Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 153: Thuyền Hoa.




Ngoài khơi vịnh Đông Bắc.

Màn đêm bao phủ, trăng treo trên bầu trời tựa như cánh cung Bạc.

Thứ duy nhất dẫn đường thủy thủ chỉ có ngôi sao Bắc cực lấp lánh phương xa.

Trong bóng tối, một con thuyền hoa chậm rãi đi chuyển.

Xung quanh thuyền trang trí đèn lồng sáng rực, cờ phướn theo gió tung bay, tựa như một con bươm bướm xinh đẹp phát sáng đang không du động.

Chỉ là...

Phía trên thuyền cảnh lại không đẹp như vậy!

Khắp nơi là xác người, máu nhuộm đỏ sàn gỗ, tay chân đứt lìa vung vãi khắp nơi, đầu người như quả bóng theo nhịp độ lắc lư của thân thuyền mà lăn qua lăn lại.

Cảnh tượng này hệt như là cảnh mấy con tàu ma trong phim kinh dị.

Phía trên thân thuyền, một gã trung niên sau khi vung đao chặt xuống cái đầu cuối cùng liền quay lại, gọi đám hạ nhân đang đứng phía sau tới thu dọn chiến trường.

Trung niên nhân khuôn mặt trung tính, ánh mắt sắc lẹm, đầu búi củ tỏi, đặc biệt một thân trang phục cùng vũ khí trên tay liền là đặc điểm biết rõ hắn đến từ đâu.

Trang phục mà Kimono khoác hakama bên ngoài, đao trong tay là là Katana.

Gã nay hiển nhiên là một Đông Doanh võ sĩ.

Lau sạch máu dính trên lưỡi đao, thuần thục cắm trở lại vào trong bao bên hông, hắn xoay người tiến về bên trong khoang thuyền.

Ở bên trong khoang thuyền được thiết kế như một căn phòng nhỏ, một bồn nước lớn được đặt chính giữa, bên trong thả vô số cánh hoa đủ loại, một bé gái đang ngâm mình tắm trong đó.

Bé gái áng chừng 10 tuổi, suối tóc như thác, da trắng môi đỏ, ngũ quan tinh tế, đẹp như búp bê, đặc biết khi ánh trăng thông qua cửa sổ rọi chiếu vào càng khiến vẻ đẹp của nàng thêm siêu thực ma mị.

Tay nhỏ vuốt ve làn nước, môi đỏ khẽ mỉm cười, một chút động tác nhỏ cũng phát sinh ra mị hoặc khiến kẻ đối diện chẳng thể rời mắt.

Vẻ yêu mị này hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của nàng hiện tại lúc này chút nào.

Gã Đông Doanh võ sĩ vừa mới tiến vào cũng không dám nhìn lâu liền vội cúi đầu, giọng có phần lạnh băng báo cáo:

- Tiểu thư, ta đã tra hỏi ra, đám Hải tặc này là đang lùng bắt một chiếc thuyền buôn, tấn công chúng ta chỉ là do hiểu lầm chúng ta là chiếc thuyền đó, hiện đã giải quyết xong xuôi, toàn bộ đều đã bị ta giết chết!

Tiểu nữ oa ngón tay gõ gõ vào thành của bồn tắm, khuôn dung tiếu ý dạt dào, híp mắt nói:

- Hải tặc đi săn sao? Thật thú vị! Đi! Chúng ta cũng đi xem sao!

Trung niên nhân có mấy phần bất đắc dĩ, quan điểm của hắn là thêm một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện, chỉ là cuối cùng hắn vẫn chiều theo ý nàng.

Thuyền hoa lập tức thay đổi lộ trình, tạm thời không rẽ vào Tống Quốc, hơi xuôi nam mà đi

Hướng về đảo Quan Lạn mà tới.

Bóng bóng tối, chiếc thuyền như một con Cá Lồng Đèn khổng lồ.

Nhìn thì đẹp đẽ, nhưng ẩn sâu bên dưới là hàm của một con ác quỷ.

*

Ngày hôm sau, khi bình minh lên.
— QUẢNG CÁO —

Tạm thời rời xa khỏi khu vực Vịnh Đông Bắc, nơi mà Đỗ Anh Vũ cũng đám thuộc hạ đang quăng lưới bắt cá.

Đại Việt phía cực Nam lãnh địa.

Châu Bố Chính - Sông Gianh.

Cũng đang có một con thuyền hoa từ phía Nam tiến lên mạn Bắc, tiếp cận địa phận của Đại Việt.

Trên bờ từ sớm đã có quân đội đồn chú, một gã Thống Lĩnh đang nheo mắt nhìn về phía con thuyền đang tiếp cận gần bờ, sau thì vội ra lệnh cho đám thuộc hạ phía sau chỉnh đốn lại tác phòng, dàn trận đòn chờ.

Con thuyền hoa tiến tới càng lúc càng gần, ở trên bờ cũng cũng có thể trông thấy rõ ràng trên thuyền đám người ca hát nhảy múa, kèn trống ngợp trời tựa như thuyền đang trở một đám vũ công vậy.

Nhìn thấy cảnh này, tên Thống Lĩnh nhíu mày, tỏ vẻ không thích, trong nội tâm lặng yên thầm nghĩ:

“Thật bát nháo! Đám sứ thần này có chút không biết quy củ!”

Đúng vậy, con thuyền Hoa này mang theo Chiên Thành sứ giả tiến về Đại Việt theo kệ triều cống, hôm nay liền đến địa phận của Châu Bố Chính.

Vốn dĩ việc này phải diễn ra vào tháng 3 những chẳng biết vì sao mà lề mệ chậm chạp, mãi đến đầu tháng 4 mới xuất hành đến nơi.

Khiến cho Phụng Thánh Vệ tập kết ở đây cũng phải không công đợi chờ thêm nửa tháng, gã Thống Lĩnh tự nhiên cũng có phần khó chịu trong lòng, nay lại biến nguyên do làm sao chậm trễ thì không thể không nhổ miếng nước bọt mà thầm chửi

“Mẹ Kiếp bọn chó! Ta còn tưởng vì sao đến mà tới chầu muộn, hoá ra là một đường ca múa, rong chơi la cà mà tới, để ông đây phải chờ... một đám súc sinh!”

Đoàn thuyền hoa của Chiêm Thành từ từ tiếp cận vào bờ, bên trong quân đội Đại Việt đứng trên bờ tiếng xì xầm bàn tán cũng mỗi lúc một ra tăng.

“Khốn kiếp! Đám người này đúng là không biết trời cao đất rộng, thật sự không biết bản thân mình là ai sao?!!”

“Đây là thái độ gì? Đến triều cống còn lề mề như vậy? Kiêu ngạo như vậy? Bọn hắn lại muốn làm phản sao?”

“Con mẹ chúng nó, năm đó chúng ta đánh đến Phật Thệ, bắt vua của bọn hắn, bắt đất của bọn hắn, bắt dân của bọn hắn, đám cháu trai này một cái rắm cũng không dám thả, nay quên hết rồi sao? Hiện tại lại là cái thái độ gì?”

“....”

Nếu là người hiện đại nhìn thấy khung cảnh này thì hắn sẽ nói, Đại Việt binh sĩ có tính quá thượng đẳng, nhưng kì thật vào cái thời kỳ phong kiến, nơi mà cái gọi là bình đẳng, cái gọi là nhân quyền hoàn toàn không có tồn tại thì chuyện này lại khá bình thường.

Thời kì này, kẻ mạnh là có quyền, đơn giản vậy thôi.

Nếu có ngày Đại Việt có thể đàn áp hết tất cả thì việc chỉ tay khắp bốn phương và gọi hắn là đầu **** rẻ rách cũng là chuyện tương đối bình thường.

Tên Thống Lĩnh mặc dù bản thân cũng không ưa đám Sứ Thần này chút nào nhưng nhiệm vụ thì vẫn là nhiệm vụ, có những việc hắn vẫn phải nghiêm chỉnh tuân theo, quay đầu nhìn lại đám quân sĩ đang bàn tán phía sau, Tên Thống Lĩnh trầm giọng quát lớn:

- Tất cả im lặng! Nghiêm chỉnh xếp lại hàng ngũ cho ta!

Ngay tức khắc, những tiếng to nhỏ biến mất, đội ngũ cũng chỉnh đốn lại phong thái, uy vũ đứng đó

Tên Thống Lĩnh thoáng gật đâu, đưa mắt về phía bờ sông, nơi con thuyền đã cập bến, rất nghiêm chỉnh chờ đón.

Mặc kệ đối phương thái độ là gì, thể diện, phong thái của Đại Việt quân sĩ hắn vẫn là phải giữ.

Lại nói việc tiếp đón sứ thần lần này vốn dĩ không phải trách nhiệm của hắn.

Theo dự tính ban đầu, Mâu Du Đô mới là người mang theo Phụng Thánh Vệ tiếp đón Chiêm Thành sứ giả lần này, bản thân họ Mâu trước là Phụng Thánh Vệ Tả Kim Ngô Vệ Tướng, dù hiện tại đã bỏ võ theo văn nhưng hiển nhiên nếu phải lựa chọn nhận nhiệm vụ, hắn là sẽ lựa chọn Tả Quân đã quen thuộc.

Gã Thống Lĩnh này thuộc về Hữu Quân của Phụng Thánh Vệ, tự nhiên sẽ không có phần.
— QUẢNG CÁO —

Chỉ là họ Mâu giờ phút cuối lại bất ngờ bị thuyên chuyển công tác, công việc béo bở này mới rơi vào tay Hữu Quân.

Nhận lệnh của Hữu Kim Ngô Vệ Tướng, gã Thống Lĩnh mang theo huynh đệ Phụng Thánh Vệ sớm đóng quân ở đây chờ đón sứ đoàn.

Đối với gã Thống Lĩnh thì cơ hội lần này chính là trời cho.

Chỉ là có một vấn đề, hắn tại đây cũng không phải là kẻ có toàn quyền quyết định, vì việc đón sứ thần lần này còn có một người đang tiến đến đây, kẻ này mang danh hỗ trợ nhưng thực sự mới là người có toàn quyền quyết đoán, một nhân vật mới nổi.

Tả Kim Ngô Vệ Tướng mới của Thông Điện Cản Vệ Ty.

Lúc biết tin này, bản thân tên Thống Lĩnh suy nghĩ đầu tiên chính là không phục.

Mẹ kiếp, đây rõ ràng là chức trách của Phụng Thánh Vệ, tại sao lại phải chia phần cho một kẻ đến từ Thông Điện Vệ chứ?

Đám người ở đây đều thuộc Phụng Thánh Vệ, nay lại phải nghe lệnh chỉ huy bởi một người đến từ Thông Điện Vệ, tất nhiên mọi người đều cảm thấy không thoải mái.

Lão Mâu dù sao ngày trước là người của binh đoàn này, nếu nhận trách nhiệm là hắn thì mọi người trong Phụng Thánh Vệ tự nhiên cũng sẽ không có ý kiến.

Nhưng đây lại là một con hàng đến từ một quân đoàn hoàn toàn khác, hơn thế nữa Phụng Thánh Vệ cùng Thông Điện Vệ công việc là hoàn toàn trái ngược nhau.

Thiên tử Bát Vệ mỗi quân đều có một chức trách khác nhau.

Có thể gọi Phụng Thánh là bảo tiêu còn Thông Điện là cảnh vệ.

Phụng Thánh vào nam ra bắc, còn Thông Điện chỉ bảo vệ kinh thành nội khu.

Tướng của Thông Điện lại chỉ huy quân của Phụng Thánh chẳng khác nào râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Vậy nên trách nhiệm hiện tại càng được đặt nặng lên vai tên Thống Lĩnh lần này, càng nghĩ, tên này sắc mặt càng thâm trầm.

“Ta nhất định phải làm tốt việc này, đây là cơ hội thăng tiến của ta!”

“Dù là một gã ất ơ Kim Ngô Vệ Tướng nào đó cũng đừng hòng cản trở ta làm việc!”

Mâu Du Đô đi rồi, vị trí Phụng Thánh Vệ Tả Kim Ngô Vệ Tướng đã bỏ trống bấy lâu, đây là mục tiêu mà tên Thống Lĩnh này luôn thèm khát.

Rất nhanh, sau khi cập bến, Chiêm Thành sứ thần nhóm người cũng lần lượt mang theo cống phẩm xuống thuyền, đi đâu nhóm sứ giả lần này là một thanh niên tương đối trẻ tuổi, hắn mặc áo lụa trắng dài truyền thống, hông thì mặc váy xà-rông, đầu bố khăn, cổ đeo vòng Phật.

Nhìn qua hẳn có thể đoán được tên này ở Chiêm Thành cũng là con nhà quyền quý.

Vừa bước xuống, liền mắt nhìn trận địa của Đại Việt tiếp đón, gã thanh niên không hoảng sợ mà ngược lại cười tươi, thong thả tiến lên nói chuyện:

- Để các vị đợi lâu, tiểu sứ... đến trình diện rồi đây!

Tên này tiếng Việt tương đối khá, phát âm cũng chuẩn, âm điệu hơi nặng một chút nhưng vẫn là nghe được.

So với đám sứ giả chỉ biết bặp bẹ đợt trước thì rõ ràng lần này có tiến bộ hơn nhiều rồi.

Gã Thống Lĩnh nhìn chằm chằm vào tên thanh niên một lúc rồi khẽ gật đầu, thần tình không nhiều biểu lộ, chỉ nhàn nhạt nói:

- Nếu sứ đoàn đã tới, chúng ta khởi hành liền đi thôi!

Nói xong, không cần quan tâm đến thái độ của tên trước mặt, gã Thống Lĩnh liền quay người nhảy lên ngựa đi trước mở đường, đám quân sĩ còn lại bao bọc lấy Chiêm Thành Sứ Đoàn cùng cống phẩm vừa được vận chuyển xuống, cùng một chỗ lên đường.

Gã thanh niên Chiêm Thành híp mắt, lén lút đánh giá quân đội Đại Việt, hành quân thần tốc nhưng vẫn quy quy củ củ, nội tâm có chút khiếp sợ, sau thì khoé miệng lại hơi nhếch lên, không biết là đang nghĩ cái gì trong đầu.
— QUẢNG CÁO —

Trong sứ đoàn, có một tên cận vệ lén lút tiến lên bên cạnh gã thanh niên, cảnh giác nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói:

- Vương tử! Lần này đi sứ ngài phải cẩn thận, tuyệt đối không thể để lộ ra thân phận thật của ngài!

- Ta đã biết!

Gã thanh niên Chiêm Thành chỉ hời hợt đáp, thái độ có phần không đoái hoài gì đến lời mà tên cận vệ vừa nói, hắn ngước nhìn cảnh quan bốn phía, quan sát một vòng, nét mặt có chút chuyển biến, khuôn mặt lạnh băng, gằn giọng nói:

- Nơi này vốn dĩ là đất của chúng ta... ta thề sẽ có ngày lấy nó trở lại!

Đúng như gã thanh nhiên này nói, địa phương bọn hắn đang đứng thuộc Châu Bố Chính, nơi mà hơn 50 năm trước vẫn còn thuộc địa phận của Chiêm Thành!

Năm đó, vua của Chiêm Thành là Rudravarman III hay còn được biết đến bằng cái tên dễ gọi hơn là Chế Củ thất trận bị bắt, bắt buộc phải cắt đất cầu hoà, cống ra 3 châu Địa Lý, Ma Linh, Bố Chính để để xin được thả trở về, từ đó nơi này thuộc vệ lãnh thổ cực Nam của Đại Việt.

Thời gian đầu khi Đại Việt mới tiếp quản thì nơi này khá loạn, các cuộc nổi dậy lớn nhỏ diễn ra tương đôi nhiều, có lẽ chỉ sau mỗi vùng Tây Bắc mà thôi.

Năm đó lần lượt Thái Phó Lý Đạo Thành rồi đến Thái Uý Lý Thường Kiệt đều đã từng trấn thủ ở phía Nam, tại vùng đất này mỗi người đều dày công bố trí, ân uy cùng làm, vừa đấm vừa xoa thì sau một thời gian mới ổn định lại được trật tự nơi đây.

Chiêm Thành bản thân cũng chưa bao giờ nguôi ngoai ý định chiếm lại nơi này, đây cũng là chiến trường chính cho các cuộc cướp phá nhỏ lẻ của quân Chiêm đối với lãnh thổ Đại Việt.

...

Từ sông Gianh khởi thành, đoàn người một đường tiến thẳng lên mạn Bắc, sau một ngày liền tới địa phận Hoành Sơn.

Đây cũng là nơi có con đèo Ngang lịch sử.

Sau một ngày liên tục di chuyển, cảm thấy sắc trời đã tối, Phục Thánh Vệ dưới sự chỉ huy của trên Thống Lĩnh hạ trại nghỉ ngơi.

Lều trại nhanh chóng được dựng lên ở sát bìa rừng, sứ đoàn Chiêm Thành thì được sắp xếp ở trung quân.

Khi bố trí xong xuôi thì màn đêm cũng đã buông xuống, phân chia ca trực, dặn dò lại đám binh sĩ xong xuôi, gã Thống Lĩnh cũng trở về lều của mình.

Những đốm lửa trại cũng được Phụng Thánh Vệ nhóm binh sĩ cũng thắp lên, vừa để thắp sáng, vừa để xua đuổi đi đám dã thú trong rừng....

Chỉ là đám người không biết, thứ ánh sáng đó lại vô tình thu hút nhưng thứ khác đến!

Mà những thứ này còn hung ác hơn đám dã thú gấp nhiều lần.

Lẫn khuất trong đêm tối, tại bên trong khu rừng, một đám người mặc đồ đen số lượng không rõ đang thận trọng từng bước tiếp cận nơi trú quân của Phụng Thánh Vệ.

Nổi bật nhất chính giữa đám người mặc đồ đen lại là hai thiếu nữ.

Một áo xanh, một áo hồng, ngoại hình các nàng giống nhau như đúc, đây rõ là một cặp song sinh.

Thiếu nữ áo xanh đứng quan sát quân doanh trước mặt một hồi lâu, từ bên hông lấy một một chiếc mặt nạ gỗ, giọng có phần băng lãnh hướng về đám người mặc đồ đen hạ lệnh:

- Mục tiêu Chiêm Thành sứ đoàn! Giết!

Ngay tức khắc, đám người mặc đồ đen nâng lên vũ khí, hướng về phía quân doanh tổ chức tấn công.

Trong bóng đêm lặng lẽ, một trận huyết chiến cứ như vậy mà mở màn.