Lười Phải Yêu Anh

Chương 4




Vậy nên ở vào những năm tháng thiếu nữ nào chẳng hoàixuân, trai trẻ nào chẳng phát xuân, Ninh Xuyên ôm trái tim kích động của chàngtrai trẻ, mang theo những ảo tưởng tốt đẹp về Tô Thiên Thiên, cùng với quyếttâm phấn đấu gian khổ cùng nhau của hai người, bước tới trước mặt cô, chânthành nói, “Em có thể làm bạn gái anh chứ?”

Sau đó Tô Thiên Thiên lập tức mắt biến thành sao,“Anh, anh muốn làm bạn trai em?”

Ninh Xuyên có chút hồi hộp, siết chặt nắm tay, “Phải,anh, anh tên là Ninh Xuyên, học năm thứ tư, hệ Quản lý tài chính kế toán, anhsắp chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, anh….”

Nhưng mà rất rõ ràng, Tô Thiên Thiên căn bản chẳng hềquan tâm đến phần giải thích phức tạp lằng nhằng kia, cô chỉ để ý đến kết quảđơn giản mà thôi, vậy nên nhào tới ôm, “Thật tốt quá!” Tiếp sau đó chẳng khácnào con gấu Koala đu lên người anh, “Anh vậy mà lại đồng ý làm bạn trai em!”

Đột nhiên được ôm khiến cho Ninh Xuyên có chút choángváng, quả nhiên cái gì mà lưỡng tình tương duyệt là tuyệt nhất!

Tô Thiên Thiên tiếp tục vui vẻ nói, “Vậy anh biết dọnphòng không? Biết giặt quần áo không? Biết nấu ăn không? Biết đi chợ không?Biết làm bài tập không? Biết lao động không? Biết đánh quái thú không? Biết sửamáy tính không? Biết chơi trò chơi với em chứ?”

Ninh Xuyên mơ hồ gật đầu, mãi đến sau này anh mới pháthiện ra, anh coi Tô Thiên Thiên là bạn gái, còn Tô Thiên Thiên thì coi anh làbảo mẫu!

Mà bóng lưng xinh đẹp ôm lệ chạy đi trước đó, sau nàyđã khơi dậy trái tim trai trẻ u mê của anh, càng thêm chứng minh đây là mộtcuộc tình đã bị xuyên tạc hoàn toàn!

Tô Thiên Thiên ngủ trên giường vừa ăn khoai vừa nhớlại nói, “Lúc đó à, lúc ấy em muốn bị đụng vào, là bởi vì có thể đến trường xinnghỉ mấy ngày ở nhà ngủ…”

Ninh Xuyên hộc máu, nhưng vẫn cố cho rằng mình có thểthay đổi cô ấy, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện ra, giang sơn dễ đổi, bảntính khó dời!

Cuối cùng hai người mỗi người một ngả, anh dứt khoátthi nghiên cứu sinh ở vùng khác, bốn năm cho tới giờ chưa từng gặp lại.

Nhớ lại kết thúc, Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Nói cứ nhưmột mình tôi sai vậy! Sao anh không nói là tự mình anh YY lâu như vậy, thậtkhông biết trong đầu anh nghĩ cái gì, không phải ai cũng bị chứng thích LOLI,trông tôi giống trẻ con, thì đã ở đó mà luyến đồng rồi!*”

*YY: ý dâm = tự tưởng tượng/ tự sướng;LOLI = lolita, xuất phát từ trong một quyển tiểu thuyết, chỉ những cô gái cógương mặt và dáng người như trẻ con; luyến đồng = thích trẻ con

Ninh Xuyên cáu, “Từ nay về sau, tôi ra đường mà thấytrẻ con sẽ đạp cho một cước, cô xem tôi có luyến đồng không nhé!”

Tô Thiên Thiên nhún vai buông tay, “Anh kích động nhưthế làm gì. Cho dù anh không luyến đồng, thì cũng không thể chứng minh là anhkhông sai, ban đầu đã đồng ý chắc chắn như vậy, đến cuối cùng thì sao, chẳngdọn phòng, chẳng làm cơm, cũng chẳng chơi game với tôi! Quả nhiên ấy, nếu lờiđàn ông nói mà tin được thì heo mẹ cũng biết leo cây!”

“Có mà con heo mẹ nhà cô lười leo cây ấy! Tôi đang bậnviết luận văn tốt nghiệp, cô chẳng những không chăm sóc tôi, tôi còn phải bớtthời gian giúp cô dọn phòng, tôi dọn sạch xong, không đến một giờ, cô đã có thểbày bừa ra chẳng khác nào đống rác!”

“Nói trắng ra là anh chẳng phải muốn tìm một cô bạngái giúp anh dọn dẹp lúc anh làm luận văn hay sao?!” Tô Thiên Thiên ngẩng đầu,“Tôi mà mắc mưu, chẳng phải đã thành giúp việc miễn phí rồi!”

“Ha!” Anh cười lạnh một tiếng, “Cô mà đi làm giúpviệc, thì giúp việc sớm đã không có thị trường!”

“Hừ!” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Giúp việc mà gặp phảichủ như anh, đã sớm chuyển nghề!”

Ninh Xuyên ném hồ sơ của cô ra, “Nếu mà giúp việc côcó thể chịu đựng được ba tháng không chuyển nghề, Ninh Xuyên tôi sẽ chuyểnnghề!”

Tô Thiên Thiên nắm quyền nói, “Tôi mà chịu được batháng không chuyển nghề, vậy anh chuyển làm cái gì?” Thật ra thì cô cũng khôngphải dạng người dễ xúc động như vậy, nhưng cứ nhìn thấy Ninh Xuyên là nổi trậnlôi đình, có lẽ là không cam lòng với thất bại giữa đường của mối tình đầu, chonên hận thấu xương kẻ đã phá hoại mối tình đầu tốt đẹp của cô.

“Tôi đây chuyển nghề đi làm giúp việc!” Ninh Xuyênluôn lý trí nức danh trong công ty cũng nổi giận, đều là do cái mặt thoạt nhìnngây thơ vô tội kia đã lừa gạt trái tím trai trẻ một thời thanh xuân của anh!“Cô mà không chịu được thì sao?!”

“Tôi, tôi…” Tô Thiên Thiên nhất thời cứng họng, cáiloại người luôn coi cố gắng phấn đấu như sinh mạng của mình như anh ta, hoàntoàn không phải cùng một tinh cầu với mình, cô cần gì phải so đo chứ, so đokhông phải là phong cách của Tô Thiên Thiên cô, vốn khi phát hiện ra phải làmviệc dưới quyền Ninh Xuyên, cô có thể không nói hai lời mà phủi mông đi thẳng,nhưng không hiểu sao chuyện lại tới nước này, đây không phải là sai lầm mà mộtkẻ lười nên mắc phải… Nhưng mà chuyện đã đến nước này, khả năng có thể rụt taylại là rất nhỏ…

Nếu như đổi lại là người khác, có lẽ cô có thể vô liêmsỉ nói, “Tôi không chịu được đấy, giờ tôi chạy lấy người đây!” Đáng tiếc đứngtrước mặt cô là Ninh Xuyên, Ninh Xuyên đấy, cho dù là Tô Thiên Thiên không cócốt khí lại lười biếng nhất cũng có lúc không muốn mất mặt!

“Vậy tôi cũng đi làm giúp việc, tôi làm giúp việc miễnphí ba tháng cho anh!”

Tô Thiên Thiên rống xong, thở hổn hển nhìn chằm chằmNinh Xuyên, rất rõ ràng, xét về khí thế, cô đã giành được thắng lợi, thế là đủrồi!

Chuyện sau này, cùng lắm thì ăn vạ, trước kia khôngphải cô chưa làm bao giờ…

Nhưng mà hiển nhiên là, Ninh Xuyên của bốn năm sau đãkhông còn là Ninh Xuyên của bốn năm trước, vậy nên anh nhếch miệng, cười một cái,sau đó ngồi xuống, nhanh chóng gõ trên bàn phím, động tác nhanh đến mức TôThiên Thiên ngay cả chớp mắt cũng không kịp chớp lấy một cái, sau đó nghe thấytiếng chiếc máy in bên cạnh máy vi tính chạy rèn rẹt, anh cầm hai tờ giấy, đưatới trước mặt Tô Thiên Thiên, “Vậy thì giấy trắng mực đen, ký tên đồng ý đi!”

Tô Thiên Thiên trợn tròn mắt, cô nuốt nước miếng, runrẩy vươn hai ngón tay, kéo tờ giấy lại, “Thế, thế, nếu tôi có thể chịu đựng, màanh lại gây khó dễ cho tôi, hoặc tìm lý do khai trừ tôi thì sao… Nên nhớ là conngười anh lòng dạ hẹp hòi, lại thù dai, thích sĩ diện, mà anh lại là cấp trêncủa tôi, anh phá hoại sau lưng, ai mà biết được!”

Ninh Xuyên vẫn đang hối hận tại sao mình lại mất lýtrí tranh cãi với cô nàng, nhưng mà trong nháy mắt trước bộ dáng rõ ràng đã hốihận mà vẫn muốn tìm cho kỳ được lý do để viện cớ này, anh giống như nhìn thấydáng vẻ không hề nhận sai, khăng khăng một mực của cô bốn năm trước, nhanhchóng, theo phản ứng bản năng, anh đột nhiên cảm thấy anh phải giữ Tô ThiênThiên lại, sau đó phải hành hạ một lượt, mới không uống phí bao nhiêu năm anhnén giận như vậy!

Vậy nên anh lại cười một tiếng, nụ cười nhàn nhạt,phối hợp với gương mặt anh khí bức người của anh, rất chi là mê người, nhưnglại để lộ ra chút hơi thở âm mưu, “Cô yên tâm, tôi cũng không phải người thiếunhẫn nại, chưa đến ba tháng, trừ phi chính cô chịu không nổi, nếu không tôituyệt đối, tuyệt đối —– sẽ không khai trừ cô! Nhưng mà cô phải nhớ, công tycũng có điều lệ của công ty, nếu cô làm chuyện khiến nhân thần cộng phẫn, ngườikhác không coi được, phòng Nhân sự khai trừ cô thì không liên quan gì đến tôi.”

“Trừ tên biến thái nhà anh ra, làm gì có ai coi tôikhông thuận mắt!” Tô Thiên Thiên vung bút, ký tên, “Hừ!”

Ninh Xuyên nhận lấy tờ giấy, cũng ký tên mình lên, “Nhưvậy, ba tháng tiếp theo, chúng ta phải chung sống cho thật tốt đấy, trợ lý Tô.”

Tô Thiên Thiên rùng mình một cái, sao cô lại có cảmgiác đã bán mình cho Chu Bái Bì vậy nhỉ, bốn năm trước cô là Chu Bái Bì, nhưngbốn năm sau, làm địa chủ, lại là Ninh Xuyên.

Chẳng qua là Tô Thiên Thiên trừ lười biếng ra, còn cómột tật xấu, đó chính là chết cũng không hối cải, kiên trì với ngụy biện củachính mình, trừ phi sự thật bày ra trước mặt không thể hoài nghi, nếu không côluôn luôn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cho nên cô tin chắc, Ninh Xuyên tuyệtđối cũng sẽ giống như bốn năm trước, không chịu nổi mình mà chủ động buông tha,khi đó, kẻ thắng chính là cô!

Cả một ngày bị những chuyện này làm ầm ĩ, cộng thêmlúc Tô Thiên Thiên tới cũng chẳng còn sớm, trên căn bản đã là gần trưa. Buổichiều Ninh Xuyên phải đi họp trên tổng công ty, Tô Thiên Thiên còn chưa rõ ràngvề công việc, mang cô theo cũng chỉ vướng tay, vậy nên đành kêu một nhân viêntài vụ tên là Hân Hân đến giới thiệu qua về thời gian lịch trình làm việc củabộ tài vụ cho cô.

Chẳng qua là Tô Thiên Thiên chẳng hề có hứng thú gìvới cái gì mà công tác với nhật trình, cái cô quan tâm là, mức độ công việc cólớn không, “Cái đó…. Cô mỗi ngày đi làm có mệt không?”

Hân Hân đối mặt với câu hỏi trực tiếp như vậy, lập tứcngây ngẩn cả người, cái này phải trả lời thế nào đây, “Ừm, cái đó,… thật rathì, cũng được, phải biết là ở đây điều kiện đãi ngộ rất tốt…”

“Đãi ngộ tốt thì nhất định phải trả giá cao.” Tô ThiênThiên kiên định nói, “Chẳng lẽ nhà tư bản lại trả lương miễn phí cho cô sao?Giai cấp vô sản chính là bị cướp đoạt giá trị dư thừa như vậy đấy!”

“…” Hân Hân sững sờ, “Cái đó, trợ lý Tiểu Yêu trướckia, ừm, đại khái là phụ trách chỉnh lý lại tài liệu cho tổng giám, an bài nhậttrình gì đó, hình như cũng không cực khổ lắm đâu.”

“Không cực khổ lắm….” Tô Thiên Thiên lặp lại những lờinày một lần nữa, cuộc sống bình thường của cô cũng không cực khổ lắm, chẳng quahình như “Không cực khổ lắm” ở chỗ này, với định nghĩa của cô cách nhau khá xa,“Thế thời gian nghỉ trưa có dài không? Nếu như Tổng giám không có ở đây thì vềnhà được chứ? Nếu như váng đầu hoa mắt thì có thể xin nghỉ phép không? Nếu màlàm việc mệt nhọc quá độ thì có tính là tai nạn lao động không?”

Hân Hân rơi lệ, “Chúng ta là bộ Tài vụ, đâu phải độixây dựng…”

“Lao động trí óc một giờ, tế bào não chết so với laođộng chân tay hai giờ còn nhiều hơn đấy!” Tô Thiên Thiên bẻ ngón tay nói, “Mộtngày sáu giờ, tương đương với mười hai giờ lao động chân tay, này này này, đâylà trái với luật lao động đấy…”

“Chúng ta có hợp đồng lao động….” Hân Hân mặc dù bìnhthường luôn than vãn công việc cực khổ với các đồng nghiệp, nhưng mà lại khôngbiết, lúc đối mặt với Tô Thiên Thiên, cô đột nhiên lại trở thành đại sứ tuyêntruyền cho công ty, tận lực thanh minh cho công ty, cái này là tại sao, tại saovậy chứ?

“Hợp đồng lao động cái gì chứ, toàn là mây trôi hết!”Tô Thiên Thiên siết tay, “Muốn sống một cách thoải mái, vẫn phải dựa vào chínhmình thôi!”