Chỉ riêng Doynes là không tham gia cùng những người khác khi bước vào điện thờ.
"Làm sao một người như tôi, thậm chí còn không phải là tộc trưởng, lại dám đi kiểm tra di hài của vị tổ tiên vĩ đại chứ?" Doynes nói. Ông lắc đầu thở dài, rồi cúi đầu chào Kristina.
Eguene chỉ giữ im lặng, lặng lẽ đi bên cạnh Kristina.
'Đã đi xa đến vậy, không đời nào họ quay lại nói vớ vẩn như là mình không được vào, đúng không?'
Eugene tự nhủ vậy, nhưng vẫn quyết định thận trọng. Cho đến bây giờ, mọi chuyện vẫn đang diễn ra khá suôn sẻ. Nếu bị đuổi ra ngoài lúc này, ngay thời điểm quan trọng nhất, Eugene sẽ không chỉ ngừng tin vào Thần. Mà cậu ta cũng sẽ bắt đầu thù địch một cách thật tích cực đối với các tồn tại siêu nhiên.
Trong khi bị dày vò trong đống suy nghĩ, Eugene liếc nhìn sau lưng Gilead. Cậu lo lắng :
'Chắc hẳn phải rất căng thẳng đây.'
Mặc dù mới đó không lâu, Gilead đã cực kì giận dữ và bảo vệ an toàn cho Eugene như thể cậu là con trai ruột của Gilead vậy. Điều đó vẫn còn lảng vảng trong tâm trí Eugene. Vì đã có Gerhard, Eugene không thể coi Gilead như cha mình được.
Tuy nhiên, cậu ta thừa nhận một điều rằng Gilead là một người tốt, và cậu cảm nhận được rất nhiều sự quan tâm, tình yêu thương cha con từ phía Gilead. Đó là lý do tại sao cậu không thể không cảm thấy Gilead đang ở một vị trí trông rất đáng thương. Cậu con trai cả đã bôi bẩn lên mặt cha hắn và cả gia tộc. Giờ đây đến cả một vị thánh cũng mò đến thăm và kiên quyết đòi đào mồ mả tổ tiên của gia tộc họ lên.
'Trở thành tộc trưởng hả? Có cái khỉ mà tao sẽ làm. Không bao giờ,' Eugene thề thầm trong đầu trong khi cảm thấy một cơn run rẩy chạy dọc sống lưng.
Gạt bỏ lòng thương hại và mọi cảm xúc khác qua một bên, Eugene một lần nữa khẳng định lại quyết định của mình. Nếu buộc phải gia nhập Hắc Sư, cậu có thể chấp nhận, nhưng tuyệt đối không chịu nổi việc trở thành một tộc trưởng.
Không, cậu thậm chí còn không muốn trở thành một hiệp sĩ Hắc Sư. Eugene chỉ muốn sống cuộc sống theo ý mình thôi.
“Thật là một nơi bí ẩn.”
Đang đi theo Gilead một cách lặng lẽ thì bỗng Kristina đột nhiên lên tiếng.
“Một không gian con rộng đến như vậy… Nó có cả bầu trời, cánh đồng, hoa lá, thậm chí cả điện thờ… Mặc dù thoạt nhìn tất cả trông hùng vĩ, nhưng vẻ bề ngoài chỉ là thoáng qua mà thôi. Thực tế, dường như bên trong điện thờ cũng không có đồ trang trí nào hết.”
“...Đó là di nguyện của vị tổ tiên vĩ đại của chúng tôi,”Gilead thừa nhận bằng giọng nhỏ.
“Ông ấy cấm tất cả con cháu trang trí lăng mộ của mình, và cũng cấm toàn bộ gia tộc Lionheart thêm bất kỳ đồ trang trí nào. Ông cũng căn dặn chúng tôi không được thờ cúng lăng mộ của ông, cũng không được dùng nó làm biểu tượng cho lòng tôn kính của chúng tôi với ông ấy.”
“...Thờ cúng và biểu tượng…,” Kristina lẩm bẩm.
“Có vẻ như ông ấy thực sự muốn tránh việc trở thành thần tượng.”
“Thông thường thì ngay cả bức tượng của Ngài Hamel cũng không được phép đặt ở đây. Tuy nhiên, nói một cách chính xác hơn, đó không phải là vật trang trí do con cháu của ông ấy sắp xếp, cũng không phải là đồ vật trang trí do gia tộc Lionheart cung cấp…” Gilead dừng lại một lát và nhìn lại Eugene.
“...Sau cùng, việc Eugene là đệ tử của Sienna Thông Thái vẫn quan trọng hơn việc cậu là một trong những hậu duệ của Vermouth. Ngoài ra, với tư cách là người cuối cùng tỏ lòng thành kính với ngôi mộ của Ngài Hamel, con trai tôi có quyền quyết định xử lý các di vật được phục hồi như thế nào. Đó là quyết định mà Hội đồng và tôi đưa ra về vấn đề này.”
“Thật là một sự thỏa hiệp tuyệt vời,” Kristina mỉm cười rạng rỡ.
Bầu không khí xung quanh ba người vẫn hoàn toàn lạnh lẽo, nhưng cô ta lại cười không chút kiềm chế nào sao.
“Nghĩ rằng tình bạn từ ba trăm năm trước sẽ một lần nữa được hồi sinh ở đây. Nghĩ rằng ngôi mộ của Hamel đã bị mất tích khỏi toàn thế giới… Để rồi Ngài Eugene tìm ra lối vào ngôi mộ, chắc chắn đó là ý muốn của Thần rồi,” Kristina tự tin tuyên bố.
“...Vậy ý của cô rằng việc ngôi mộ của Ngài Hamel bị phá hủy và thi thể của ông ta bị xúc phạm để tạo ra một Hiệp sĩ Bóng tối, cũng là một phần trong ý muốn của Thần à?” Eugene hỏi với sự cay đắng hiện lên khuôn mặt.
Để đáp lại câu trả lời đầy mỉa mai của Eugene, Kristina từ từ lắc đầu và đáp, "Đương nhiên đó không phải là ý muốn của Chúa. Vì vậy, Ngài đã dùng cậu như một tia sáng để soi tỏ bóng tối ẩn sâu dưới lòng đất."
Eugene chỉ hừ mũi và lắc đầu trước những suy luận nhảy cóc đáng kinh ngạc đó. Anise cũng trắng trợn không kém gì Kristina khi dùng Chúa làm cái cớ cho mọi thứ.
'Mặc dù vậy, mình chưa bao giờ có thể thắng được cô ấy trong bất kỳ cuộc tranh luận nào,' Eugene tự phàn nàn với chính bản thân.
Liệu mấy cái thứ logic tào lao và hùng biện ngoan cố có phải là những kỹ năng cơ bản được dạy cho tất cả các giáo sĩ không nhỉ? Hiện tại, Eugene không thể không cho là như vậy, khi đã chứng kiến những ví dụ điển hình như Anise và Kristina.
'...Nó có vẻ trông khá tồi tàn,' Eugene để ý khi mắt cậu lướt ngang khắp nơi bên trong điện thờ.
Giống như Kristina ban nãy đã nói, ngôi đền bên ngoài tuy có vẻ rất hoành tráng nhưng bên trong lại khá tồi tàn. Không có bất kỳ bức tranh hay bức vẽ thông thường hay được dùng cho việc trang trí các bức tường của đền thờ, và cũng không có hoa văn nào được khắc trên các cây cột ở nơi đây.
Eugene cảm thấy một thứ gì đó như thế này rất phù hợp với tính cách của Vermouth so với những gì đó xa hoa. Rồi cậu nhớ đến ngôi mộ của Hamel, thứ đã tan thành đống đổ nát. Trước khi bị phá hủy, nó trông giống như một ngôi mộ khá tử tế. Có một bức tượng và thậm chí cả một bia tưởng niệm dành riêng cho Hamel. Các trụ cột và tường cũng được khắc những lời cầu nguyện của Anise và các hình phép ma thuật của Sienna.
Tuy nhiên, ngôi đền này hoàn toàn không có bất kỳ đồ trang trí nào. Ngay cả những lời cầu nguyện cũng không được viết ra, và cậu cũng không nhìn thấy bia tưởng niệm nào. Trên bức tượng đá của Vermouth đứng trước ngai vàng, thứ duy nhất được khắc bên dưới bức tượng bằng nét chữ vô cảm là tên của chính hắn, Vermouth Lionheart.
Vermouth Lionheart.
Kiểu chữ khắc cái tên này khớp với từng chữ viết của Vermouth trong ký ức của Eugene. Nhớ lại những dòng chữ trên bia mộ của Hamel…
Vermouth hẳn đã tự tay viết tên mình lên bia mộ. Eugene khó có thể tưởng tượng cảm giác khi đó của hắn như thế nào.
“...Hãy đợi tôi vài phút,” Gilead đưa ra chỉ thị trong khi dừng lại.
Bên trong điện thờ, một quan tài trắng được đặt ngay chính giữa. Sau khi nhìn chằm chằm vào quan tài vài giây, Gilead đã chậm rãi quỳ xuống. Dù Gilead không bảo Eugene làm theo, cậu cũng theo đó mà quỳ xuống.
Cậu không cúi đầu trước tổ tiên, mà trước người đồng đội đã khuất… một người bạn cũ. Eugene cảm thấy một cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng khi nhắm mắt cúi đầu.
Kristina cũng đang làm điều tương tự. Cô nhẹ nhàng quỳ xuống và chắp hai tay trước ngực trong tư thế cầu nguyện. Trong một thoáng ngắn, cả ba người họ đều dành thời gian để côy tỏ lòng thành kính với người đã khuất.
Sau một lúc, Gilead là người đầu tiên đứng dậy. Trong khi cố kìm nén những cảm xúc khuấy động trong lòng, Gilead quay sang Kristina.
“...Lại gần đây,” Gilead đưa ra hướng dẫn.
Eugene chậm rãi đứng dậy và ngẩng đầu lên khi Gilead và Kristina tiến lại gần quan tài. Tim cậu đập thình thịch lên vì căng thẳng. Eugene không thể tin rằng mình sẽ thực sự có thể kiểm tra phía bên trong của quan tài Vermouth sớm đến như vậy.
'...Làm ơn,' Eugene cầu xin một cách cực kì chân thành.
'Làm ơn… xin hãy nằm một cách yên bình trong quan tài đi. Cho dù đó là một cái xác nguyên vẹn hay một xác ướp, cho dù nó đã mục rã thành một mớ hỗn độn hay chỉ còn lại là một đống xương, thì bất cứ thứ gì cũng ổn. Miễn là thi thể của cậu… vẫn đang nằm ở đây.'
Nếu Vermouth thực sự nằm trong quan tài của mình, thì Eugene cuối cùng cũng có thể được giải thoát khỏi những nghi ngờ mà cậu không thể tin là sự thật.
Ai là người đã đặt cây Kiếm Ánh Trăng vào ngôi mộ của Hamel?
Ai là người đã đụng độ với Sienna trong quá trình làm việc đấy?
…Ai là người đã thực hiện một vài giao ước ngu xuẩn chết tiệt nào đó… với Quỷ Vương Tù Cấm?
“Tôi sẽ mở nó ra ngay bây giờ,” Gilead lo lắng tuyên bố.
Ngay cả khi Vermouth thực sự đã chết và nằm yên trong quan tài, thì điều đó thôi cũng đủ để mang lại cho Eugene một chút bình yên trong tâm trí.
Cho dù Vermouth có liên quan đến sự tái sinh của cậu, đó cũng không phải là điều Eugene có thể đổ lỗi cho anh ta.
Tuy nhiên, nếu Vermouth thực sự là người đã chiến đấu với Sienna, một người bằng hữu đã cùng họ trải qua biết bao gian khổ, và buộc Sienna không còn lựa chọn nào khác phải rút lui?
Hơn nữa, thằng khốn Quỷ Vương Tù Cấm rác rưởi đó còn nói về việc thân thiết với Vermouth. Nếu người mà Vua Quỷ đã nói ba hoa và hành động như thể có mối quan hệ thân thiết đó thực sự là Vermouth.
'Thì tao sẽ….'
Khi đó chắc chắn Eugene sẽ không thể chấp nhận. Thậm chí cậu sẽ không cố gắng chấp nhận. Cậu sẽ không muốn hiểu nó. Và cậu sẽ không thể hiểu cho dù có muốn đi nữa.
Bởi vì đó là hắn, Vermouth sẽ không bao giờ cho phép điều tương tự vậy xảy ra. Nếu là bất kỳ ai khác, thì họ cũng không nên làm điều đó. Nhưng Vermouth, cậu ấy đặc biệt không thể, không được, không bao giờ được phép làm nên điều gì đó như vậy được.
Kẻ Sát Quỷ Vương. Người hùng. Người được Thần chọn. Chiến Thần. Bá Vương.
Vermouth Vĩ Đại.
Cậu ấy chắc chắn, chắc chắn không thể là…
“...Như dự đoán,” Kristina thở dài thườn thượt khi nhìn thấy những thứ trong quan tài.
Gilead lảo đảo ngã ngửa ra sau vì quá sốc.
Cuối cùng Eugene nhắm chặt mắt trong đau nhói. Máu nhỏ giọt từ nắm đấm siết chặt của anh. Cậu mở nắm tay một lần, rồi lại nắm chặt để ngăn máu nhỏ giọt và giấu đi vết thương.
“Không có gì ở đây cả,” Kristina nói như thể đó là điều hiển nhiên.
Rít…
Răng hàm Eugene như sắp bị vỡ vụng dưới sức ép của các bó cơ. Nhưng ngay lúc này, Eugene cảm thấy cậu không quan tâm ngay cả khi chúng có vỡ vụn. Bất chấp gia tộc hay lễ nghi đúng mực, cậu muốn xé nát hoàn toàn cái điện thờ này và đập tan nó thành từng mảnh nhỏ.
Eugene không muốn ở lại đây lâu hơn nữa.
"...Vì đã ba trăm năm trôi qua ... có khả năng ngay cả thi thể cũng không còn sót lại ...," Gilead run lên trong khi giọng ông ta trở nên lắp bắp. Nghe giọng ông, họ có thể cảm nhận được rằng ngay cả bản thân ông ta cũng không còn tin vào những gì mà mình đang nói.
“Tôi đã nghe những câu chuyện nơi hài cốt của các nhân vật thánh thiện được thăng hoa và biến mất,” Kristina thừa nhận khi nhìn xuống quan tài trống rỗng. “… Tuy nhiên… nếu thực sự là như vậy, thì linh hồn của Vermouth Vĩ Đại hẳn đã lên Thiên đàng.”
“...,” Gilead im lặng trước luận điểm sắc sảo này.
“Ít nhất có một điều chúng ta có thể chắc chắn, đó là Ngài Vermouth không được an nghỉ ở đây,” Kristina tuyên bố kiên quyết.
Mắt Gilead dao động. Môi ông mấp máy im lặng, không biết nói gì, ánh mắt cứ nhìn qua lại giữa quan tài trống và khuôn mặt của Kristina.
Cuối cùng, Gilead cũng có thể cố gắng thốt ra những lời nói, "...Cô đang nói rằng ... tổ tiên của chúng tôi không chết, mà chỉ đơn giản là biến mất?"
“Mặc dù tôi không biết lý do tại sao ông ấy phải làm như vậy, nhưng hiện tại, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc cho rằng việc như vậy đã xảy ra,” Kristina nói khi cô quay người lại. Không còn một nét vui tươi nào trên khuôn mặt nữa, cô ngẩng nhìn lên trần nhà vài giây.
Khi môi cô hé mở môi một lần nữa, cô gọi lên một cái tên. “Eugene Lionheart.”
Eugene lại mở và đóng những nắm đấm đầy máu, rồi ngẩng đầu nhìn Kristina.
Cậu đã đoán trước rằng đây sẽ là kết quả của cuộc kiểm tra của họ. Cậu không muốn tin đó là sự thật, nhưng có quá nhiều sự kiện liên quan đến Eugene mà không thể xảy ra nếu không có Vermouth, kẻ đứng đằng sau tấm màn.
Kỷ vật của Hamel còn sót lại trong hầm kho báu của Tông gia; Sienna bị đánh bại; Kiếm Ánh Trăng được cất giữ trong mộ của Hamel; tất cả những điều này đều không thể thực hiện được nếu không có dấu răng của Vermouth.
Vấn đề là… tại sao hắn lại làm những điều này? Nếu mục đích duy nhất của hắn là làm Hamel tái sinh, thì không có lý do gì Vermouth phải chọn cách giữ bí mật như vậy. Đồng đội của hắn là Sienna, Anise và Molon — nếu Vermouth chỉ giải thích tình hình cho họ, ngay cả khi họ không hiểu hắn ta đang làm gì, ít nhất họ cũng sẽ chấp nhận nó.
Nhưng Vermouth đã không làm vậy. Điều đáng khốn nạn hơn nữa là Quỷ Vương Tù Cấm biết về sự tái sinh của Hamel, trong khi những đồng đội của hắn lại có thể hoàn toàn không biết gì về điều này.
Tất cả những sự thật mới được khai phá này khiến Eugene cảm thấy như c*t. [note56147]
Cậu đã cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình và ngăn ý định giết chóc thoát ra ngoài. Tuy nhiên, cậu không còn quan tâm đến biểu cảm trên khuôn mặt mình. Khuôn mặt cậu có một cảm giác ngượng ngùng và xa lạ, như thể cậu đang đeo một chiếc mặt nạ. Vô thức, Eugene đưa tay lên chạm vào má mình. Máu chưa khô trên tay nhanh chóng nhuốm đỏ má cậu.
“...Cho phép tôi nói ra phần còn lại chưa được tiết lộ,” Kristina tiếp tục nói.
“Eugene Lionheart, từ giờ trở đi, tôi tuyên bố cậu là người kế thừa Vermouth Vĩ Đại, và là Người hùng tiếp theo của chúng tôi.”
Cái đé—
“Tuyên bố này được đưa ra theo ý nguyện của Thần Ánh Sáng, người đã ban xuống lời mặc khải của Ngài, và cũng đã được Giáo hoàng công nhận. Vì Quỷ Vương Tù Cấm vẫn chưa thực hiện bất kỳ hành động nào ngoài cảnh báo, nên chúng tôi không thể tuyên bố điều này với thế giới, nhưng tôi sẽ đi cùng cậu với tư cách là Thánh nữ của Đế chế Thần thánh và Người được tiếp nhận chỉ thị Ánh Sáng,” Katrina tuyên bố một cách đơn phương.
—cô ta đang nói ngay bây giờ à?
Eugene khịt mũi và nhìn chằm chằm vào Kristina. Gilead không thể che giấu sự ngạc nhiên khi ánh mắt ông ta chuyển qua chuyển lại giữa Eugene và Kristina.
“…Người hùng tiếp theo? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy…?” Gilead ngập ngừng trong bối rối.
“Trong thời điểm như thế này, khi Quỷ Vương Tù Cấm đưa ra một cảnh báo như vậy. Sự tồn tại của Ngài Eugene không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên,” Kristina tuyên bố một cách đầy tự tin.
Những lời này rung lên như một tiếng chuông báo động rộn ràng trong lòng ngực Gilead. Thật xấu hổ khi phải thừa nhận điều này, nhưng Gilead cũng đã nghĩ những điều tương tự ở nhiều thời điểm. Eugene Lionheart, cậu con trai mà ông đã nhận nuôi sáu năm trước… thật kinh ngạc khi những thành tích của cậu là vô song trong lịch sử ba trăm năm của gia tộc Lionheart.
“Điều này không phải là một phần trong lời mặc khải của Chúa, nhưng… tôi tin rằng Ngài Eugene thậm chí có thể là sự tái sinh của Vermouth,” Kristina siết chặt cây gậy phép có hình chữ thập trước ngực khi cô tiếp tục nói.
“Nếu đúng như vậy, nó cũng sẽ giải thích lý do tại sao linh hồn của Anh hùng vĩ đại chưa được lên thiên đường. Để đối phó với cuộc khủng hoảng sắp xảy ra mà thế giới sắp phải đối mặt, linh hồn của Anh hùng đã tái sinh trong thân thể của một người hậu duệ của mình.”
“...Haha….” Eugene đã quyết định lắng nghe cô ấy, nhưng bây giờ cậu ấy rối loạn đến mức không thể không bật cười vì sự ngớ ngẩn này.
Nếu thực sự có thứ như là giả thiết về sự tồn tại của 'số phận' được đặt ra, thì hiện tại Eugene đang đứng giữa tâm điểm của vòng xoáy định mệnh đó.
Nhưng cái gì cơ? Dù số phận này giống như cơn lốc hay như mạng nhện, cậu có thực sự cần phải mù quáng đi theo nó không? Eugene chắc chắn sẽ không bao giờ sẵn lòng làm điều gì đó như thế. Cậu ước gì mình có thể gặp trực tiếp bất kỳ vị thần ánh sáng nào đã gửi lời sấm này. Nếu họ định ném ra những thứ vô nghĩa và xàm xí như vậy—
“…thì ít nhất họ cũng phải xin phép tôi trước cái đã. Cái đ*t gì cơ? Một anh hùng? Đúng là một trò hề lố bịch.” Eugene chửi rủa.
Không chỉ giữ riêng trong lòng nữa, Eugene đã cất tiếng nói cho tất cả mọi người cùng nghe. Sau khi những lời nói đó được thốt ra, Eugene không hề biểu lộ sự ngạc nhiên. Việc cậu ta đã cố ý nói to những lời đó là hoàn toàn có chủ đích. Gilead tuy có vẻ mặt sững sờ, nhưng vào lúc này, Eugene chẳng quan tâm đến quan điểm của người cha nuôi về vấn đề này nữa.
“Vĩ Đại - Ha ha ha ha! Ý của cô là tôi là kiếp sau của Vermouth vĩ đại? Tôi ư?" Eugene hỏi với vẻ khó tin. “Nào nào, Giám mục Phụ tá Kristina - hay phải gọi là Thánh Kristina?”
"..." Kristina chớp mắt, nhưng không nói lời nào.
“Làm ơn, đừng thốt ra những lời xàm c*t như vậy. Dựa vào đâu mà cô khẳng định tôi là kiếp sau của ai đó? Vị thần của cô có quyền gì, hay tự cho mình là vĩ đại đến mức nào, mà có thể chọn lựa tôi - người đang hoàn toàn tự chủ trong cuộc sống của mình - và tuyên bố tôi là Anh hùng hay bất cứ thứ gì tương tự vậy, mà thậm chí không cần hỏi ý kiến của tôi?” Eugene chất vấn với sự tức giận. [note56148]
Kristina chờ đợi cậu ta nói xong, rồi mới bình tĩnh đáp lại. “...Đây chỉ là ý kiến của tôi, rằng Ngài Eugene có thể là kiếp sau của Người hùng. Ngay cả khi hiện tại cậu đang phẫn uất với anh ấy, nhưng xin đừng coi thường lời sấm truyền của Chúa.”
“KHÔNG. Dù trong trường hợp nào, tôi không phải là tín đồ của Thần ánh sáng, tôi không có ý định cải đạo theo cái thằng đó, và cũng không hề nghĩ đến ý định lên thiên đường. Do đó, tôi sẽ tiếp tục thực hiện những gì mà tôi đã lên kế hoạch,” Eugene khẳng định với thái độ chế giễu,khịt mũi và rũ bỏ máu khỏi tay mình.
“Tôi chỉ là tôi, Eugene Lionheart. Nếu cô cần một Anh hùng để thay thế cho tổ tiên vĩ đại của tôi, thì hãy tìm kiếm một người khác. Cô chỉ cần chọn ngẫu nhiên ra một người trong đám đông và gọi họ là Anh hùng. Nếu không ai thực sự lọt vào mắt xanh của cô, thì có lẽ vị thần toàn năng và quyền năng của cô có thể đích thân hạ phàm để thực hiện sứ mệnh đó được đấy.”
“Ngài Eugene,” Kristina lên tiếng phản đối lời nói phạm thượng của cậuta.
“Tôi vẫn chưa nói xong. Bất kể cô dựa vào điều gì, tôi không hề có ham hố ngốc nghếch tuyên bố mình là Anh hùng trước công chúng. Tôi không cảm thấy vinh dự bởi lời đề nghị này, và cũng không hề cảm thấy hài lòng với nó. Tôi chỉ là tôi, và đây là cuộc đời của tôi. Tôi sẽ sống cuộc đời của mình bằng cách thực hiện những gì tôi mong muốn,” dứt lời, Eugene quay sang Gilead.
"Thưa Tộc trưởng, con thành thật xin lỗi vì những lời lẽ gay gắt của mình. Nhưng con tin rằng con đã bày tỏ rõ quan điểm của mình, vì vậy con hy vọng ngài có thể chấp nhận việc con từ chối lời đề nghị của cô ta. Mà nhân tiện khi đang nói đến điều này, con không định trở thành tộc trưởng thay cho Cyan, cũng không định gia nhập đoàn kị sĩ hắc sư. Tuy nhiên, con sẽ không làm bất cứ điều gì có thể làm mất danh dự của gia tộc, cũng sẽ không làm điều gì khiến Tộc trưởng mất mặt. Vậy nên hy vọng ngài sẽ tiếp tục tin tưởng và hỗ trợ con như trước đây."
“...Ta… tất nhiên… ta sẽ luôn tôn trọng quyết định của con,” Gilead trả lời sau khi cuối cùng vượt qua được sự ngạc nhiên của mình.
Eugene mỉm cười rạng rỡ trước những lời này, rồi dùng mu bàn tay quệt đi vết máu dính trên má.
“Vì vậy, thưa Thánh Kristina. Xin hãy chuyển lời của tôi tới vị Thần Ánh Sáng toàn năng của cô này,” Eugene lịch sự yêu cầu.
Kristina ngập ngừng hỏi, “...Ngài muốn tôi nói gì với Ngài ấy…? ”
“Chỉ thế này thôi,” Eugene nói trong khi giơ cao côn tay vẫn còn dính máu và giơ thẳng ngón giữa lên.
“Ngoài ra, hãy nói với Ngài ấy rằng tôi đã nói ‘đ.m mày.’” [note56149]
Vừa mới thoát khỏi sự kinh ngạc, hàm của Gilead lại một lần nữa há hốc ra vì sốc. Kristina chỉ nhìn cậu với đôi mắt mở to, không thể nói gì đáp lại nữa. Eugene hạ ngón giữa xuống rồi quay lưng bước đi.
Khi rời đi, Eugene gọi lại sau vai ông. “Con đã nói tất cả những gì muốn nói, và trời đã khuya, nên con sẽ dừng lại ở đây và đi ngủ.”
“...Còn bức tượng thì sao?” Gilead hỏi sau khi lấy lại bình tĩnh.
Eugene nhún vai và cười, “...Con không nghĩ rằng Ngài Hamel muốn ở lại một nơi mà bạn của ông ấy chưa bao giờ thực sự được yên nghỉ.”
Cả bức tượng và bia tưởng niệm, cậu đều không muốn để chúng lại một nơi như thế này.