Đứng bên trái Giảo Giảo là anh trai, bên phải là chị dâu, còn cô bé ở chính giữa nghe anh trai và chị dâu nói chuyện.
Nhưng sao cô bé không nghe hiểu câu nào hết vậy?
Hai người lớn ỷ vào chiều cao mà nói chuyện với nhau.
“Gái có chồng như em thích xem chuyện xui rủi của người khác như vậy...”
“Này!” Tuệ Tử bất mãn, sao anh lại dám nói những lời quá đáng như thế với cô?
“Chuyện hôm nay, em không đứng ở hàng đầu tiên để xem chuyện vui, chỉ có một cách giải thích.”
Đầu ngón tay thô ráp cọ qua gương mặt Tuệ Tử làm cô run rẩy, muốn lùi ra sau theo bản năng, nhưng bị anh bóp cằm không thể động đậy.
Giảo Giảo vuốt đầu, vẻ mặt vô cảm.
Lúc anh trai dùng móng heo vuốt ve khuôn mặt chị dâu có thể đứng đập khuỷu tay vào đầu cô không?
Ức hiếp cô còn nhỏ à?
“Em không biết anh nói cái gì cả.” Tuệ Tử cụp mắt.
Vì thế cô không nhìn thấy ý cười trong mắt anh, cũng bỏ lỡ ánh mắt dịu dàng hiếm thấy khi anh nói những lời này.
“Em cũng không biết.” Giảo Giảo tán thành với chị dâu.
Vu Kính Đình nhíu mắt, anh tán tỉnh vợ liên quan gì đến con nhóc này chứ?
Vì thế một tay anh bóp cằm Tuệ Tử, một tay khác đè đầu Giảo Giảo, bảo cô bé không được quấy rối.
“Chỉ chút chuyện đó mà muốn cho anh lên báo à, hửm?” m điệu cuối cùng còn thêm chút nghiền ngẫm.
Suy nghĩ được Tuệ Tử giấu giếm trong lòng đã bị anh đâm thủng, mặt lập tức đỏ rực.
Cô đã quá xem nhẹ chỉ số thông minh của Vu Kính Đình.
Cô cho rằng chuyện này kín kẽ không lọt gió, thế mà vẫn bị anh nhìn ra được.
“Bên kia có bán táo!” Tuệ Tử chỉ đằng trước, cố gắng lảng sang đề tài khác.
“Á! Táo ngon lắm!” Giảo Giảo vừa nghe thấy ăn thì hưng phấn lắm, nhưng bị anh trai đè mạnh suýt nữa đã khiến cô bé quỳ rạp xuống đất.
“Vu Thiết Căn! Em phải mách mẹ, anh bắt nạt em!” Bé con nổi giận.
Vu Kính Đình lấy một đồng tiền trong túi ra nhét vào tay cô bé, bé con lập tức vui vẻ ra mặt.
“Cầm đi mua táo đi.”
Nếu Giảo Giảo để ý nhất định có thể nghe được giọng Vu Kính Đình nhỏ hơn bình thường, nhưng tiếc là suy nghĩ của bé con chỉ toàn là đi mua táo.
Giảo Giảo cầm tiền chạy đi ngay.
Ngay khi Giảo Giảo xoay người chạy đi, môi Vu Kính Đình gần như đã kề sát vào Tuệ Tử.
Phía sau lưng là đường phố người đến người đi.
Giữa ban ngày ban mặt, khắp nơi ồn ào náo nhiệt. Đôi môi hơi lạnh lẽo của người đàn ông ập đến, lập tức cắn nuốt thế giới của cô và cả đôi môi tinh tế kia.
“Lần sau nếu có ý đồ chọc ghẹo thì cứ nói thẳng với anh, đừng có vòng vo.” Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô.
“Không, không phải chọc anh đâu. Chỉ là em không muốn bỏ lỡ mất tiền nhuận bút!”
Tuệ Tử lập tức chối ngay, nhưng rặng mây ửng đỏ trên mặt lại bán đứng suy nghĩ trong lòng cô.
Cô thật sự muốn ở lại để xem Viên Thiết Đầu gặp xui. Nhưng không ở lại là vì cô muốn viết một bài báo ca tụng người tốt việc tốt của Vu Kính Đình rồi đăng lên đúng hạn.
Nếu mà cô ở lại sẽ bị Viên Thiết Đầu chó cùng rút giậu, khi đưa tin sẽ bị nghi ngờ có dính líu đến ân oán cá nhân, rồi giữ lại xem xét. Nếu chờ xem xét xong sẽ bỏ mất thời gian còn tác dụng. Đến lúc đó, sẽ bỏ lỡ cơ hội được lên báo của “tên lưu manh” nhà cô.
Vì để giữ được bản thảo đó mà Tuệ Tử không tiếc bỏ qua cơ hội xem trò vui, tạo chứng cứ không có mặt ở hiện trường, giả vờ như tất cả những chuyện xảy ra trong hôm nay chỉ là “trùng hợp”, mượn tay Liêu Dũng diệt trừ Viên Thiết Đầu.
Tòa soạn sẽ không nghi ngờ động cơ của Tuệ Tử, vậy thì bài viết Vu Kính Đình bắt kẻ xấu của cô cũng có thể đăng đúng hạn.
Sở dĩ cô không nói thẳng với Vu Kính Đình là vì không muốn anh gọi cô là “gái có chồng ranh ma.” Thứ hai, đó là không muốn anh càng lúc càng ba hoa...
Tuệ Tử bất lực nhìn nụ cười khoe khoang của anh.
Nụ cười trên khóe môi anh suýt thì bay lên sánh vai với mặt trời rồi!
“Sao anh lại biết được suy nghĩ của em?” Mắt Tuệ Tử nhìn thẳng phía trước, không nhìn mặt anh, cứ như làm vậy thì sẽ không cảm thấy xấu hổ.
“Trước khi em vào tòa soạn đã nhờ anh mua giấy than.”
Tuệ Tử đã nhanh chóng viết xong bản thảo anh bắt người, lúc viết cô sẽ lót hai tờ giấy than ở giữa làm giấy photo, như vậy viết một lần sẽ được hai bản.
Một bản đưa chị Lý, một bản đưa Liêu Dũng.
Anh suy nghĩ một chút là biết gái có chồng đã tính xong hết rồi. Viên U U sẽ không màng tất cả để lấy được bản thảo trong tay chị Lý, có lẽ còn không thèm xem đã xé bỏ.
Nếu vậy thì bản trong tay Liêu Dũng đã có đất dụng võ, nếu như cô chỉ muốn được đăng bản thảo này lên thì chỉ cần viết một bản là đủ, không cần thiết sao
chép.
“Anh đúng là thông minh.” Tuệ Tử cảm thán từ tận đáy lòng.
Vu Kính Đình ghét nhất học hành, nếu như anh chú tâm học tập thì học sinh xuất sắc số một trận Vương Gia có lẽ không đến lượt cô.
Cảnh sát đều không ngờ là em đã tính toán kỹ càng.”
Những kết luận của Vu Kính Đình quả không tầm thường.
“Anh có cảm thấy em quá nhiều mưu kế, lòng dạ quá sâu không.”
Giọng Tuệ Tử càng lúc càng nhỏ, cô biết mình không phải hình mẫu đàn ông thích, ngốc nghếch, xinh xắn, đáng yêu.
“Hợp hay không phải thử mới nói được. Cho dù ban đầu không hợp, nhưng tích lũy qua ngày rộng tháng dài, cuối cùng sẽ thành hợp.”
Dáng vẻ nghiêm chỉnh của anh khiển Tuệ Tử lại cảm thấy... có gì đó sai sai?
Cô bắt đầu nghĩ bậy - không phải như cô đang nghĩ chứ?
Vẻ mặt Vu Kính Đình hiên ngang chính trực, cứ như cái người miệng đầy lời cợt nhả kia không phải anh. Anh nhướng mày nhìn Tuệ Tử, xấu xa hỏi:
“Có phải em đang nghĩ đi đâu đúng không?”
Tuệ Tử lập tức quay đầu sang hướng khác, không nhìn tên da mặt dày này nữa.
Đứng cùng một người trong đầu nghĩ toàn chuyện tầm bậy như anh, cảm xúc tiêu cực của cô không thể giữ quá một giây.
“Đồ dâm dê.” Tuệ Tử lẩm bẩm, anh đúng là không biết xấu hổ!
Có vẻ như tâm trạng của Vu Kính Đình không tệ, Tuệ Tử nhân cơ hội này hỏi những lời đã muốn hỏi từ đầu.
“Anh không lo em rời khỏi anh là vì có ý định bỏ trốn sao?”
Khi Tuệ Tử nói mình muốn đi vào trong tòa soạn một mình thì nảy sinh một băn khoăn. Nếu Vu Kính Đình không tin tưởng cô, không cho cô hành động một mình vậy cô không có cách nào xử lý Viên U U, kế hoạch này nhất định phải có hai người phối hợp mới có thể hoàn thành.
Ngày hôm qua cô đi ăn cơm với Liêu Dũng. Liêu Dũng đã nhiều lần ám chỉ nếu Tuệ Tử có ý muốn rời khỏi trấn, vậy thì anh ta và các bạn học sẽ giúp cô.
Liêu Dũng đã coi Vu Kính Đình là một tên trai quê đầy lỗ mãng, cho rằng Vu Kính Đình nghe không hiểu, nhưng Tuệ Tử biết rõ Vu Kính Đình không chỉ hiểu mà còn hiếu rất tường tận.
Mười Liêu Dùng cộng lại cũng chưa chắc thông minh bằng một Vu Kính Đình , chỉ là Vu Kính Đình không nói toạc ra mà thôi.
Tuệ Tử tự nhận khi cô hai mươi tuổi không khôn khéo như anh.
Tuệ Tử rời khỏi Vu Kính Đình, nếu như cô nhờ chị Lý giúp đỡ, nói cô bị nhốt ở trong làng, chờ sau khi Liêu Dũng đến thì chị Lý và Liêu Dũng hoàn toàn có thể giữ Tuệ Tử lại, không để cô trở về cùng với Vu Kính Đình. Đây không phải địa bàn của Vu Kính Đình, anh không gây chuyện nổi.
Tuệ Tử muốn biết vì sao anh lại tin tưởng cô.
“Chạy? Chạy đi đâu?” Anh đảo mắt nhìn cô, nói năng đầy khí phách: “Có chạy đến chân trời góc biển cũng bắt em về, đè trên giường đất làm...”
“Anh, mau đến đây!” Hình như Giảo Giảo phát hiện có gì đó bất thường, cô bé dùng sức phất tay cắt ngang lời nói như sói như hổ của anh trai.