Lười Phải Yêu Anh

Chương 5




Hân Hân tuyên bố tử trận, cũng đã gần đến thời gian ăntrưa, Tô Thiên Thiên cuối cùng cũng có cơ hội tìm chị họ hai Âu Dương kể khổ,“Chị họ hai, sao chị lại tìm cho em công việc như vậy! Cái tên tổng giám chếttiệt đó vừa biến thái lại vừa hà khắc!”

Âu Dương thẹn trong lòng, nhưng thường những chuyệnnhư vậy, cho dù đã sớm biết, cũng không thể thừa nhận được, còn phải được tiệnnghi lại còn khoe mã, “Oa! Tô Thiên Thiên, mới đi làm ngày đầu tiên đã có sứcsống như vậy rồi, chạy đến tìm chị nhanh thế, nói chuyện cũng lưu loát ra phết,xem ra trạng thái thân thể em không tệ đâu!”

Vậy nên Tô Thiên Thiên lập tức bị xoay qua đề tàikhác, “Oa! Thật sao?! Thật sao?!”

“Dĩ nhiên!” Âu Dương lừa dối nói, “Em xem, em chạy từbộ tài vụ đến chỗ này mà cũng không thở hổn hển còn gì!”

Tô Thiên Thiên cúi đầu nhìn chính mình, chỉnh lại mái tócdài có hơi rối loạn, bắt đầu hưng phấn, “Hình như đúng vậy! Đi làm đúng là cóhiệu quả!”

Diệp Khinh Chu đứng bên cạnh Âu Dương không nhịn đượckéo áo cô một cái, ghé lại gần nhỏ giọng nói, “Phòng Tài vụ ở ngay bên cạnh chỗbọn mình mà…” Vốn là cô nghỉ đẻ xong rồi quay lại làm việc, lại nói vừa đúnglúc bên phòng Tài vụ kia thiếu một trợ lý, mới điều cô qua, nhưng nghe nói tổnggiám Tài vụ Ninh Xuyên của công ty là người nổi tiếng nghiêm khắc, hơn nữa bảnthân anh ta cũng cực kỳ cẩn thận, có thể tưởng tượng được, làm cấp dưới của anhta, muốn trốn việc lười biếng là chuyện tuyệt đối không thể!

Diệp Khinh Chu không phải là người hay trốn việc, quantrọng là cô vừa mới sinh em bé xong mà phải làm việc cực khổ, Âu Dương đoán côcó thể hồi hộp đến mức ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng tinh thần sẽ suysụp!

Cho nên Âu Dương nghĩa khí đương nhiên sẽ vì bạn tốtmà liên thủ với Kiều Lạc bán cô em họ ruột của mình đi, nhưng mà đã là em họrồi… còn ruột với chả thịt gì nữa!

“Đúng không, xem ra lần này đi làm đúng vào giờ lành,đúng là ngày lành tháng tốt!” Âu Dương vỗ vỗ vai cô, “À, đây là bạn tốt nhấtcủa chị họ hai em, Diệp Khinh Chu!”

“Chào chị chào chị!” Tô Thiên Thiên cười với DiệpKhinh Chu một tiếng, đột nhiên phản ứng kịp lại, cuộc đối thoại giờ đã lạc đề,“Không đúng, chị họ hai, không phải em muốn nói chuyện này!!”

Âu Dương chỉ lên trời một cái, “Ôi! Nghe nói hôm naynhà ăn có sườn xào chua ngọt với gà viên kho tàu đấy!”

“Hả hả hả?!” Tô Thiên Thiên lại kích động, “Vậy mau đimau đi, chị họ hai, em có thể ăn từng loại được chứ!”

Diệp Khinh Chu nhìn Tô Thiên Thiên, kiểu gì cũng cảmthấy cô bé đã thành kẻ đáng thương thế thân thay cho mình, không khỏi sinh ralòng đồng tình, cầm lấy tay Tô Thiên Thiên, “Em gái Thiên Thiên, sau này emmuốn ăn bao nhiêu phần, chị sẽ mua cho em từng đấy!”

Tô Thiên Thiên kỳ quái trợn mắt, “Tại sao ạ?”

Âu Dương nhoáng cái đã kéo Diệp Khinh Chu ra, kiênđịnh nói với Tô Thiên Thiên, “Bởi vì nhìn em thân thể suy yếu, mặt mũi tiềutụy, sống cũng chẳng được bao lâu, chắc cũng chẳng ăn được mấy bữa, cho em ănmấy miếng, coi như tích chút âm đức!”

“…” Tâm trạng vốn vui vẻ của Tô Thiên Thiên lập tứckhông còn sót lại chút gì, lệ rơi đầy mặt, “Chị họ hai, nói chuyện với chị…thật thẳng thừng!”

“Chị đây còn có lời thẳng thừng hơn đây!” Âu Dương đầymặt chính nghĩa nói, “Mau chạy tới phòng ăn đi, vận động nhiều lên!”

“Dạ!”

Đãi ngộ của công ty AM quả thật không tệ,, Tô ThiênThiên phải thừa nhận, ít nhất thức ăn cũng khiến cô hài lòng, phải biết làngười cha keo kiệt kia của cô chỉ cần về nhà một lần, cả nhà sẽ phải ăn ba bữacháo trắng rau dưa cùng bánh bao với ông ấy, bi kịch nhất là, sớm chiều gì đềuchỉ được nửa cái bánh bao, chỉ có trưa mới được ăn cả cái.

Vừa ăn, cha cô còn phải vừa lệ rơi đầy mặt nói, “Cuộcsống bây giờ thật khá, hồi xưa ấy, tôi muốn ăn bánh bao trắng đến nhường nàochứ…”

Sau đó bà Tô cũng nước mắt lã chã, “Đúng vậy, cải cáchmở cửa cũng đã 32 năm…”

Tiếp theo sẽ đến Tô Thiên Thiên bi kịch nói, “Đúngvậy, cơ bản trên thực tế đã giải quyết được ấm no….”

Cuối cùng dì Lâm sẽ kết thúc, “Đúng vậy, khu nhà giàucũng thực hiện chính sách như thường dân….”

Lúc này ông Tô sẽ giống như gà bị cắt tiết mà đứngdậy, hùng dũng giơ cái bánh bao lên, “Đúng vậy, chúng ta phải nhớ kỹ, cuộc sốnghạnh phúc có được không dễ dàng, gian khổ giản dị, cần cù tiết kiệm!”

Mỗi khi đến lúc này, Tô Thiên Thiên thực muốn cầm mộtcái chùy lớn, đập tan cái biệt thự hào hoa này của nhà cô ra thành mấy miếngbán cho đồng nát đổi lấy mấy cân thịt để ăn, trong bụng một tí mỡ còn chẳng có,còn phải chống đỡ sống trong cái biệt thự sa hoa này cho ra vẻ thiên kim tiểuthư của tập đoàn Địa sản Thiên An, cuộc sống này, có để cho người ta sống khôngchứ!

Không sai, Tô Thiên Thiên nhìn qua có vẻ xa xỉ thốinát, lười biếng như heo, thực ra sống trong hoàn cảnh biến thái như vậy đấy,heo, cũng có nỗi bi ai của nó, đừng có nhìn thân hình heo mập mập tròn trịa nhưvậy, mỗi ngày không cần lao động, thật ra thì, heo ăn… toàn là cám cả đấy!

Đúng là càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng bikịch, vậy nên Tô Thiên Thiên nhìn bác gái ở nhà ăn nói, “Cả sườn với gà, chocháu hai phần!”

Học giả dưỡng sinh như Diệp Khinh Chu không nhịn đượcnhắc nhở, “Em họ Thiên Thiên này, ăn nhiều đồ dầu mỡ như vậy, không tốt chothân thể đâu.”

Tô Thiên Thiên khinh thường quay lại nói, “Bụng củaem, có ăn nhiều dầu mỡ hơn nữa, cũng sẽ nhanh chóng tiêu hóa không sót lại tígì! Hơn nữa, ăn không đủ no, sẽ không có sức làm việc!”

“Thật sao….” Diệp Khinh Chu nghe vậy, lập tức bắt đầunghiêng đầu mắt rưng rưng nhìn Âu Dương, “Mình thật tội lỗi… Ai ô! Để cho em họThiên Thiên thay thế… Ai ô! Công việc của em ấy khổ cực như vậy… Ai ô! Ăn nhiềuđồ như vậy mà một lát đã tiêu hóa hết… Ai ô, sao cậu cứ nhéo mình thế hả…”

“Lúc ăn cơm, không nói chuyện.” Âu Dương kiên địnhnói.

“Đúng đúng đúng….” Tô Thiên Thiên đang cắm đầu ăn uốngtán thành gật đầu, “Ăn cơm đã mệt chết rồi, nói chuyện càng thêm mệt!”

Sau khi ăn như hùm như gấu xong, Tô Thiên Thiên vỗbụng, vặn vẹo, ngáp một cái, “A, mệt qua à, buồn ngủ quá…” Sau đó còn ra vẻ nhưrất buồn ngủ, đầu gục trên bàn ăn, dường như có thể ngủ ngay lập tức.

Diệp Khinh Chu tò mò hỏi, “Em họ Thiên Thiên, khôngphải em vừa mới nói không ăn no sẽ không có sức lực sao, chẳng lẽ bây giờ cònchưa no?”

Âu Dương hết sức hiểu rõ giải thích, “Tước hiệu gianghồ của nó là —– trước khi ăn cơm vô lực, sau khi ăn xong thì bệnh!”

...

Buổi chiều Ninh Xuyên đi họp, phòng làm việc chỉ còncó mình Tô Thiên Thiên, thật đúng là thời cơ tốt để lười biếng.

Phòng làm việc của tổng giám rất lớn, bên trong có haigian, bên ngoài làm việc, bên trong tiếp khách, còn trang bị một cái bàn trànước. Bàn làm việc của Tô Thiên Thiên đối diện với cửa phòng làm việc, điều nàynói lên, nếu cô muốn lười biếng trốn việc, bên ngoài mà có người đi vào, nhấtđịnh sẽ bị bắt tại trận.

Bàn làm việc của Tô Thiên Thiên màu đen, đây là màu màcô rất thích, màu đen có nghĩa là có bẩn cũng không bị người ta phát hiện,không cần phải hơi một tý là lau bàn, chẳng qua bất hạnh ở chỗ, mặt bàn đánhbóng như là mặt kính vậy, một chút bụi bặm rơi vào cũng rất dễ nhìn thấy, nhấtlà….

Đây đại khái là phong cách của trợ lý trước Tiểu Yêuđây, trên bàn trừ ổ điện cùng tài liệu chiếm gần một nửa ra, một nửa còn lạiđặt rất nhiều những cây cảnh nhỏ nhỏ xinh xinh cùng với những đồ trang trí bebé. Tô Thiên Thiên lập tức nhíu mày, đi làm đã đủ mệt mỏi rồi, còn phải chămsóc mấy thứ này, không dưng còn phải tưới nước bón phân lau bụi phủi trần, thậtlà phiền toái.

Đoán chừng là ngăn kéo đã được người khác dọn dẹp, cơbản không có đồ gì bên trong, Tô Thiên Thiên nhìn khắp nơi, coi như hài lòng,còn thiếu một thứ, mai mình mang từ nhà đến là được.

Tô Thiên Thiên ngáp liền mấy cái, cuối cùng cảm thấylàm phụ nữ nên đối xử với bản thân tốt một chút, giấc ngủ trưa, rất tốt choviệc giữ gìn nhan sắc. Chẳng qua là đúng lúc đấy, đột nhiên cửa phòng làm việcvang lên tiếng cộc cộc, Hân Hân đẩy cửa vào, nhìn cặp mắt lờ đờ buồn ngủ của TôThiên Thiên, “Cái này… trước khi tổng giám đi, có bảo cô chỉnh trang lại nhậttrình bố trí tháng sau cùng với tiến độ công việc cuối tháng của anh ấy.”

“Nhật trình… bố trí?” Tô Thiên Thiên dụi dụi mắt, “Làcái gì?”

Hân Hân đưa tay chỉ về phía bàn làm việc của NinhXuyên, một xấp để rất ngay ngắn, từng tập giấy lớn nhỏ không đồng nhất, TôThiên Thiên vô cùng không tình nguyện nhúc nhích nửa người dưới, đi tới, nhặtlấy một xập, “Loạn như vậy?”

“Tổng giám nói, trước khi tan làm phải làm xong cáinày, lúc trở về anh ấy cần dùng.”

Cửa phòng làm việc cạch một tiếng đóng lại, cũng đónglại cánh cửa đi gặp Chu công của Tô Thiên Thiên, “Ngày mồng 1 buổi sáng 9 giờrưỡi, hội nghị ở công ty, phòng họp ở tầng 42. Ngày mồng 7 buổi chiều, đi làmhóa đơn ở Cục thuế. Sáng ngày 15, nộp bản dự toán của công ti quảng cáo KL.Chiều ngày mồng 6, hội nghị ở công ti, phòng họp ở tầng 4, về việc hạch toánchi phí cho hoạt động phúc lợi của nhân viên mùa thu. 9 giờ sáng ngày mồng 8,hội nghị của tổng công ti, khu B phòng họp ở tầng 18, đệ trình kế hoạch lợinhuận quý ba của công ti, dự tính chi tiêu cùng vốn đầu tư. Ngày 12, hội nghị ởcông ti, phòng họp ở tầng 42, về báo cáo hạch toán vượt kế hoạch của công tiquảng cáo VP. Ngày 17…”

“Cái gì thế này…” Tô Thiên Thiên phát điên, lật từngtờ thông báo lớn nhỏ không đồng nhất nhìn, “Lại còn không sắp xếp theo thứ tựthời gian?!”

Rất rõ ràng, Tô Thiên Thiên còn chưa nhập vai, cô làtrợ lý đấy, trợ lý, nếu mà thời gian thứ tự đều đã sắp xếp xong rồi, thì còncần cô làm cái gì?