Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 69: Trừ anh ra, mỗi bước cô đều nắm chắc trong tay




Người đàn ông mà Vu Kính Đình dẫn đến chính là Liêu Dũng mặc đồng phục cảnh sát.

Viên U U sợ hết hồn.

Từ hồi đi học, Liêu Dũng đã có tình cảm với Tuệ Tử. Lúc học thể dục, anh ta thường xuyên nhìn lén cô.

Tuệ Tử gọi anh ta đến đây, đúng là có chuyện chẳng lành!

Vu Kính Đình đưa Liêu Dũng vào sân, đứng chung với Tuệ Tử và chị Lý, không rõ bốn người họ đang nói gì.

Vu Kính Đình đưa lá thư cho chị Lý. Chị Lý mở bì thư, rút giấy ra, vừa xem vừa gật gù.

Viên U U cảm thấy chắc chắn nội dung của tờ giấy đó là chứng bệnh của Tuệ Tử!

Nếu nó bị nộp lên cấp trên, coi như cô ta tiêu tùng.

Thảo nào mới sáng sớm, Trần Hàm Tuệ vừa nói chuyện hung dữ vừa hù dọa mình, không ngờ cô ả đã sớm tìm được chứng cứ, thậm chí còn mời cảnh sát đến đây!

Viên U U nhanh chóng nghĩ cách, cô ta không cam lòng đánh mất công việc mà khó khăn lắm mới tìm được, chắc chắn sẽ có cách thôi.

Chị Lý đi vào, trong tay vẫn cầm lá thư kia.

“Tôi đi ra ngoài một lát.” Chị Lý tiện tay nhét thư vào ngăn kéo, xoay người đi ra ngoài.

Thông qua lớp kính, Viên U U nhìn thấy chị Lý dẫn Tuệ Tử và Liêu Dũng đi về phía Đông.

Nơi đó là... trái tim cô ta lỡ mất một nhịp.

Các lãnh đạo của tòa soạn đều làm việc ở khu nhà trệt phía Đông, chắc chắn họ muốn đi tìm lãnh đạo để nói chuyện của mình, muốn đuổi việc mình!

Chỉ cần mình lấy được lá thư, tiêu hủy chứng cứ. Không, chỉ tiêu hủy thôi còn chưa đủ.

Ánh mắt Viên U U trở nên kiên quyết, không có bất cứ kẻ nào được phép cướp công việc của cô ta, không ai được quyền đó.

Trong phòng kế toán của tòa soạn, chị Lý nắm tay Tuệ Tử, nói mà không nỡ: “Chị thật sự không nỡ để em đi.”

Nếu như có thể làm chủ mọi việc, chị ta thà dùng mười Viên U U để đổi lấy một Tuệ Tử.

Trời xui đất khiến, mất đi một viên tướng mạnh thực sự là đau đớn vô vàn.

“Không sao đâu chị Lý, về sau em còn phải nhờ chị săn sóc mà. Sau này nếu chị lại cần dịch thuật hay viết bản thảo thì cứ gọi em, em đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ. Em sẽ theo dõi chuyện lớn chuyện nhỏ trong trấn, nếu có tin tức phù hợp thì sẽ viết bản thảo cho chị.”

Tuệ Tử và chị Lý thống nhất thỏa thuận, cô tìm việc bán thời gian cho mình, làm cộng tác viên đặc biệt của tòa soạn báo.

Cô biết ngoại ngữ, biết viết tin tức, thơ ca, văn xuôi, truyện ký..., lúc nhàn rỗi lại viết bài, kiếm ít tiền nhuận bút để hỗ trợ chi phí trong nhà.

“Em chịu giúp chị chia sẻ công việc thì tốt rồi, nhưng trong lòng chị...” Chị Lý không nói được nữa, mà chỉ vỗ vỗ tay Tuệ Tử, tất cả đều không cần phải nói.

Cô gái này vốn nên trở thành cốt cán của tòa soạn báo. Vận may không tốt, không thể vào biên chế chính thức, chị Lý nuối tiếc không thôi.

“Không sao đâu, em cảm thấy thế là đủ rồi.” Tuệ Tử ngoảnh đầu lại nhìn Vu Kính Đình, vừa khéo đối diện với ánh mắt anh.

Trong mắt anh cuồn cuộn sóng triều, đen tối không rõ, cảm xúc phức tạp.

“Ngẫm lại, em cũng phải cảm ơn căn bệnh kỳ quặc này. Tuy nó khiến em mất đi cơ hội làm việc tốt, nhưng cũng cho em gặp được người chồng như ý và nhà chồng tuyệt vời, hẳn là ông trời đã định rồi.”

Liêu Dũng nhếch môi. Nghe Tuệ Tử nói như vậy, anh ta đột nhiên siết chặt mấy ngón tay.

“Bạn Liêu Dũng à, chuyện tiếp theo thì phiền cậu phối hợp với chị Lý, chúng tôi có việc phải về trước đây.” Câu nói của Tuệ Tử khiến Vu Kính Đình híp mắt lại.

Sao gái có chồng lại rời khỏi vào lúc này chứ, không hóng hớt à? Nhớ hồi sáng Tuệ Tử nhờ mình mua giấy viết bài, tiện thể mua thêm tờ giấy than, Vu Kính Đình như đã hiểu ra điều gì đó.

Chị Lý nhận phong bì của kế toán rồi đưa cho Tuệ Tử.

“Đây là tiền nhuận bút ngày hôm nay của em, hơi ít.” Chị Lý ngượng ngùng: “Dựa theo tiêu chuẩn bài viết của em thì phải cao hơn, nhưng hôm nay đang vội, chị không kịp xin phép lãnh đạo, chỉ có thể dựa theo lệ của người mới vào để trả tiền cho em, lần sau chắc chắn sẽ hơn.”

“Em tiện tay hỗ trợ thôi ạ, cũng không tốn bao nhiêu sức lực.”

Tuệ Tử nhận phong bì, nói thêm vài câu rồi dẫn Vu Kính Đình và Giảo Giảo về.

Ra khỏi tòa soạn báo, trong lúc đợi xe, Tuệ Tử mở phong bì ra xem. Bên trong có một xấp tiền, ba hào hai xu rưỡi.

Tiền nhuận bút là hai hào một ngàn chữ, dịch thuật và viết bản thảo thì cứ một ngàn chữ là một hào.

Thời bấy giờ, một tháng công nhân chỉ kiếm được ba mươi đến bốn mươi hào lương, cho nên số tiền nhuận bút này không quá nhiều nhưng cũng không tính là ít, có thể mua thịt hầm cho Giảo Giảo ăn.

Tuệ Tử đến tòa soạn báo để xử Viên U U, chuyện nhuận bút chỉ là tiện tay, nhưng lại khiến Giảo Giảo trầm trồ ồ lên.

Chị dâu tiện tay viết vài trang giấy mà kiếm được nhiều như vậy cơ.

“Trên đời này, không có quyển sách nào mình đọc mà uổng công.” Tuệ Tử thừa dịp giáo dục Giảo Giảo.

Ngẩng đầu lên thì thấy Vu Kính Đình đang nhìn mình với ánh mắt sâu xa, Tuệ Tử nghi hoặc.

“Sao em không ở lại, anh cứ tưởng em thích cái nơi xúi quẩy như gì kia chứ.” Vu Kính Đình hỏi.

Tuệ Tử đã dàn sẵn cái bẫy, bày ra lưới trời lồng lộng.

Cô tính được rằng Viên U U sẽ nhoài người cạnh cửa sổ để xem, cho nên nhét lá thư cho chị Lý ngay trước mặt cô ta, đồng thời bảo Vu Kính Đình mời Liêu Dũng đến.

Viên U U có tật giật mình, sẽ nghĩ Tuệ Tử đang cầm chứng cứ trong tay, muốn tố cáo cô ta.

Sự thật thì lá thư kia là bài tin tức mà Tuệ Tử viết trước khi vào tòa soạn báo, nội dung bài viết là chuyện Vu Kính Đình bắt cướp trong thôn.

Cô gọi Liêu Dũng đến đây cũng vì chứng minh cho thông tin trong bài viết.

Tòa soạn sẽ không từ chối bài viết đầy năng lượng tích cực như thế, sau khi xác minh tin tức đáng tin cậy thì họ sẽ đăng lên tập san.

Vì thế, số tiền nhuận bút mà chị Lý trả cho Tuệ Tử là gấp đôi.

Một phần cho bài viết, một phần là phiên dịch chế tác bản thảo.

“Viên U U nóng lòng muốn giữ công việc, sẽ bất chấp mọi thứ để xé bỏ bài viết. Với tính cách thiếu kiên nhẫn của cô ta, thậm chí sẽ đi tìm Liêu Dũng để bàn cãi. Liêu Dũng là loại người không dung nổi hạt cát trong mắt, Viên U U càng muốn mua chuộc, anh ta sẽ càng vạch trần cô ả.”

Tuệ Tử nhìn thấu tính cách của từng người. Trên bàn cờ của cô, mỗi một bước đi đều chuẩn bị cho mười nước cờ kế tiếp.

Từ lúc cô hạ quân cờ đầu tiên xuống, vận mệnh của Viên U U cũng đã được quyết định.

“Trong lúc nói chuyện với chị Lý, em đã nói cho chị ấy biết chuyện Viên U U kiếm chuyện hãm hại em. Em nói hàm súc, có thể chị ấy không phản ứng kịp ngay lúc đó, nhưng chỉ cần Viên U U xé lá thư, Liêu Dũng sẽ nói chuyện cô ta mua chuộc mình cho chị Lý biết, chị Lý sẽ không cho phép cô ta làm thế nữa đâu.”

Tuệ Tử đưa tay ra, lòng bàn tay nho nhỏ nắm lấy đóa hoa tuyết trắng. Tuyết chạm phải bàn tay ấm nên hóa thành giọt nước bé nhỏ, sự lạnh lẽo thấm vào da thịt.

“Tuyết sẽ sớm tan, cũng như tội ác vậy, chắc chắn sẽ bị vạch trần, chẳng qua là em thúc đẩy thời gian xúi quẩy của cô ta đến sớm hơn thôi. Bấm tay tính toán, có lẽ công việc của cô ta không được đảm bảo nữa rồi.”

Đôi mắt long lanh ấy thoáng qua vẻ ưu thương.

Không phải thương hại người khác nên đồng cảm, cô chỉ thấy thương mình hồi còn trẻ thôi.

Vốn không có ý tranh giành sắc xuân, mặc cho muôn vàn hoa thơm đố kỵ. Tan tác thành bùn, bụi trần nát vụn, chỉ còn hương thơm mãi như xưa. Đây là sự hình dung cho kiếp trước của cô.

Kiếp này, cô không muốn mình như cánh hoa tàn, bị những người đó chà đạp.

Cô muốn ở lại trên cành, nở thành đóa hoa tuyệt đẹp của người bên cạnh, dùng hương thơm lấp đầy trái tim người thương.

“Em không nói thật với anh.” Vu Kính Đình thản nhiên nói.

Tuệ Tử giật mình. Chẳng lẽ anh đoán được lý do vì sao cô không ở lại hóng hớt à?