Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 172




Dạ Khinh Ưu hiện ra sau lớp màn ảnh, da thịt bị lột ra một mảng, theo tốc độ khôi phục có phần chậm chạp. Tuy nhiên có thể lành lặn sau một kích của Nhạc Phong, chính bản thân hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, long hình kia uy lực không thua kém khi Thần Thú xuất thế, uy lực còn có thể sánh với Thiên Đạo, vậy mà so với lần trước còn nhẹ nhàng hơn nhiều.

Quan trọng chính là hắn có cảm giác, long khí kia khi tiếp xúc với hắn thì yếu thế hơn hẳn, thậm chí còn có xu thế bị hấp thu. Dù trong một khoảnh khắc, nhưng Dạ Khinh Ưu không ngờ bản thân có thể hấp thu long khí đối nghịch kia, đem nó một phần hấp thu, còn lại bị hắn ngăn trở uy lực không còn đủ ba thành…

" Chuyện này là sao, ta không hề có huyết mạch long tộc tại sao đối với long khí lại… "

Dạ Khinh Ưu tự bản thân cảm thấy kỳ quái, chính hắn cũng không xác định rõ chuyện gì xảy ra, nghĩ nhiều cũng không phải là thời điểm lúc này, ưu tiên vẫn là giải quyết 'Nhạc Phong' trước, tuy nhiên khi hắn nhìn qua đã không còn thấy bóng dáng Nhạc Phong đâu cả, hắn với Mạc Chi Vong và Mạc Ninh Ngọc đã rời đi.

Lúc vừa nãy, xem ra Mạc Chi Vong quyết định rất nhanh, cũng không ngờ Nhạc Phong nỡ bỏ rơi mỹ nữ mà rời đi, khi đó hắn vừa phải chống đỡ uy kích 'Đạo Nhất Quy Long Phụng' của Nhạc Phong, vừa phải kìm chế Hân Phong Tiểu Nguyệt tránh cho khi thoát ra nhiều thêm một kẻ địch, cho nên không có tinh thần để ý bọn họ. Dù đã để lại ký hiệu thần thức trên người Nhạc Phong, nhưng hoàn toàn bị xóa đi, không thể cảm nhận được.

Lần này xem ra một thời gian lâu nữa tia linh hồn kia mới có thể chính thức xuất hiện lại, cũng là cơ hội Dạ Khinh Ưu ra tay. Hắn hiện tại không vội đuổi theo, vì hoàn toàn không nắm rõ dưới tình huống thân thế khủng bố của Nhạc Phong, còn có ai đứng ra bảo kê hay không.

Hắn nhẹ thở ra, dùng thủy quyết vung tay tẩy rửa một lần thân thể, sau đó thay vào một bộ đạo phục khác. Thân thế đáp xuống 'Phi Nguyệt Đăng', đối với ánh mắt lo lắng của chúng nữ cũng không biểu hiện ra nhiều, tay khẽ vung ra, từ đằng sau một đám nữ tử Bách Hoa Tông và hai nữ nhân Thượng Quan Vân Ngọc và Cung Nguyệt Kha hiện ra trước mắt. Trước lúc đó nếu không phải Dạ Khinh Ưu bảo trợ thì mấy nữ tử này còn có đám người trên tàu đều chết hết.

" Các nàng… "

Nguyệt Vô Song kinh ngạc, không ngờ Dạ Khinh Ưu lại bắt được đám nữ nhân này, ngước đầu nhìn hắn, nàng nghĩ hắn muốn thu hết bọn họ làm hầu gái. Dạ Khinh Ưu trầm ngâm không nói, phất tay, ý tứ rõ ràng số phận của đám nữ tử này tùy thuộc vào các nàng.

Hắn sau đó lại chui xuống boong thuyền, đi trên dãy hành lang tráng lệ phía bên trong tàu, đi đến dãy phòng cuối, có một nơi được tạo thành bởi vô số kết giới, bên trong có một người nữ nhân xinh đẹp đang ngủ say.

Dạ Khinh Ưu mở cửa bước vào, nhìn thấy đúng là Lạc Tú Hồng, nữ nhân này từ lúc trước kia đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Hắn đi đến gần, bàn tay vừa vươn ra, đôi mi thiếu nữ cũng khẽ chớp, nhẹ nhàng mở ra.

Bộ dáng của nàng tinh xảo như búp bê, nhưng bề ngoài như vậy đã từng là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt, Dạ Khinh Ưu mày khẽ nhíu, chợt thấy Lạc Tú Hồng ngồi dậy, thân thể uể oải mất sức, đạo nguyên trong người dường như cạn kiệt. Mắt chớp xinh đẹp ngẩng cao đầu, trông thấy hắn, vẻ mặt biến hóa cuối cùng trở nên vui vẻ.

" Dạ ca ca… "

" Ngươi là ai? Tại sao lại bị ma nữ kia chiếm giữ? "

Dạ Khinh Ưu vừa gặp đã đưa ra câu hỏi, cũng là vấn đề hắn thắc mắc, Lạc Tú Hồng nghiêng đầu, vẻ điềm đạm đáng yêu nhấp nháy mắt, biến thành thẫn thờ, như đang nhớ lại.

" Không nhớ… Chỉ biết muội khi xuyên qua Dị Giới Nguyên đến được đây thì suy yếu, về sau cũng không nhớ rõ. "

Dạ Khinh Ưu trầm lặng, có vẻ nghi vấn nhìn chằm chằm thiếu nữ, dựa vào lời nói và thái độ, hắn dường như cảm giác Lạc Tú Hồng này quen hắn từ trước, liền hỏi.

" Trước đây ngươi đã từng gặp ta sao? "

" Ân, chắc ca không nhớ… Bởi lẽ đó là chuyện của kiếp trước rồi. "

Lạc Tú Hồng lắc đầu, nụ cười có phần khó coi, nét mặt u buồn rõ ràng không phải giả dối, chợt thấy Lạc Tú Hồng nhìn hắn, vẻ vui cười lại hiện ra.

" Nhưng lần này gặp lại ca rồi, nhất quyết sẽ không buông tay… "

" Kiếp trước… "

Dạ Khinh Ưu khẽ lẩm bẩm, ký ức kiếp trước của hắn rõ ràng không có ghi tạc hình dáng của Lạc Tú Hồng trong đầu, như thế nào lại có khả năng kiếp trước gặp được nàng. Lạc Tú Hồng khẽ cười, nàng dĩ nhiên hiểu trong lòng hắn nghĩ gì, nói.

" Ca không nhớ cũng phải… "

" Kiếp trước của ta như thế nào? "

Dạ Khinh Ưu chợt hỏi, Lạc Tú Hồng hơi ngẩn ra, mím môi nhớ lại, tự nhiên nói.

" Kiếp trước ca chính là hoa hoa công tử, hậu cung đến hai ngàn giai lệ, tất cả đều là giai nhân tuyệt sắc. Tính cách ca rất phong lưu, đi đến đâu đều trêu chọc mỹ nữ, chiếm hết tiện nghi con gái nhà người ta… Còn có hơi vô sỉ một chút, nhưng mà nội tâm rất tốt. " (Edit: á đù, tại hạ nguyện ý làm nhân vật phản diện :>)

Nghe nàng vừa kể, Dạ Khinh Ưu khóe miệng khẽ giật, có phần không tin tưởng, trầm lặng không nói nên lời, Lạc Tú Hồng mỉm cười tươi tắn lộ ra hàm răng trắng sứ.

" Ca đối với muội rất tốt, là người thân nhất của muội kiếp trước… "

Lạc Tú Hồng không hề lộ ra chút giả dối làm Dạ Khinh Ưu tâm tư lay chuyển, khó chấp nhận sự thật. Hắn lắc đầu, cảm thấy có lẽ điều này có chỗ nhầm lẫn.

" Ta hình như không phải người mà ngươi nghĩ đến, càng không có ký ức liên quan đến ngươi… Ta nhớ được chuyện kiếp trước, rõ ràng là không giống nhau. "

" Không, cảm giác của ta sẽ không sai… "

Lạc Tú Hồng giãy lên, vòng tay ôm chặt lấy hắn, nhắm chặt mắt nói.

" Ca chính là ca của ta… "

Dạ Khinh Ưu trầm ngâm, đối với biểu hiện của Lạc Tú Hồng rõ ràng lại có một loại cảm giác quen thuộc, hắn khẽ lắc đầu, coi như nữ nhân này chỉ đang nói bậy, tập trung vào vấn đề khác.

" Ngươi nói xuyên qua Dị Giới Nguyên là như thế nào? "

" Muốn có thể gặp ca, muội chỉ có cách vượt qua tầng thứ Dị Giới Nguyên mới có thể tiến nhập tầng thứ Tam Thiên… "

Lạc Tú Hồng chớp chớp mắt nói, Dạ Khinh Ưu mơ hồ hiểu được một chút, dựa vào một số phân tích, có lẽ Thiên Đạo không phải là tầng thứ cao cấp nhất, mà ở phía trên còn có tầng thứ khủng bố hơn cả Thiên Đạo. Xem ra vì nguyên nhân nào đó mà phía bên trên không thể tiến nhập xuống bên dưới, chỉ có thể dựa vào một số thủ đoạn để can thiệp.

Ví như tạo ra Cấm Thư, hấp dẫn người khác tham gia thử thách, gián tiếp can thiệp vào bên dưới. Hay còn có thể dựa vào huyết mạch hậu nhân, như Nhạc Phong, dung chứa được linh hồn cấp cao bên trên.

Không biết tại sao nhiều người lại muốn can thiệp vào một vị diện cấp thấp hơn như vậy, tuy nhiên dựa theo những gì mà Lạc Tú Hồng nói thì để từ bên trên hạ phàm xuống đây. Chỉ có thể thông qua một con đường duy nhất là Dị Giới Nguyên.

Nhưng xem ra xuyên qua Dị Giới Nguyên để lại di chứng không nhỏ, ít nhất yếu đến mức để bị thao túng dễ dàng suốt ngàn năm như vậy, cũng là trả một đại giới thật lớn.

Trước đó có nghe tin tức về Lạc Tú Hồng, dựa vào đó còn có vài điểm mâu thuẫn, Dạ Khinh Ưu vẫn là nghĩ không quan tâm, trực tiếp không thèm để ý nữa.

" Dạ ca ca, sao vậy? "

" Không sao, ngươi thật sự là muội muội của ta? "

Dạ Khinh Ưu lắc đầu, đối với thiếu nữ trở nên thanh thuần như vậy, khác xa bộ dáng lúc trước, thật có điểm không thích ứng.

" Ân, ca chính là ca của muội… Chúng ta có một chút huyết thống. "

" Vậy sao… "

Dạ Khinh Ưu khẽ nhìn, hoàn toàn không ngờ tới quan hệ của hắn thật phức tạp, chẳng lẽ hắn lại có thêm một 'kiếp trước' nữa sao? Nếu là như vậy, thì xem ra thân phận của hắn hoàn toàn không đơn giản.

Nhẹ đứng lên, nhìn toàn thân Lạc Tú Hồng dính đầy phù chú phong ấn đạo lực, Dạ Khinh Ưu khẽ phất tay toàn bộ xé bỏ. Hiện tại nữ tử này không hề có chút ý đe dọa, cũng không cần phải lo sợ quá nhiều.

" Tạm thời gọi sao cũng được, chỉ là ta còn chưa có hoàn toàn tin tưởng… "

Dạ Khinh Ưu quay người, khổ tư mà nói, Lạc Tú Hồng cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, vui vẻ đứng dậy, đi phía sau người hắn, khẽ cười.

" Yên tâm, rồi ca sẽ nhớ ra thôi… "

Không cho ý kiến, Dạ Khinh Ưu xoay lưng bước đi ra khỏi phòng, bắt gặp Diệp Trân Y vừa đi ra, đằng sau đi theo một thiếu nữ mặt đào, xinh đẹp khá quen thuộc, chính là Tần Tử Tô, chỉ là nàng bây giờ không có nhớ lại chuyện trước kia, vẻ mặt tràn ngập đơn thuần, lén nhìn về phía hắn.

" Dạ lang… "

Diệp Trân Y vừa nhìn thấy hắn mỉm cười kêu lên, nhưng khi nhìn ra phía sau, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. (Edit: hết drama rồi, đừng hóng nữa :>>)