Eugene không ngoảnh lại sau khi rời khỏi đền thờ. Cậu tiến thẳng về phía Doynes, người đang đứng trước tượng Vermouth.
"Tôi cần phải làm gì nếu muốn rời khỏi đây?" Eugene trầm giọng hỏi.
Doynes bối rối trước câu hỏi đột ngột này, mắt liếc nhìn về phía đền thờ, tìm kiếm Gilead và Kristina vẫn chưa xuất hiện, rồi quay lại đối mặt với Eugene.
"...Vậy còn tượng Ngài Hamel thì sao?" Doynes cuối cùng cất tiếng.
"Việc đặt ông ấy ở đây đã không còn cần thiết nữa.” Eugene đáp.
"..." Biểu cảm của Doynes ngưng lại khi nghe thấy điều này, không hiểu ý Eugene muốn nói gì. Chưa kịp nghĩ ra thêm vài lời, ông ta do dự vài giây rồi thở dài buồn bã chấp nhận.
"...Chỉ cần đi thẳng. Làm vậy, cậu sẽ tự nhiên ra ngoài được."
Eugene gật đầu, "Hiểu rồi, cảm ơn ông rất nhiều. Vậy tôi đi trước đây."
"Cậu có thể cho tôi biết tại sao cậu lại tức giận như vậy không?" Lời của Doynes dừng Eugene lại ngay trước khi cậu ta có thể rời đi.
Hòm quan tài đã không còn hài cốt tổ tiên. Doynes ít nhất cũng hiểu được tình huống điều đó, nhưng ông ta không hiểu tại sao Eugene lại tức giận đến vậy. Trong những tình huống bình thường, Eugene sẽ biết cách mà phản ứng với những lời nói này một cách từ tốn hơn, nhưng ngay bây giờ, cơn giận dữ đang bùng cháy trong cậu ta lớn đến mức không thể kiên nhẫn với điều đó nữa.
"Tôi nghĩ tôi không có nghĩa vụ giải thích lý do cho cơn giận của mình đúng chứ?" Eugene xấc xược đáp.
Cậu ta thậm chí còn không đợi câu trả lời, chỉ đơn giản bước thẳng qua Doynes và đi xuyên qua cánh đồng hoa. Mắt Doynes chớp nhoáng vì sốc khi nhìn vào lưng Eugene, rồi lắc đầu thở dài.
Eugene đang cảm thấy tồi tệ vô cùng.
Gần đây, cậu liên tục gặp phải những chuyện khiến cậu ta cảm thấy như thế này. Giống như trong ngôi mộ ngầm ở Nahama, khi phát hiện xác chết của Hamel đã bị biến thành Hiệp sĩ Tử thần. Hay lần Amelia Merwin suýt giết chết cậu ta. Còn chưa kể đến chuyện Quỷ Vương Tù Cấm đã tự ý xuất hiện.
Khi Quỷ Vương Tù Cấm thổ lộ sự yêu thích của hắn dành cho Vermouth, và khi hắn gọi Eugene là con sư tử ngu ngốc, tiết lộ rằng hắn biết rõ về sự tái sinh của cậu ta.
Nhưng ngay cả so với lúc bấy giờ, trạng thái hiện tại của cậu còn tệ hơn, tệ hại không tả nổi. Eugene cắn chặt môi dưới và nhai trong giận dữ. Cậu ta có thể cảm thấy vị máu từ môi rách nát, nhưng cơn đau nhói chưa đủ để xua tan cảm giác tồi tệ này.
Cậu ta muốn chạy vào rừng như một kẻ cuồng loạn. Tìm một con quái vật, một con quỷ thú, không, bất cứ thứ gì cũng được. Nếu đánh chết một thứ gì đó chỉ bằng tay không, liệu nó có đủ để khiến tâm trạng của cậu ta thấy tốt hơn một chút không?
"Không."
Ngay cả khi chưa thử làm gì đó như thế, cậu ta cũng biết rằng nó sẽ không vui chút nào, và nó cũng sẽ không khiến cậu cảm thấy tốt hơn. Cuối cùng, nó chỉ có thể xả cơn giận của cậu ta trong một thời gian ngắn. Trừ khi cậu ta có thể giải quyết tận gốc vấn đề khiến cảm xúc của mình chua chát, nếu không cậu ta sẽ không thể nào thoát khỏi cái cảm giác chết tiệt này.
Vì vậy, cậu chỉ đi về phía trước một cách kiên định. Mặc dù cơ thể đã được đầu thai mới chỉ mười chín tuổi, nhưng Eugene vẫn hoàn toàn lưu giữ những ký ức của bản thân trước đó, đã trải qua đủ thứ chuyện. Nhờ đó, cậu ta không muốn vô nghĩa giận dữ với bất kỳ ai, và cậu ta có thể tự mình kiểm soát cảm xúc sôi sục.
Giống như Doynes đã nói. Sau khi đi qua cánh đồng hoa rồi tiếp tục băng qua một cánh đồng, Eugene thấy mình đang đứng giữa một khu rừng tối tăm.
Gió lạnh thổi xung quanh cậu ta. Eugene từ từ ngẩng đầu nhìn lên trời. Cậu có thể nhìn thấy bầu trời đêm qua những tán lá rậm rạp. Bầu trời đêm trên dãy núi Uklas đầy sao.
Bầu trời đêm lấp lánh với muôn ngàn vì sao, nhưng Eugene chẳng thể nào cảm nhận được vẻ đẹp ấy. Trong lòng anh vẫn chỉ có sự chán nản và bực bội dâng trào. Cơn giận sôi sục trong Eugene dần dịu đi khi cậu ngước nhìn bầu trời đầy sao, nhưng hơi thở vẫn phập phồng vì bực dọc.
Suýt chút nữa, Eugene đã bùng nổ thành tiếng thét xé toạc bầu không khí tĩnh lặng. Tuy nhiên, anh đã kiềm chế bản thân và thốt ra lời nói đầy bất lực:
"Thật ghê tởm."
Hít một hơi thật sâu, Eugene nhìn xuống nắm đấm nhuốm máu. Máu khô đóng vảy trên da, lòng bàn tay loang lổ những vết thương rách rỉ. Cậu bước những bước dài, vừa đi vừa gỡ bỏ những vảy máu đóng trên da.
Càng đi sâu vào trong khu rừng rậm rạp, sự khó chịu trong Eugene càng tăng thêm. Dù sự hiện diện của những tán cây là điều hiển nhiên trong một khu rừng, nhưng lúc này, Eugene không thể chấp nhận sự "hiển nhiên" đó.
Nắm đấm nhuốm máu của Eugene đấm mạnh vào một thân cây to lớn. Không sử dụng bất kỳ ma thuật nào, chỉ với sức mạnh thuần túy của cơ thể, Eugene dễ dàng hạ gục cái cây. Nhìn thoáng qua nắm đấm đang cứng lại, cậu nhận thấy những giọt máu khô vừa đóng lại đang rỉ ra từng giọt.
Nhảy qua gốc cây đổ, Eugene tiến sâu hơn vào khu rừng u ám. Nơi đây thường xuyên có sự xuất hiện của các loài quái vật hung dữ. Tuy nhiên, không một con quái vật nào dám lại gần Eugene.
Sát khí tỏa ra từ Eugene, thứ đã được tôi luyện qua hàng ngàn trận chiến trong kiếp sống trước, khiến lũ quái vật phải cẩn trọng tránh xa phạm vi ảnh hưởng của nó.
Sau khi đi thêm một quãng đường dài, Eugene dừng lại quan sát xung quanh. Bất chấp việc đang ở giữa một khu rừng rậm rạp, cậu cũng không nghe thấy tiếng côn trùng kêu rít. Sát khí của cậu đã khiến ngay cả những sinh vật nhỏ bé nhất cũng phải im lặng.
Mở rộng phạm vi cảm nhận vượt khỏi sự yên tĩnh bao trùm, Eugene chỉ phát hiện thấy sự hiện diện của các loài quái vật xung quanh, không có dấu hiệu nào cho thấy sự can thiệp của phép thuật. Lau sạch máu rỉ ra từ tay lên áo choàng, Eugene rút thanh kiếm Wynnyd ra khỏi vỏ.
Eugene gọi to: "Tempest!"
Gió lạnh dần dịu hẳn.
Vừa vận hành Nghi thức Ngọn Lửa Vòng Tròn, Eugene vừa liếc xuống Wynnyd với ánh mắt giận dữ.
"Ta biết ngươi đang nghe. Hiện tại, ta đang vô cùng phẫn nộ. Ta không chắc nên làm gì với cơn giận này, nhưng lúc này, tình hình lại cho phép ta cầm trên tay một thanh kiếm trông có vẻ dễ gãy vô cùng." Eugene lẩm bẩm và đưa mặt xuống gần bề mặt phản chiếu của lưỡi kiếm Wynnyd.
"Sáu năm trước, khi mana của ta còn yếu, ta đã rất quý trọng khả năng triệu hồi Tinh Linh một cách dễ dàng của Wynnyd. Nhưng như ngươi đã biết, giờ đây ta chẳng còn lý do gì để trân trọng Wynnyd nữa, đúng không? Trong sáu năm qua, ta đã tích lũy được rất nhiều mana và có thể biểu lộ kiếm khí ngay cả khi không sử dụng Wynnyd."
Gió đã hoàn toàn ngừng thổi. Eugene vuốt ve lưỡi kiếm đang run nhẹ của Wynnyd bằng những ngón tay nhuốm máu.
"Dĩ nhiên, Wynnyd là một thanh kiếm tốt. Một thanh kiếm ma thuật với khả năng tiện lợi như vậy là một trong những vũ khí hữu ích nhất trên lục địa này. Nhưng ta biết làm sao bây giờ? Giờ tâm trạng của ta hiện giờ như đống c*t nhão nhoẹt, và Wynnyd trông ngày càng thú vị để bị đập nát đây nhỉ."
Whooosh….
Khi lưỡi kiếm rung lên, nó tạo ra một cơn gió mạnh. Eugene không phải người triệu hồi cơn gió này. Thật kỳ lạ khi cơn gió thổi từ Wynnyd lại là một làn gió ấm áp sảng khoái.
Đáp lại, Eugene chỉ đập mạnh xuống mặt phẳng lưỡi kiếm của Wynnyd bằng nắm đấm.
Clang!
Lưỡi kiếm của Wynnyd rung lên với tiếng ngân vang, và cơn gió cũng lập tức dừng lại.
"Ngươi hẳn đã biết điều này vì đã theo dõi ta, nhưng ngoài Wynnyd, ta giờ còn có Kiếm Ánh Trăng. Điều đó có nghĩa là ta sẽ không hối hận ngay cả khi phải bẻ gãy thanh kiếm này của ngươi. Tuy nhiên, Tempest, ta chắc chắn ngươi vẫn sẽ cảm thấy tiếc nuối. Vì ngươi hiểu ta rất rõ, ngươi cũng nên quen thuộc với tính cách của ta, đúng không? Ta là một thằng khốn khó chịu. Vậy thì, ngươi có thể tự do quyết định trong khi ta đếm đến ba."
Đây không chỉ là một lời hù dọa. Vận hành Nghi thức Ngọn Lửa Vòng Tròn, Eugene giơ nắm đấm lên với Ngọn lửa trắng bao trùm.
“Một, hai...”
Vừa khi Eugene chuẩn bị đếm đến ba và giáng nắm đấm xuống, một giọng nói vang lên trong đầu cậu: "Chờ đã."
Whooosh!
Một luồng mana mạnh mẽ tuôn ra từ Lõi Rung Động và Xoay Tròn của cậu. Sáu năm trước, mana của cậu đã hoàn toàn cạn kiệt chỉ sau khi triệu hồi Tempest trong một thời gian ngắn. Tuy nhiên, hiện tại chuyện đó không còn như vậy nữa. Mặc dù đầu cậu choáng váng trong một khoảnh khắc nhưng đó chỉ là do mana đột ngột rút ra quá nhanh. Eugene ổn định lại dòng mana đang hỗn loạn, rồi nhìn xuống Wynnyd với ánh mắt giận dữ.
Eugene nguyền rủa, "Mẹ kiếp ngươi. Chẳng lẽ ta thật sự cần phải giơ nắm đấm lên mới khiến ngươi xuất hiện à?"
[Ngươi vẫn hung dữ như ngày nào...!]
"Về cơ bản là vẫn y chang nhau, thế tại sao ngươi vẫn mong chờ điều gì khác?"
Gió thổi mạnh mẽ. Những cây cối xung quanh đung đưa như sắp bị cuốn bay bởi một cơn bão, và mặt đất bên dưới rung chuyển khi rễ cây bị nhổ lên.
Eugene nheo mắt, thốt ra, "Ngươi thực sự cần phải làm mấy thứ gây ầm ĩ như này chỉ để xuất hiện trong một thời gian ngắn à?"
[...Không thể khác được vì sự hiện diện của ta quá hùng vĩ.] Tempest tuyên bố.
"Một tên khốn tự xưng là Phong Vương thậm chí còn không thể làm dịu một cơn gió cỏn con ư?"
Khi Eugene giơ nắm đấm lên lần nữa, cơn gió xoáy dữ dội lặng xuống một cách bình tĩnh.
[...Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?] Tempest thở dài hỏi.
Ngay cả khi là Phong Vương, Tempest cũng không thể hoàn toàn nắm bắt tình trạng của Eugene mọi lúc được, vì Eugene chưa ký hợp đồng với hắn. Ngay cả vật dẫn triệu hồi, Wynnyd, cũng đã được đặt bên trong Áo Choàng Bóng Tối, cho nên Tempest không thể biết được chuyện gì đã xảy ra trong đền thờ của Vermouth.
Eugene tiết lộ: "Vừa rồi chúng ta đã mở quan tài của Vermouth..."
Tempest chìm vào im lặng. [...]
"Trong đó không có xác của hắn."
[...Vậy ra đó là sự thật...]
Nghe thấy điều này, Eugene cau mày khó chịu.
"Ngươi đã biết trước sẽ như vậy sao?" Eugene chất vấn.
Tempest giải thích: [...Một thứ gì đó như Vermouth, hắn không thể chết nhanh như vậy được. Hắn đã vượt qua mọi giới hạn thông thường. Dù vẫn tự nhận bản thân là con người, nhưng theo như cảm nhận của ta, hắn đã sớm thoát khỏi giới hạn tuổi thọ con người rồi.]
"Vậy tại sao hắn lại giả chết?" Eugene truy hỏi.
[Hamel, ta biết ngươi mong đợi ta có thể trả lời mọi câu hỏi cho ngươi, nhưng ta thực sự không biết gì về Vermouth.]
"Dừng cái trò xàm c*t này lại và nói rõ ra đi!"
[Ta có thể tuyên thệ dựa trên sự tồn tại của chính mình. Ta không biết Vermouth đã hứa điều gì, tại sao hắn ta lại giả chết, hay hắn đã xoay xở đầu thai ngươi như thế nào.]
Nghe giọng Tempest vang vọng trong đầu, Eugene nghiến răng. Lời thề của một vị Tinh Linh Vương vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa, đây không phải đơn giản là Tinh Linh Vương ất ơ nào đó, mà là Tinh Linh Vương Gió, người đã thực hiện lời thề.
[Người duy nhất có thể hiểu Vermouth thực sự đang làm gì chỉ có thể chính là bản thân hắn. Ngoài ra... có lẽ cũng chỉ có Quỷ Vương Tù Cấm mới hiểu được Vermouth.]
Khi Eugene vẫn tiếp tục im lặng, Tempest thở dài thêm một tiếng.
[Tuy nhiên, có vẻ như Sienna, Molon và Anise đã không thể hiểu Vermouth làm gì... Ta có thể chắc chắn rằng họ không chỉ không hiểu hắn, mà còn oán giận hắn.]
Eugene lặp lại: "...Oán hận hắn?"
[Giống như việc ngươi không thể hiểu tại sao Vermouth phải đưa ra 'lời hứa' đó, họ cũng nghi ngờ và nuôi dưỡng sự phẫn uất về quyết định của hắn. Ba trăm năm trước, cả ba đều không thể chấp nhận cái quyết định tùy tiện đó của Vermouth.]
Eugene mím chặt môi, nhìn chằm chằm xuống Wynnyd.
Giọng nói của Tempest nhẹ nhàng như làn gió tiếp tục vang lên: [...Trận chiến với Quỷ Vương Tù Cấm... vô cùng khốc liệt. Nó chỉ được coi là một cuộc chiến mà không phải là một cuộc tàn sát vì đã có sự hiện diện của Vermouth.]
Không quá khó để hiểu ý của Tempest.
[Tồn tại của Quỷ Vương Tù Cấm là một trong những Quỷ Vương hùng mạnh nhất, xếp thứ hai về bậc sức mạnh. Hamel, ngươi phải biết hắn là một sự tồn tại khủng khiếp đến mức ba Quỷ Vương mà các ngươi cùng nhau đương đầu và vượt qua cũng không thể sánh bằng. Đúng như tên gọi của hắn, hắn nhấn chìm mọi hy vọng và cơ hội chiến thắng của ngươi vào đáy vực thẳm, khóa chúng lại mãi mãi.]
“...,” Eugene tiếp tục im lặng.
[Phép thuật của Sienna không thể xuyên thủng phòng ngự của Quỷ Vương Tù Cấm. Sức mạnh thần thánh của Anise không thể chiếu sáng bóng tối mà Quỷ Vương Tù Cấm triệu hồi. Những mũi tấn công của Molon thậm chí không chạm được đến Quỷ Vương Tù Cấm.]
Eugene chỉ từng chạm trán với Quỷ Vương Tù Cấm một lần trong kiếp trước. Cậu ta nhớ đến cái bóng tối run rẩy, tiếng xích sắt kêu lạch cạch và đôi mắt đỏ ngầu. Quỷ Vương Tù Cấm mà cậu trực tiếp đối mặt khi đó mang lại cảm giác rất khác so với khi hắn ngự trị trên mộ của Hamel ở Nahama bằng cách sử dụng Hiệp sĩ Tử thần làm vật chứa.
[Nếu không có Vermouth thì Sienna, Anise và Molon thậm chí sẽ không thể sống sót dù chỉ một giây. Chỉ khi có Vermouth, trận chiến với Quỷ Vương Tù Cấm mới có thể xảy ra. Với sự hiện diện của Vermouth, phép thuật của Sienna đã xuyên thủng phòng ngự của Quỷ Vương Tù Đày, sức mạnh thần thánh của Anise chiếu sáng bóng tối của hắn, và đòn tấn công của Molon đã thực sự đánh trúng mục tiêu.]
Tempest im lặng một lúc rồi tiếp tục: [...Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Lý do khiến trận chiến dữ dội của họ nhanh chóng trở thành một cuộc đấu tranh vô ích là vì tất cả mọi người trừ Vermouth đều không thể theo kịp diễn biến của trận chiến. Nếu... có lẽ nếu ngươi, Hamel, ở đó vào lúc đó... mọi thứ có thể đã khác một chút.]
Nghe những lời này, Eugene không thể nhịn được mà bật cười: “Đúng vậy. Chết tiệt. Tất cả là lỗi của ta vì ta đã chết. Ta đã làm một điều không cần thiết và chết khi không nên chết. Đó là lý do tại sao ta kết thúc cuộc đời mình trong tình trạng tồi tệ như vậy. Nếu ta không chết ở đó, và thay vào đó chết sau khi tiêu diệt Quỷ Vương Tù Cấm và Hủy Diệt, ta có lẽ sẽ không buộc phải nhìn mọi thứ trở nên như thế này.”
[Hamel.]
Giọng Tempest lại vang lên.
[...Quá khứ đã qua và đã kết thúc. Không có cách nào để đảo ngược nó. Nếu Vermouth thực sự là người đứng sau việc đầu thai của ngươi, thì hẳn phải có lý do chính đáng để làm như vậy. Vermouth chọn thực hiện lời hứa với Quỷ Vương Tù Cấm hẳn là vì hắn nhận ra rằng hắn sẽ không thể đánh bại Quỷ Vương Tù Cấm và Hủy Diệt bằng sức lực còn lại của mình.]
“Vậy thì sao nào?” Eugene hỏi một cách ủ rũ.
[Những người đồng đội của ngươi không thể hiểu Vermouth, và Vermouth cũng không mong muốn giải thích cho những người bằng hữu của mình. Người đàn ông không thể thấu hiểu đó đã lên kế hoạch cho sự đầu thai của ngươi, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phản bội đồng đội của mình, những người đã phải vượt qua ranh giới và đi theo hắn vào nguy hiểm ngay cả khi họ không hiểu rõ hắn. Vermouth mà ta biết từ lúc đó đã luôn cô đơn, cho đến khoảnh khắc cuối cùng, và hắn vẫn không hề cảm thấy hạnh phúc dù được ca ngợi như một anh hùng.]
“...Mấy đứa ngốc đó,” Eugene ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm.
Sienna cũng đã kết thúc giống như vậy. Theo lời Mer kể, Sienna đã sống trong cô độc cả đời. Cô ấy không tìm kiếm người yêu, không kết hôn, không tham dự bất kỳ bữa tiệc nào, và chỉ tự cô lập mình trong thư phòng, miệt mài nghiên cứu Thuật Phù Thủy.
[...Lời hứa mà hắn đã thực hiện với Quỷ Vương Tù Cấm, và việc Quỷ Vương biết về sự đầu thai của ngươi… hẳn phải có lý do khiến Vermouth không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm điều này. Hamel, việc ngươi oán giận Vermouth là—]
“Đó không phải là oán giận,” Eugene lẩm bẩm khi hạ Wynnyd xuống. “Có vẻ như… ta đoán ngươi có thể gọi… đó là một sự phản bội. Đúng. Đó là một sự phản bội. Như ông đã nói, thằng khốn đó là một kẻ ngốc và chúng ta không bao giờ biết hắn thực sự nghĩ gì. Nhưng điều đó thôi cũng chưa đủ. Bất kể hắn đang thực hiện nhiệm vụ vĩ đại gì, ta đã nên… chúng ta đã nên…. Chúng ta đã cùng Vermouth phiêu lưu khắp thế giới. Chúng ta đã chiến đấu cùng nhau trên khắp Helmuth. Thậm chí, chúng ta đã tiêu diệt ba Quỷ Vương.”
Giọng Eugene run rẩy khi cậu tiếp tục nói: "Không có lý do gì để ta chết thay Vermouth. Ngay cả khi ta không đẩy hắn ra, Vermouth cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì cả. Tuy nhiên, ta vẫn sẽ chết vì Vermouth. Vì ta nghĩ cái chết như vậy là cái chết tốt nhất ta có thể có."
Ngay cả trước khi bị một lỗ thủng xuyên qua ngực, cơ thể của Hamel đã chết dần chết mòn rồi. Nếu cậu ta cố gắng tiếp tục cùng họ, cậu sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho họ. Mọi người đã cố gắng thuyết phục Hamel rằng họ nên tạm thời rút lui, nhưng Hamel đã từ chối. Bởi vì hắn biết rằng ngay cả khi quay trở lại, cũng không có cách nào chữa lành thân thể tan vỡ đó của hắn.
Họ chỉ vừa kịp, với một chút may mắn, mới đến được lâu đài của Quỷ Vương Tù Cấm. Bước qua con đường nguy hiểm như vậy, cuộc đối đầu của họ với Quỷ Vương Tù Cấm đã ở ngay trước mũi. Nếu rút lui ngay lúc đó, không chắc chắn liệu họ có còn bao giờ có thể chạm đến được Vua Quỷ Tù Cấm nữa hay không.
Không. Ngay cả khi họ bằng cách nào đó rút lui, và sau đó một lần nữa quay lại với Vua Quỷ Tù Cấm, Hamel vẫn không thể có mặt ở đó cùng họ. Vì vậy, cậu đã tự nguyện lao vào đòn đánh cuối cùng đó, và chết thay Vermouth. Hamel tin rằng cậu cần phải chết với cái danh dự này. Danh dự chết như một vị anh hùng, vì Vermouth, vì những người đông đội củ mình.
Tất cả chỉ là sự tự mãn ngu ngốc của chính hắn.
“...Không chỉ mình ta đâu. Tất cả mọi người ở đó đều không ngần ngại chết nếu nó có ý nghĩa trong việc cứu Vermouth. Bởi vì tất cả chúng ta đều biết được sự thật rõ ràng khi chúng ta tiến qua hành trình của mình. Ngay cả ta, người luôn đầy kiêu ngạo và ích kỷ, cũng hiểu điều đó. Ngay cả khi ta chết, Vermouth không được phép chết. Ngay cả khi tất cả những người khác chết, miễn là Vermouth còn sống, vẫn sẽ có một cơ hội khác.” Giọng của Eugene tiếp tục run rẩy trong khi thú nhận những gì họ đều nghĩ.
Những ngón tay nắm chặt Wynnyd dường như mất dần sức lực khi hắn tiếp tục. “...Tempest, nếu mọi thứ như ngươi nói… và Sienna, Anise, và Molon đã thực sự oán hận Vermouth, thì không phải vì sự quyết đoán tùy tiện của Vermouth. Mà đó là vì họ biết rằng họ quá bất tài, và họ đã trở thành một cái gông xiềng xích xung quanh mắt cá chân của Vermouth. Những cô gái và cậu trai mà ta biết đều là những người như vậy. Họ là kiểu người sẽ oán hận bản thân mình vì sự bất tài của chính họ, và oán hận Vermouth vì không bỏ rơi họ trong khi đáng lẽ hắn nên làm như vậy.”
[...Hamel,]
Tempest nói với giọng buồn bã.
[Tại sao Vermouth lại phải bỏ rơi đồng đội của mình chứ?]
“...,” Eugene không thể trả lời câu hỏi của Tempest.
[Hắn chỉ không muốn ngươi chết.]
Ngươi không cần phải chết như thế này.
[Hắn cũng không muốn Sienna, Anise, hay Molon chết. Đó là lý do tại sao, khi mọi người bị đánh bại, Vermouth đã chùn tay không tung đòn kết liễu bằng Kiếm Ánh Trăng. Vào lúc đó, Vua Quỷ Tù Đày vẫn có thể giết tất cả mọi người trừ Vermouth... Tuy nhiên, điều đó đã không xảy ra, vì Vua Quỷ Tù Đày vào lúc đó buộc phải thực hiện một lời hứa với Vermouth.]
“...,” Eugene lắng nghe trong im lặng.
[Lời hứa đó không được đưa ra vì thế giới. Đó là để cứu những đồng đội đã ở bên hắn cho đến khoảnh khắc cuối cùng đó, và để lấy lại linh hồn của ngươi, thứ đáng lẽ đã phải chịu cảnh tan vào hư vô.]
“Ta biết,” Eugene thừa nhận.
Phản bội, giận dữ và oán hận.
Trong mớ cảm xúc phức tạp này, Eugene nhớ lại lúc còn đứng cạnh Vermouth, ngay lúc họ vừa đánh bại một Quỷ Vương.
—T-Thắng rồi. Chúng ta thắng rồi! Thằng ch* ngu ngốc Hamel! Chúng ta vừa tiêu diệt một Quỷ Vương đấy!
—Gì chúng ta vừa giết hắn thiệt đó hả? Tên khốn đó không phải đang giả chết đấy chứ? Hay là đùng một cái hắn ngồi dậy rồi đấm chúng ta phải không?
—Mày nghĩ sao mà một Quỷ Vương lại dùng một thứ chiến thuật con nít như vậy được?
—Hắn ta có thể là một kẻ thù của chúng ta, nhưng sức mạnh của vĩ đại của hắn đáng được tôn trọng. Tôi, Molon Ruhr, với tư cách là một chiến binh, sẽ ghi nhận cuộc giao đấu với Quỷ Vương này như một chiến công sẽ được ghi nhớ cả đời—
—Đ*t tổ cái thằng kẻ thù vĩ đại của cậu! Bớt phun mấy cái lời xàm xí đi. Giữ yên vị trí cái cơ thể mau. Đống nội tạng của cậu đang tòi ra ngoài kìa!
—Hamel, thằng khốn! Chúng ta vừa tiêu diệt một Quỷ Vương đó!
—Sienna, sao cô cứ gọi với chửi bới tôi trong khi tôi đang đứng tại chỗ một cách yên lặng vậy?
Đứng trước họ là Quỷ Vương Thảm Sát, vị vua quỷ xếp hạng thứ năm. Khi Vermouth rút thanh Thánh Kiếm khỏi ngực Vua Quỷ, mặc dù trời vẫn hoàng hôn và mặt trời đang lặn xuống, ánh sáng rực rỡ từ Vermouth tỏa ra khiến người ta ngỡ như bình minh đã đến. Mọi người đều vui mừng vì đã đánh bại Vua Quỷ, nhưng khi nhìn Vermouth đứng hiên ngang quay lưng về phía ánh sáng, sự kính trọng thiêng liêng dâng trào trong lòng họ khiến họ bỗng chốc quên mất những gì mà mình đang nói.
—...Tên khốn này... Mày thực sự... Ừm... Tao đoán mày đã biết bản thân mình chiến đấu hay như như thế nào rồi, vậy nên... A. Bọn tao đã biết rằng nhờ có mày mà chúng tao đã hạ gục được thằng ch* đẻ đó, nhưng mày có thực sự có cần phải đứng đó tỏ ra ngầu lòi như vậy không?
—Chiến công này không phải chỉ cho riêng mình tôi đâu.
Vermouth nhìn xuống tất cả bọn họ trong khi nói điều này.
—Chúng ta... tất cả chúng ta cùng nhau... tất cả đều đều đã chiến đấu rất xuất sắc. Nhờ công lao ủa tất cả mọi người phối hợp cùng nhau mà chúng ta mới có thể hạ gục được Vua Quỷ.
—Miễn là mày biết điều đó thì tốt. Tao đã khá ấn tượng bởi màn chiến đấu ấy đó, mày biết đấy.
—Cảm ơn.
Vermouth ít khi cười lắm.
Tuy nhiên, khi cậu ta cười, cậu ta cười rạng rỡ đến mức khó tin rằng đây lại là cùng một người với Vermouth thường ngày.
—Vì đã không chết và vì đã đi cùng với tôi đến tận đây... cảm ơn.
“Ta biết đã điều đó từ lâu rồi.” Eugene che mặt lại bằng bàn tay chai sạn của cậu. “...Chỉ vì ta biết... nên ta lại càng không muốn biết.”
[Ngươi không bao giờ biết, có lẽ chúng ta có thể tìm thấy Vermouth còn sống.]
“...Nếu như vậy, ta sẽ thực sự giết hắn,” Eugene hứa.
[Hãy cùng đi với ta về phía bắc, Hamel.]
Đúng lúc Eugene sắp vượt qua được cảm xúc của mình thì tên khốn này lại đang nói gì vậy?
[Nhiệm vụ mà chúng ta đã không thể hoàn thành ba trăm năm trước, giờ đây khi ngươi đã được đầu thai, chúng ta có thể hoàn thành nó. Sáu năm trước, ngươi vẫn không đủ mạnh, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác. Hãy đưa ta đi cùng ngươi về phía bắc. Cùng nhau, ngươi và ta sẽ đánh bại Quỷ Vương Hủy Diệt ở phía bắc mà không ai, kể cả Vermouth, có thể chinh phục được….]
“Đừng nói nhảm nữa, bây giờ thì quay về đi,” Eugene ra lệnh.
[Hamel, đó không phải là điều mà ngươi muốn sao?]
“Chưa đến lúc đấy,” Eugene nói trong khi mở rộng áo choàng. “Cuối cùng thì ta vẫn sẽ đến đó, nhưng thời gian sẽ do ta tự quyết định.”
[...,] Sự im lặng của Tempest thật nặng nề.
Eugene cảnh báo ông ta. “Vì vậy, đừng cố gắng xoay chuyển ta nữa.”
[...Hoho. Thế cũng không sao. Hamel, không, Eugene Lionheart. Từ giờ trở đi, ta sẽ trở thành cơn gió sau lưng cho hành trình của ngươi và, khi ngươi cần, cơn bão đó sẽ bảo vệ ngươi khỏi kẻ thù.]
“Thay vì nói ba cái chuyện to tát đó, ngươi không thể cố gắng tiêu tốn ít mana của ta hơn được à?”
[Đó là…. Đó là điều không thể tránh khỏi. Phải cần rất nhiều mana để triệu hồi một vị Tinh Linh Vương….]
“Được rồi, ta hiểu rồi, vậy nên hãy quay về đi.”
Sau khi đặt Wynnyd vào trong áo choàng, giọng nói của Tempest không còn nghe thấy nữa.