Phủ Trấn Viễn Hầu.
Đêm khuya yên tĩnh.
Tố Nguyệt đột nhiên bị tiếng bước chân gấp gáp làm bừng tỉnh, ngay sau đó liền nghe bên ngoài cửa sổ Trường Thuận đang kêu gọi.
"Chuyện gì?" Trong nội thất truyền đến giọng nói không vui của Bùi Cảnh Hàn.
"Thế tử, Quản Bình có việc hồi bẩm."
"Xảy ra án mạng? Không có thì sáng mai nói sau." Bùi Cảnh Hàn lạnh lùng nói, vững vàng nằm ở trên giường, chưa có ý tứ muốn dậy. Nữ nhân ngốc kia sống chết cũng không chịu về với hắn, hắn cần gì vì một chút tin tức của nàng mà lập tức ra ngoài gặp một ám vệ?
Trường Thuận do dự, không rõ là chủ tử đã chán ghét mà vứt bỏ Ngưng Hương hay vẫn đang giận lẩy. Nghĩ đến ngày thường chủ tử đối tốt với Ngưng Hương, vạn nhất chỉ là giận dỗi mà hắn lại làm trễ nãi chuyện mà có khả năng chủ tử rất để ý, Trường Thuận khẽ cắn răng , dán lên cửa sổ thấp giọng nói: "Thế tử, Quản Bình dẫn theo một người nam người đi tới, giống như, giống như là người muốn kết hôn với Ngưng Hương, cầu xin ngài khai ân đến đó."
Tố Nguyệt nhịn không được nữa hoảng sợ ngồi dậy.
Ngưng Hương nhanh như vậy đã có nam nhân yêu mến?
Thế tử vừa mới dãn ra với Ngưng Hương, bây giờ lại nghe tin Ngưng Hương muốn gả cho người khác, hắn sẽ làm gì đây?
Còn người nọ là ai?
Đủ loại ý niệm trong đầu nhanh chóng xuất hiện, Tố Nguyệt vừa hoảng loạn mặc quần áo, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong.
"Tố Nguyệt."
Đợi ước chừng một phút đồng hồ mới nghe được nam nhân kêu nàng. Tố Nguyệt vội vàng dạ, thật nhanh đốt đèn đi vào liền thấy màn lụa đã được đẩy ra, Bùi Cảnh Hàn mặt âm trầm ngồi ở trên giường, nhìn cũng không nhìn mà chỉ yêu cầu nàng hầu hạ hắn thay quần áo.
Tố Nguyệt cất đèn, thấp thỏm bất an tìm y phục.
"Ngưng Hương có người mình thích, vì sao không nói cho ta?" Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn trước mặt đang căng thẳng giúp hắn mặc quần áo, giọng nói lạnh như băng.
Chẳng lẽ mỗi một người đều thích lừa gạt hắn, nhìn hắn chẳng hay biết gì thì tự cho là đúng?
Nghe ra cơn tức trong lời nói nam nhân, Tố Nguyệt quỳ bịch xuống, ngước đầu giải thích: "Thế tử oan uổng, em chưa từng nghe Ngưng Hương nhắc tới chuyện nàng thích ai, em cũng không biết thì sao có thể nói cho ngài?"
Nàng thật sự không biết, thần sắc tự nhiên không có sơ hở, trong mắt đẹp chỉ có sợ hãi, cũng có ủy khuất do bị Ngưng Hương lừa gạt, không đợi Bùi Cảnh Hàn chất vấn nước mắt liền rơi xuống, "Thiệt cho em coi nàng như tỷ muội tốt, nàng thậm chí ngay cả loại chuyện như vậy cũng không nói với em, sớm biết nàng có người yêu, vậy thì lúc đầu em cần gì tận tình khuyên bảo khuyên nàng một lòng hầu hạ thế tử? Thế tử, nàng đâu chỉ đối với ngài vô tình, rõ ràng cũng không có thật lòng coi em như tỷ muội..."
Khóc hết sức căm tức.
Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm nàng, hắn tin, để Tố Nguyệt lưu lại bên đây chờ còn hắn tự đi tiền viện.
Lục Thành đang đứng ở trong sân, mái hiên đã được đốt đèn, nhưng hắn đứng ở phía xa, khi Bùi Cảnh Hàn đến đây chỉ thấy một thân ảnh cao lớn rắn chắc. Lục Thành lại thấy rõ ràng bộ dáng của hắn, mặt lạnh như sương, không giận mà uy, bởi vì đã sớm dự liệu được loại kết quả này, Lục Thành cũng không e ngại, thân thể thẳng tắp nhìn Bùi Cảnh Hàn càng tới gần.
Bùi Cảnh Hàn dừng trên bậc thang phía trước Lục Thành, trên cao nhìn xuống quan sát nam nhân trước mắt.
Thân cao thể tráng, giống như là thôn phu, nhưng dung mạo vô cùng xuất chúng, lại không giống thôn nhân.
Bùi Cảnh Hàn không phải không thừa nhận, người này có tư cách bị Ngưng Hương nhìn trúng, nếu không luận thân phận, hắn cũng không mạnh bằng hắn.
Nhưng đối phương càng mạnh, Bùi Cảnh Hàn lại càng là phẫn nộ.
Phẫn nộ đối phương đoạt đi Ngưng Hương, phẫn nộ chính mình thua một người chỉ có dung mạo hơn thôn phu bình thường!