắc ma tháp vẫn chưa từng xuất hiện. Nhưng rõ ràng đã có gì đó trong lời thề bí ẩn giữa Anh hùng và Quỷ vương, khiến cho tòa tháp ra đời, thời gian đã trôi qua hàng trăm năm kể từ sự kiện lịch sử ấy.
Mặc dù ở kiếp trước, số lượng hắc pháp sư mà cậu xử tử đã dễ dàng vượt xa con số một trăm, nhưng trớ trêu thay giờ đây chúng lại được coi là một nghề đáng kính. Tiếp tục sau lời thề giữa Anh hùng và Quỷ Vương, bọn hắc pháp sư cũng đã tìm đến và làm một thỏa thuận đặc biệt với Anh hùng. Chúng đã sử dụng thời gian để tích lũy ảnh hưởng đủ mạnh để xây dựng nên một Tháp ma thuật cho riêng mình ở Aroth.
Dù sao thì, không giống như Hắc Tháp, Xích Tháp đã tồn tại từ hơn ba trăm năm trước.
“Cậu có sao không?” Lovellian hỏi với vẻ lo lắng khi nhìn vào Eugene.
“À, có. Tôi ổn mà - Ý tôi là, tôi ổn,” Eugene ho ra.
Vì quá ngạc nhiên nên cậu ta đã vô tình sặc chút trà. Tuy nhiên nhờ có cái tình huống đáng quên này nên mọi người đang nhìn cậu, khiến cho cậu không khỏi không cảm thấy xấu hổ. Trong lúc hắng giọng, Eugene vươn tay để lấy một ít khăn giấy gần đó. Tuy nhiên, trước khi cậu ta có thể bắt đầu lau sạch đống bừa bộn mà cậu ta để lại trên bàn, Lovellian đã chạm ngón tay, khiến cho tấm khăn bàn ẩm ướt ngay lập tức được làm khô sạch.
Đây là ma thuật.
“Trông cậu có vẻ như rất ngạc nhiên.”
“Vâng, thật tốt…” Eugene hạ cánh tay đang vươn ra của mình xuống trong khi cười cười ngượng ngùng. Những lúc như thế này đây, thì việc trở về tuổi trẻ là một lợi thế không thể chối cãi được nữa.
‘Nếu anh ta đến từ Xích Tháp… có nghĩa là anh ta là một môn đồ của Sienna.’
Nói một cách chính xác hơn thì Lovellian không phải là môn đồ trực tiếp của Sienna. Nếu Eugene nhớ không nhầm thì môn đồ trực tiếp của Sienna nên là sư phụ của sư phụ của Lovellian. Nhưng mặc dù họ cách nhau rất xa về thế hệ, cả Lovellian và Sienna Thông Thái đều đã từng làm chủ nhân của Xích Tháp và Lục Tháp.
Có vẻ như ba trăm năm về trước thì điều hợp lí nhất là khi cô ta trở thành chủ nhân của Tháp xanh sớm nhất trong lịch sử vương quốc Aroth. Cô ấy là bạn đồng hành của Vermouth Vĩ Đại và là một Pháp sư cấp cao có thể giết chết cả rồng và Quỷ vương. Vô số pháp sư đã tìm đến Tháp Lục với hy vọng có thể trở thành môn đồ của Sienna.
Hơn hết nữa, Sienna còn tạo ra nhiều chiến công trong thời gian đảm nhận chức vụ Pháp sư Trưởng. Cô ấy đã xé tan tất cả các văn bản ma thuật thông thường ở Aroth, sửa lỗi và tiến hành viết lại chúng. Bên cạnh đó, cô ấy không hề ngần ngại trong việc chia sẻ kiến thức và dạy dỗ các đệ tử của cô, thậm chí cả đồng nghiệp của cô ấy, những Pháp sư Trưởng của các tháp khác cũng nhận được sự hướng dẫn từ cô.
Đến cuối nhiệm kỳ của cô ta, các pháp sư đã được dạy dỗ bởi Sienna đều ngồi ở những vị trí cấp cao trong các tháp của họ. Những bài giảng của cô ấy vẫn được tiếp tục đến ngày nay, và đã có hai pháp sư nổi tiếng coi mình là môn đồ của Sienna đã trở thành chủ tháp của Xích Tháp và Lục Tháp.
‘Sư phụ của sư phụ của sư phụ của anh ta…’
Dù cậu ta có nghĩ nhiều về điều đó cỡ nào chăng nữa thì việc Lovillian gặp trực tiếp Sienna có vẻ như đã không xảy ra. Tuy nhiên, Eugene không ngờ rằng cậu ta sẽ gặp ai đó liên quan đến một người bằng hữu cũ của mình ở đây.
‘Nếu anh ta đến từ Xích Tháp… Điều đó có nghĩa là chuyên môn của anh ta là ma thuật triệu hồi.’
Ma thuật triệu hồi cũng là một trong những sở trường của Sienna. Ngôi nhà mà Anh hùng và những người đồng đội của cậu đã ở trong hầu hết những chuyến phiêu lưu của họ cũng là một trong những thứ mà Sienna đã triệu hồi.
“…Cháu nói rằng tên cháu là Eugene, phải không?” Gilead lên tiếng.
Dù bây giờ giọng nói ấy đang chỉ định cậu, Eugene lần này lại không còn quá lo lắng cũng như không còn bị sặc trà nữa. Cậu chỉ quay lại nhìn Gilead và gật đầu nhẹ nhàng.
‘Đúng lúc, mình đang tự hỏi khi nào ông ta ta sẽ gọi mình’
Từ lúc hai người họ gặp nhau ở trước dinh thự, Eugene đã dễ dàng nhận ra được ánh nhìn của Gilead đang dán chặt vô người cậu.
“Thằng con trai ta... Nó đã xúc phạm cháu và cả cha cháu.”
“Đúng là như vậy. Nhưng cháu không để bụng đâu ạ.” Eguene nói trong khi sửa lại tư thế ngồi ghế thẳng lại. “Cháu đã trút hết tất cả những tâm tư, cảm xúc của cháu vào cậu ta trong trận đấu ấy rồi ạ.”
Gilead nói ra: “Vì cháu đã thắng trận đấu tay đôi này.”
“Ngay cả khi cháu đã thất bại. Cháu sẽ không bao giờ ôm hận. Điều đó chỉ có nghĩa khi sự xúc phạm mà cháu phải chịu là quá xứng đáng cho sự yếu đuối trong việc bảo vệ lấy danh dự của mình và cha mình.” Eugene giải thích.
“Cháu trưởng thành hơn con trai ta nhiều rồi đó.” Gilead nói với một nụ cười toe toét. [note56141]
Bộp.
Với một cú vỗ nhẹ lên vai Cyan, Gilead tiếp tục nói: “Cyan”
“Vâng.” Cyan ngoan ngoãn trả lời
“Ta không cảm thấy xấu hổ vì sự thất bại của con. Tuy nhiên, sự xấu hổ của ta đến từ việc con lảng tránh ánh mắt của ta bởi sự mặc cảm về việc thất bại.”
"...," Ciel giữ im lặng.
"Ta nghe nói cuộc đấu đã bắt đầu bởi vì con đã xúc phạm cậu ấy. Nhưng, dù con đã thất bại trong cuộc đấu này, con lại không xin lỗi Eugene."
"B-Bởi vì..."
"Cyan. Con sinh ra đã được mang họ Lionheart. Điều đó cũng có nghĩa là con là hậu duệ của Vermouth Vĩ Đại. Để sống một cách thật xứng đáng với dòng máu mà cả hai đứa con cùng chia sẻ, con phải biết tôn trọng danh dự của người khác cũng như của chính con."
'Nhưng thằng Vermouth, tên khốn đó, có vẻ như chẳng bao giờ biết thế nào là tôn trọng danh dự của tôi đấy.'
Trong khi suy nghĩ một cách vu vơ, Eugene lại nhìn vào khuôn mặt của Cyan. Vì tính cách lộn xộn của cặp sinh đôi, cậu nghĩ rằng cha của họ hẳn cũng phải là một con người đê tiện. Nhưng thật ngoài dự đoán, Gilead dường như có một cái đầu hoạt động vô cùng rạch ròi và minh bạch.
'Họ nói rằng ông ta rời nhà đã ba năm.'
Ba năm là một khoảng thời gian đủ dài đối với một đứa trẻ mười tuổi bằng khoảng một phần ba cuộc đời của nó.
"... Tôi xin lỗi," Cyan thừa nhận, cái mũi thì lại sụt sịt trong khi những giọt nước mắt long lanh bắt đầu đọng lại trong đôi mắt.
Hắn ta không khóc bởi vì lời xin lỗi ấy, mà vì bản thân hắn cảm thấy rằng việc xin lỗi là thật không công bằng. Mặc dù Eugene nhận ra sự thật này ngay lập tức, cậu ta cũng không chỉ trích điều này vì từ ban đầu cậu chẳng bao giờ mong đợi một lời xin lỗi chân thành từ Cyan cả.
Không khó để Gilead cảm nhận được sự miễn cưỡng của thằng con mình. Tuy nhiên cuộc trò chuyện sẽ ngốn hết đống thời gian quý báu nếu ông chỉ ra điều đó tại đây.
Gilead đổi chủ đề, "...Thứ lỗi vì sẽ nói điều này. Nhưng Eugene, ta không hề biết cha cháu."
"Việc đó thì hoàn toàn tự nhiên ạ. Ngay cả cháu cũng phải thừa nhận rằng gia đình cháu sống ở sâu trong một vùng quê," Eugene nhượng bộ.
"Cháu đã học kỹ năng của mình từ cha cháu chưa?"
"Ông ấy đã dạy cho cháu những kiến thức cơ bản, nhưng phần còn lại cháu đã học qua việc tự luyện tập."
"Cháu đã luyện tập như thế nào vậy?"
"Cháu chỉ tập luyện với kiếm và giáo gỗ... Sau tất cả do các quy định của Nghi lễ Huyết Kế nên cháu chỉ có thể sử dụng những vũ khí dùng cho mục đích tập luyện thôi ạ."
"Vậy điều đó có nghĩa là không một ai đã huấn luyện cháu sao."
"Mặc dù chúng cháu cũng có một số hiệp sĩ ở biệt thự của mình, nhưng không ai trong số họ thực sự đủ giỏi để làm người hướng dẫn cho cháu cả."
"Vậy à?"
Gilead lạc lối trong suy nghĩ mất vài giây. Cyan tiếp tục cắn môi và nghiền ngẫm, trong khi ánh mắt của Ciel thì lại tỏ ra vui vẻ. Trông như cô ấy đang tận hưởng một cuộc vui vậy. Eward thì nhìn Eugene với ánh trống rỗng.
'... Cậu ta đã tham gia vào một cuộc đấu với Cyan và thắng sao?'
'Gerhard là ai thế nhỉ?'
Khi những suy nghĩ này xuất hiện trong tâm trí họ thì Gargith và Dezra nhìn Eugene với ánh mắt kinh ngạc. Bên cạnh họ, những đứa trẻ khác từ các phân gia khác cũng nhìn Eugene với đôi mắt chứa đầy sự bất ngờ.
"... Có vẻ như Nghi lễ Huyết Kế năm nay sẽ thú vị đấy," Gilead cuối cùng cũng phá vỡ im lặng với một nụ cười.
"Tôi cũng nghĩ vậy," Lovellian, người từ đầu đã nghe cuộc trò chuyện của họ với sự hứng thú, giờ đây gật đầu với một nụ cười trên gương mặt.
Thức ăn bắt đầu đến từ nhà bếp. Tuy nhiên, không ai chạm vào nó trong khi đang chờ Gilead.
"Ta không biết những món này có hợp khẩu vị của các cháu không. Nhưng hãy thưởng thức bữa ăn mà đừng ngại nhé." Sau lời chúc này, Gilead bắt đầu ăn.
Những cô cậu nhóc cũng nhanh chóng lấy đồ ăn cho chúng. Sau đó, như là đang chờ đợi cho khoảng khắc này, Eugene ngay lập tức cắt lấy một miếng thịt lớn cho chính mình.
Khi bữa ăn bắt đầu, không khí trong phòng bắt đầu trở nên dễ chịu hơn một chút.
"Dù đã ăn nhiều đến thế lúc trưa nhưng cậu vẫn đói à?" Ciel hỏi Eugene.
"Tôi có thể đã ăn trưa, nhưng sau đó tôi vẫn phải di chuyển nên tất nhiên là tôi đói rồi," cậu trả lời.
Ciel cưởi cợt trong khi di chuyển một số rau củ như ớt chuông và cà rốt khỏi đĩa của mình và đặt lên đĩa của Eugene.
"Nếu trường hợp là như vậy thì hãy ăn phần rau củ của tớ nữa. Tớ cũng không đói lắm."
"Cậu chỉ làm thế vì cậu không muốn ăn rau củ mà thôi."
"Làm gì có chuyện đó, tớ thích rau củ mà," Ciel ngay lập tức biện hộ, trong khi liếc nhìn lên khuôn mặt của Gilead. "Thực sự là vì tớ không đói đấy."
Sau khi tất cả mọi người đã được ăn gần hết, Gilead đặt li rượu mà ông đã uống xuống và bắt đầu nói:
"Như mọi người có thể đã đoán được, lý do chúng ta sắp xếp tổ chức bữa tối như vậy là để giải thích nội dung của Nghi lễ Huyết Kế năm nay."
Khi những từ này được nói ra, những người xung quanh bàn bắt đầu dừng lại từng chút một.
"Trong Nghi lễ Huyết Kế năm nay, ngoài các mục tiêu truyền thống, ta cũng muốn tạo ra một cơ hội tốt cho tất cả các thành viên trong gia tộc để thể hiện được hết khả năng của họ,"
Gilead nói khi ánh mắt của ông lướt qua từng người một.
Ánh mắt của ông dừng lại ở Gargith, Dezra và Eugene lâu hơn so với những người khác. Ba người mà Eugene coi là 'những kẻ thất học' chắc chắn đã để ý đến vấn đề này, nhưng họ không cảm thấy bất cứ sự bất bình nào từ điều đó. Chỉ đơn giản là Deacon, Hansen và Juris rõ ràng nhận ra rằng họ không có những phẩm chất cần thiết để có thể nổi bật trong Nghi lễ Huyết Kế.
Gilead tiếp tục:
"...Nghi lễ Huyết Kế diễn ra mỗi mười năm. Nội dung của nghi lễ được quyết định bởi gia chủ dòng họ Lionheart. Ta cũng là người đã quản lý Nghi lễ Huyết Kế lần trước. Như các cháu có thể đã nghe trước khi đến đây, Nghi lễ Huyết Kế được tổ chức trước đó có mười hai đứa trẻ tham gia và lang thang giữa rừng."
Gilead gật đầu với một nụ cười chua chát.
"Trong đợt Nghi lễ Huyết Kế lần trước, chỉ có đám trẻ của phân gia tham gia. Tuy nhiên, trong nghi lễ của năm nay... ba đứa con của ta cũng sẽ thi đấu. Mặc dù có vẻ ngớ ngẩn khi nói ra điều này nhưng ta cảm thấy truyền thống của Nghi lễ Huyết Kế quá phân biệt đối xử."
Ba đứa con của Gilead đều ngạc nhiên khi nghe lời thừa nhận này.
"Nghi lễ Huyết Kế là một truyền thống quá đỗi ưu ái đối với Tông gia. Những người từ phân gia không được phép sử dụng vũ khí thật hoặc thậm chí là tập luyện với mana cho đến khi Nghi lễ Huyết Kế kết thúc. Tham gia nghi lễ dưới những điều kiện như vậy, kết quả có lẽ đã quá rõ ràng? Phân gia sẽ không bao giờ có thể đánh bại tông gia."
"..." Mọi người đều nghe một cách im lặng.
"Tuy nhiên, việc xóa bỏ một truyền thống đã được tiến hành một cách lâu dài như vậy ngay bây giờ là việc không thể."
Vết nứt này đã phân chia rạch ròi một đường ranh giới giữa tông gia và phân gia trong hàng trăm năm.
Dạo gần đây, anh trai của Gilead, Gilford, cũng đã được chúc phúc với một đứa con. Và khi đứa trẻ đó lên năm tuổi, Gilford sẽ bị buộc phải rời khỏi biệt thự chính và trở thành trưởng một chi nhánh phân gia mới.
Mặc dù tất cả đều là hậu duệ của Vermouth Vĩ Đại thì trớ trêu thay chỉ có tông gia của dòng tộc Lionheart mới có thể tự hào vì được mang trong mình một dòng máu thuần khiết. Vì vậy, chỉ có những đứa con của trưởng tộc Lionheart là được quyền kế thừa. Đó là cách mà các thế hệ chuyển giao quyền sở hữu căn biệt thự mang tính di sản của Lionheart.
"Những người thuộc Phân gia, dù máu của họ đã phai nhạt đi. Câu hỏi được đặt ra rằng liệu họ có còn xứng đáng để mang họ Lionheart nữa hay không. Mục đích chính của Nghi lễ Huyết Kế luôn là để xác nhận rằng những người kế thừa họ Lionheart phải có những phẩm chất hùng mạnh như người ông tổ của họ, Vermouth Vĩ Đại. Do đó, sự thuần khiết của dòng máu không còn mang tính quan trọng nữa."
'Vermouth,'
Eugene nghĩ
trong khi cậu ta đang nhai thịt,
'Hậu duệ của ngươi có vẻ còn tử tế hơn ngươi nhiều đó.'
"Cuộc thi nơi mà chiến thắng đã được ấn định từ trước thì còn ý nghĩa gì nữa? Ta mong muốn được xác nhận những phẩm chất hùng mạnh không chỉ của các con ta mà còn của các cháu, những người mang cùng một họ Lionheart."
Gilead quay đầu sang một bên.
"Do đó, khác với Nghi lễ Huyết Kế trước đây, ta đã quyết định thỉnh cầu sự giúp đỡ từ bên ngoài cho nghi lễ năm nay."
"Và đó là lý do tại sao tôi ở đây. Rất vui được gặp tất cả các em," Lovellian mỉm cười rạng rỡ.
"Bài thuyết giáo của Gia chủ hơi dài dòng phải không? Tôi hiểu nếu mọi người có chút buồn ngủ, nhưng hãy tỉnh táo và tập trung ngay bây giờ."
Gilead nở một nụ cười chua chát. Lovellian không chú ý đến ông và tiếp tục nói.
"Chúng ta cần bắt đầu với việc chuẩn bị trước khi chúng ta biết chắc phải nên làm gì, nhưng Nghi lễ Huyết Kế sẽ bắt đầu chậm nhất sau bốn ngày nữa. Nếu các bạn nhỏ muốn biết chúng tôi sẽ làm gì trong khoảng thời gian ấy thì tôi có một kế hoạch là xây dựng nên một mê cung trong khu rừng đó."
Lovellian giơ tay. Mana tụ hợp giữa lòng bàn tay anh như một màn sương mù trước khi hình thành nên một mô hình mê cung khổng lồ lơ lửng trên bàn ăn.
"Mọi người sẽ tiến hành nhập mê cung thông qua các lối vào khác nhau và bắt đầu khám phá. Nhiều quái vật sẽ lang thang bên trong mê cung, nhưng... haha, không cần phải lo lắng quá nhiều đâu. Không ai sẽ bị tổn thương hoặc phải gây thương tích lên đối thủ bên trong mê cung."
"Làm sao có thể như vậy được?" Ciel nghiêng đầu hỏi.
"À, vì mọi thứ bên trong sẽ là ảo ảnh được tạo ra bằng ma thuật. Do đó, bất kỳ điều gì xảy ra với các em bên trong mê cung, nó sẽ không thực sự là sự thật. Tuy nhiên... đó vẫn là một trải nghiệm cực kì thực tế. Nếu em gặp một con quái vật bên trong mê cung, nó có thể chặt mất cánh tay của em. Vì vậy cảm giác đau đớn vẫn sẽ xảy đến cho dù cánh tay của em không thật sự bị chặt mất.
"Whoa...," Tất cả mọi người đều có chung một phản ứng.
"Không phải phép thuật là một thứ thật kì diệu sao? Nếu các em có bất kỳ quan tâm hay hứng thú nào đối với nó, hãy đến thăm tôi ở Aroth. Mọi người chắc đã biết rồi nhưng Vermouth Vĩ Đại cũng là một pháp sư cực kì xuất sắc đó?"
Anh ta nói rằng, ngoài việc sử dụng ma thuật triệu hồi, thậm chí cả pháp thuật kiểm soát tâm trí cao cấp sẽ được dùng trong cuộc đấu này.
'Chà, ta cần có khả năng làm được nhiều thứ như vậy nếu muốn trở thành Chủ tháp của một Tháp.'
Eugene lặng lẽ lắng nghe Lovellian giải thích.
"Ngoài những con quái vật, chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị rất nhiều loại bẫy bên trong mê cung. Tất nhiên, chúng cũng sẽ không thực sự nguy hiểm."
"Vâng," Ciel hồn nhiên nói.
Ciel là người duy nhất cười khúc khích khi nghe Lovellian nói chuyện. Còn đám thất học thì cảm xúc của bọn chúng chỉ đơn giản là đã bị đong đầy với nỗi sợ hãi.
“Một khi mọi người bước vào mê cung, chỉ có một điều đơn giản mà tất cả các em cần làm. Hãy tiến đến trung tâm mê cung và đánh bại con boss ở đó.”
“Làm sao để chúng em đánh bại được nó?” có người hỏi.
“Cậu chỉ cần giết nó thôi. Ai ở đây đã săn quái vật rồi nào?”
“Tôi,” lần này, nhiều giọng nói vang lên.
Cả ba người trong Tông gia đều giơ tay. Trong số những người thừa kế khác, chỉ có mỗi Gargith, Dezra và Eugene giơ tay. Eugene khoảng mười tuổi khi lần đầu tiên cậu giết một con Orc bằng cách dùng thanh kiếm gỗ của mình đập nó đến chết.
“Việc này sẽ tương tự như lúc đó. Nghi lễ Huyết Kế sẽ kết thúc khi một trong chín người tham gia các em đến trung tâm mê cung và đánh bại con boss độc ác.”
“Liệu có ổn không nếu chúng em không thể đến được trung tâm mê cung?” Hansen hỏi.
"Tất nhiên rồi. Nếu cậu sợ phải tiến về phía trước thì cậu cứ giữ nguyên vị trí của mình cũng không sao. Tuy nhiên, cậu sẽ không đạt được điểm cao khi làm như vậy….” Lovellian đáp lại một cách đầy ân cần trong khi nhìn Hansen và đôi má phúng phính của anh ấy.
“Thế nếu tôi giết được con trùm thì sao….” Eugene hỏi.
‘Sao lại đặt tên là quái vật ‘boss’ vậy trời? Cho dù khán giả của anh có trẻ đến đâu, chẳng phải cái tên đó quá trẻ con sao?’ Eugene lắc đầu khi nghĩ vậy.
Tuy nhiên, dù nó là con trùm hay con chỉ huy, việc bắt buộc phải giết con thú bốn chân đó có ích gì chứ?
Sự thôi thúc đầu tiên của cậu ấy là phải hỏi rõ ra điều đó, vậy cho nên…
“…Làm vậy thì tôi có được lợi ích nào không?” Cậu quyết định tuân theo ý nghĩ thôi thúc của mình và đi thẳng vô câu hỏi.
“Ta sẽ cho phép cháu được chọn một món đồ mà cháu mong muốn từ kho báu bên trong căn hầm dưới khu nhà chính.”
Người trả lời câu hỏi của cậu ta là Gilead.
Eugene mỉm cười rạng rỡ và gật đầu trong khi thốt lên với niềm vui trẻ con, "Quao!"
‘Mình nên lụm thứ gì đây nhỉ, kiếm, giáo hay cung?’
Mặc dù Nghi lễ Huyết Kế vẫn chưa bắt đầu nhưng Eugene đã chắc chắn một điều rằng cậu sẽ là người đầu tiên vượt qua mê cung.