Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 173




Mặc dù mọi chuyện đã theo hướng ổn thỏa, tâm lý trả thù của Diệp Trân Y cũng vơi đi bớt, nhưng hoàn toàn vẫn chưa thể chấp nhận được Lạc Tú Hồng. Về phần riêng Lạc Tú Hồng, do bị chiếm giữ thân xác cho nên không hề nhớ gì về việc đã làm, ngẩn ngơ nhìn Diệp Trân Y khẽ mỉm cười.

" Chào tỷ… "

Diệp Trân Y mím môi khẽ gật đầu một cái, khó có thể cùng nàng nói nhiều thêm vài câu. Lạc Tú Hồng thấy nàng tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, hơi buồn một chút cũng không dám nói gì. Dạ Khinh Ưu dĩ nhiên biết tình huống rối ren, khó cách nào làm tốt quan hệ hai bên. Hắn thở ra một hơi, ngẩng mặt nhìn Diệp Trân Y hỏi.

" Nàng sắp đi sao? "

" Ân, lần này thiếp rời đi… Gặp lại sẽ là ở Đại Giới Vực, hi vọng chàng có thể thấy. "

Diệp Trân Y mặc dù không muốn, nhưng việc phụ mẫu giao phó, nàng cũng phải đi làm, lo lắng nhìn về hắn, chỉ sợ nam tử này lâu ngày không gặp sẽ quên nàng, dù sao bên cạnh hắn mỹ nữ nhiều như vậy. Dạ Khinh Ưu cười, ánh mắt tràn ngập trìu mến nói.

" Yên tâm, đến khi đó dù nàng muốn đi ta cũng bắt quay về. "

" Tốt, nếu chàng bắt được thiếp thì làm gì đều có thể… "

Diệp Trân Y nói xong, hai má đã ửng đỏ, Dạ Khinh Ưu thầm cảm thán, nghe lời này của nàng thật sự có thể khiến nam nhân khí huyết sôi sục. Diệp Trân Y còn muốn dẫn theo Tần Tử Tô, bởi lẽ bên cạnh có người quen thì sẽ bớt cô đơn hơn, Dạ Khinh Ưu không từ chối, dù sao đối với Tần Tử Tô hắn không có nhiều ý niệm.

Nhìn một đầu điểu ưng bằng giấy lơ lửng giữa không trung, tỏa ra đạo nguyên mộc lực đậm đặc, dựa theo phương hướng của nó chỉ dẫn mà đi theo, có thể gặp được người Diệp gia, trong người Diệp Trân Y có một tiểu thuyền nhỏ, có thể dựa vào nó mà rời đi. Căn bản Dạ Khinh Ưu định nói đợi 'Phi Nguyệt Đăng' cập bến rồi hẵng đi, nhưng hắn lại không cách nào mở miệng, chần chừ vẫn không nói.

Nhìn bóng lưng Diệp Trân Y và Tần Tử Tô rời đi, Lạc Tú Hồng mới cảm thán, cả hai nữ nhân kia đều rất xinh đẹp, bản lĩnh của ca ca nàng quả thật lợi hại.

" Ca, nàng đi rồi ca không sợ nàng xảy ra chuyện sao? "

" Yên tâm, nữ nhân của ta đều để lại dấu ấn thần thức bên trong, dù muốn trốn cũng không có khả năng… Lại nói còn có 'Si Tâm Quyết' kia, ta không tin nàng lại nảy sinh ý xấu. "

Dạ Khinh Ưu nhạt nhòa đáp, Lạc Tú Hồng hơi sững ra, chợt ngơ ngẩn hỏi.

" Cái gì 'Si Tâm Quyết', nghe quen thuộc như vậy? "

" Muội không biết sao? "

Giọng điệu hắn ôn hòa hơn hẳn, bởi cảm giác Lạc Tú Hồng càng giống một vị muội tử thân quen vậy, Lạc Tú Hồng nhíu nhíu mày, lắc đầu nói.

" Không biết, tại vì muội chỉ coi quản con đường tình duyên mà thôi, chưa từng nghe nói công pháp nào kỳ quái như vậy… "

Dạ Khinh Ưu hơi sững người, chợt có cảm giác gì đó không đúng, Lạc Tú Hồng bảo hắn đem lại công pháp cho nàng xem, sau một lúc đọc ra khẩu quyết. Lạc Tú Hồng chợt 'a' lên một tiếng, mỉm cười nói.

" Cái công pháp không như ca nghĩ đâu, đơn thuần chỉ là một loại công pháp giúp cho người ta nhớ lại tình duyên kiếp trước, cũng là nói nếu như ca và một nữ nhân có quan hệ. Thì nhờ vào nó giúp lấy lại khoảng ký ức kiếp trước… "

" Sao ta lại không có ký ức gì? "

Dạ Khinh Ưu có phần không tin tưởng, Lạc Tú Hồng lắc đầu, cười nói.

" Là do khoảng ký ức trước kia của ca bị phong ấn, dù là công pháp này cũng không cách nào mở ra… Dựa theo muội quan sát, có lẽ Diệp Trân Y cũng là có quan hệ tình cảm với ca trước kia. "

Lạc Tú Hồng vốn là một nữ thần tình duyên, nàng khi chưa bị chiếm lấy thân thể hoàn toàn là một nữ thần tình ái, nghiêm túc móc nối từng mối tình, trải nghiệm từng câu chuyện tình bí sử, giác quan nhạy bén cho biết Diệp Trân Y đối với Dạ Khinh Ưu tình ý nồng đậm. Dạ Khinh Ưu cau mày, trực tiếp ném cái quan hệ nhức nhối này ra khỏi đầu.

" Được rồi, tạm thời ta không để ý đến chuyện này… "

Ngay sau đó hắn đi lại lên thuyền, chợt thấy nơi này thật náo nhiệt, tất cả đám nữ tử đều xuất hiện tại đây, cười nói như làm quen vậy, nếu thiếu ai chắc chỉ còn Hân Phong Tiểu Nguyệt, hắn không dám tùy tiện thả ra ngoài.

Liếc mắt nhìn thấy đám nữ nhân Bách Hoa Tông không có bao nhiêu sợ hãi, thoải mái ở cùng với bọn hắn, khi ánh mắt chuyển sang nhìn hắn thì ánh mắt kinh diễm một hồi, cũng là lần đầu các nàng nhìn thấy một nam nhân có mị lực cao như vậy.

" Tiểu nữ Hoàng Hiểu Nhiên hạnh kiến công tử… "

Hoàng Hiểu Nhiên nghe biết được thân phận của hắn, khi biết các nàng không có đối với Bách Hoa Tông đối địch, nàng cũng không chọn vì Nhạc Phong mà có thêm một nhóm kẻ thù. Dù sao Nhạc Phong tuy cứu giúp các nàng, nhưng sau đó kéo đến cho Bách Hoa Tông một cường địch mạnh mẽ, thậm chí lúc nãy suýt chút hắn không thèm quan tâm mà kéo tất cả đệ tử Bách Hoa Tông bức tử.

Dạ Khinh Ưu khẽ liếc nhìn nàng, đối với cực diễm hoa nhan của nàng, thầm tán thưởng một chút, cũng không chú ý nhiều mà quay qua quan sát hai nữ tử thường xuyên ở bên cạnh Nhạc Phong, hắn không ngờ hai nàng vậy mà còn một tấm thân hoàn bích, trong trắng. Nói vậy, chả lẽ tên Nhạc Phong có vấn đề? Với tâm tính của hắn đáng lẽ phải sớm ăn rồi chứ.

" Thả ta ra, không Thượng Quan gia và Cung Di Hoa sẽ không tha cho các ngươi. "

Thượng Quan Vân Ngọc Và Cung Nguyệt Kha đồng loạt dùng ánh mắt đối địch nhìn vào Thượng Lan Kỷ Linh đang tự tiếu châm chọc.

" Là nam nhân của các ngươi bỏ rơi các ngươi lại, Dạ lang tốt bụng mới cứu giúp. Nếu không sẽ thành một bãi tro tàn, mà ngay cả tro cũng không có đấy. "

Thượng Lan Kỷ Linh càng nói càng làm cho mặt hai nữ nhân kia xanh lại, hóa thành trắng bệch, các nàng không tin Nhạc Phong bỏ rơi các nàng lại. Trong ý nghĩ của các nàng, cũng giống như đám nữ ở đây đối với Dạ Khinh Ưu, đều đối với Nhạc Phong một khỏa chung tình.

Dạ Khinh Ưu bước đến cạnh, khẽ liếc nhìn, bình thường hắn sẽ đối với mấy nữ nhân này thi triển ma trảo coi như cắt đứt quan hệ với 'Thiên Mệnh Chi Chủ'. Tuy nhiên hiện giờ hắn đã hiểu, 'Si Tâm Quyết' công dụng làm cho nữ tử yêu hắn cũng không phải vì bỏ bùa mê hay thay đổi tâm tính, mà là do các nàng nhớ lại ký ức kiếp trước, từng một đời yêu hắn.

Dạ Khinh Ưu không chắc hai nữ tử này có phải như trong lời Lạc Tú Hồng nói, kiếp trước nằm trong hai ngàn giai lệ mà nàng nhắc tới hay không. Nếu quả thật là đúng như nàng nói, thì cái cảm giác này vô cùng khó chịu, vốn là nữ nhân của hắn, tuy chỉ là quan hệ kiếp trước, nhưng nay lại có quan hệ với kẻ thù làm hắn rất khó chịu.

Tạm thời Dạ Khinh Ưu không để ý hai nữ tử này nữa, mặc kệ, hắn muốn thử xem có thật như lời Lạc Tú Hồng nói, liền tìm tới Hàm Sương, đưa ra chứng thực rõ ràng nhất.

Hàm Sương không ngờ Dạ Khinh Ưu đến tìm nàng, còn không kịp nói thì đã bị hắn bế bỏng trong tay, ôm vào trong phòng. Mặt Hàm Sương đỏ lên, không phản kháng, chôn mặt trong ngực hắn, tránh ánh mắt chế giễu đùa cợt của đám tỷ muội.

" Dạ lang… "

Hàm Sương không biết nói gì, ngẩng đầu khẽ gọi, Dạ Khinh Ưu cúi đầu, ánh mắt đen kịt dần hóa thành tiêu cự, thở ra một hơi, nói.

" Hàm Sương, ta có việc muốn hỏi nàng… Nàng phải trả lời thật lòng. "

" Ân, có chuyện gì sao tướng công? "

Hàm Sương gật đầu, kỳ quái nhìn hắn hỏi, Dạ Khinh Ưu không hề che giấu, trực tiếp nói thẳng.

" Nàng có nhớ ký ức kiếp trước không? "

Nghe hắn hỏi vậy, mày liễu Hàm Sương hơi phũ xuống, đối với câu hỏi của hắn nàng có phần kỳ quái, lại khẽ lắc đầu. Thấy vậy Dạ Khinh Ưu khẽ thở ra, nhưng không ngờ lại nghe Hàm Sương nói tiếp.

" Nhưng thiếp lại thường xuyên nằm mộng thấy một số chuyện, cảm giác vừa xa lạ nhưng lại thấy quen thuộc… "

Dạ Khinh Ưu trầm mặt, xem ra Lạc Tú Hồng nói cũng không hoàn toàn là vô lý, có điểm đúng, lập tức hắn đẩy Hàm Sương nằm ra giường, khẽ nói.

" Hiện tại nàng cùng ta dựa theo khẩu quyết này, chúng ta cùng song tu… "

Nói xong, không đợi Hàm Sương phản ứng đã lột sạch quần áo trên thân thể mình, sau đó bắt đầu cởi y phục Hàm Sương, từng mảnh y phục rơi lả tả trên đất, trong phòng vang lên tiếng rên yêu kiều của một đại mỹ nữ, hai thân thể không chút mảnh vải che thân kết hợp với nhau tạo ra dâm cảnh tràn đầy kích thích.

Hàm Sương bị gậy thịt của hắn chọc vào người sung sướng thỏa mãn, nhưng vẫn không quên cùng hắn vận chuyển đạo kinh theo khẩu quyết 'Si Tâm Quyết' vận hành.