Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 286




Phẫn nộ đối phương đoạt đi Ngưng Hương, phẫn nộ chính mình thua một người chỉ có dung mạo hơn thôn phu bình thường!

"Chỉ bằng ngươi cũng xứng cướp người với ta?" Nhìn nhau thật lâu, Bùi Cảnh Hàn mới châm chọc nói.

Lục Thành cười, không tránh né ánh mắt khinh miệt của Bùi Cảnh Hàn để làm hắn nhát gan uy hiếp, bình tĩnh trả lời: "Luận thân phận, thế tử là trời, ta là dân đen, ta đương nhiên không xứng tranh đoạt cùng thế tử. Thế nhưng ta không cần đoạt, ta đối với Ngưng Hương chân tình, nàng cam tâm tình nguyện ở cùng với ta, chỉ có thế tử trời sinh con em thế gia, mới có thể ỷ thế hiếp người, mới có thể lấy khí thế bắt nạt một cô nương số khổ cha mẹ mất sớm phải bán mình cứu đệ đệ."

Hắn to gan lớn mật mạo phạm, Quản Bình mi mắt khẽ run, bên kia Trường Thuận đã run cầm cập cúi đầu.

Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm Lục Thành, bỗng nhiên cất tiếng cười to, cười đủ rồi, trong mắt của hắn khinh miệt càng lớn hơn, nhìn chằm chằm Lục Thành nói: "Ngươi cho rằng vài câu khích tướng của ngươi là có thể khiến ta sinh lòng xấu hổ sau đó thành toàn cho các ngươi sao? Ngươi rất thông minh, nhưng ngươi đừng quên, nếu ta đã làm làm ra được chuyện bắt nạt bé gái mồ côi thì cũng sẽ không phát thiện tâm một cách vô ích. Ta quyết tâm lấy quyền áp chế người, ngươi có thể làm gì?"

Trên mặt Lục Thành không có bất cứ hoảng loạn nào đi tới trước vài bước, khoảng cách gần nam nhân đứng trên bậc thang, "Thế tử không cần tự coi nhẹ mình, ta mặc dù chỉ là một kẻ dân chúng, nhưng sớm đã nghe danh Bùi gia quân kỷ nghiêm minh, thế tử cùng Hầu gia lại là tướng quân uy vũ đội trời đạp đất. Thế tử nếu đã không đành lòng Ngưng Hương tự sát, thì đã không phải chỉ là nam nhân nhà giàu chỉ biết khi dễ nữ nhân. Ta hôm nay đến đây chỉ là muốn hỏi, đến tột cùng như thế nào thế tử mới bằng lòng buông tha cho Ngưng Hương, chỉ cần thế tử mở miệng, cho dù chết, ta cũng vậy sẽ liều mạng thử một lần."

Dưới ánh đèn lờ mờ, nam nhân nói năng có khí phách.

Bùi Cảnh Hàn ngoài ý muốn đánh giá thêm Lục Thành. Người này đầu tiên là dùng phép khích tướng, vừa thấy phép khích tướng không có tác dụng thì lập tức nói lời nịnh nọt, còn nói tự nhiên như vậy, đừng nói là thôn nhân, chính là cho dù cao môn thường đi lừa người đều chưa hẳn có phần lâm nguy không loạn tâm tính như hắn.

"Ngươi tên gì?"

Bùi Cảnh Hàn lần đầu tiên có hứng thú muốn biết họ tên Lục Thành, lúc nói chuyện hướng về Quản Bình và Trường Thuận nháy mắt, để bọn họ đi xuống.

Lục Thành nhìn lướt qua hai người vừa rời đi, hắng giọng báo họ tên.

"Quen Ngưng Hương khi nào?" Bùi Cảnh Hàn tiếp tục hỏi, "Nàng sao lại thích ngươi?"

Lục Thành nói thật, chỉ che giấu mấy lần thân cận.



Biết được hắn chỉ là người mặt dày mày dạn đưa đón Ngưng Hương chỉ năm liền đoạt đi tâm Ngưng Hương, trên mặt Bùi Cảnh Hàn biến ảo không ngừng.

Lục Thành liên tục đang quan sát hắn, hắn không muốn cúi đầu trước Bùi Cảnh Hàn, nhưng đối phương là quan, hắn cũng không khỏi ở thế yếu, cứng đối cứng cuối cùng thua thiệt tất nhiên là hắn. Lui về phía sau một bước, Lục Thành cung kính hướng về Bùi Cảnh Hàn hành đại lễ, "Thế tử, ta cùng với Ngưng Hương đều là trời sinh người trong thôn, sống không quen phú quý, chỉ muốn bình đạm trồng trọt sống qua ngày, Lục Thành cầu xin thế tử thành toàn, thế tử đại ân, kiếp sau Lục mỗ làm trâu làm ngựa báo đáp."

Bùi Cảnh Hàn cúi đầu nhìn hắn.

Hắn không cam lòng, không cam lòng đem nha hoàn mình thích nhường cho một người thôn phu.

Nhưng trước mắt lại thoáng hiện lên đôi mắt đẫm lệ khóc lóc cầu xin của Ngưng Hương, nàng quật cường quỳ ở trên bờ sông, cả người đầy máu.

Hắn có thể không đếm xỉa tới Lục Thành, nhưng lại không thể bức nàng lấy mạng đền mạng lần nữa.

"Ngưng Hương là nha hoàn của ta, ngươi muốn cưới nàng, ta thân là chủ cũ, được thay nàng khảo nghiệm ngươi có thật tâm hay không. Ngày mai ta thiết hạ tam quan, chỉ cần ngươi đều làm được, từ nay về sau, ta không làm khó nữa, nhưng nếu ngươi làm không được..."

"Thế tử nói thẳng tam quan kia đi, chỉ cần thế tử không làm người khác khó chịu, Lục Thành ta liều mạng cũng sẽ làm được."

Lục Thành đứng thẳng, giọng nói kiên định.

Bùi Cảnh Hàn cười, trong mắt phượng lóe qua một đạo rùng mình, "Nếu ngươi làm không được, Ngưng Hương sẽ là của ta."

Hắn không phải là người lương thiện, hắn chỉ cho bọn họ cơ hội một lần.

Lục Thành chỉ cười nhạt một tiếng.