Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 249




Thấy hắn giữ mình lại, không hiểu sao Dung Dao lại có cảm giác an tâm lạ thường, chỉ là nàng không bộc lộ ra, suy nghĩ vẫn hất tay hắn ra, cắn môi nói.

" Ta biết, nhưng ngươi nghĩ ta là người sẽ trơ mắt nhìn người thân của mình bị giết trước mắt sao? "

" Vậy cứ để họ chết đi. "

Dạ Khinh Ưu lại vô cảm đáp, làm cho Dung Dao thẫn người một lát, mới nhận ra hắn trực tiếp vung tay chém đôi thân thể của Sở Nguyệt Thiền cùng nữ tử trong tay của hắn. Máu tươi bắn ra, hai bộ thân thể bị cắt đôi nằm dài trên mặt đất.

" A…. Dạ Khinh Ưu, ngươi khốn nạn… Dám giết mẫu thân của ta. "

Dung Dao nhìn thấy cảnh này, chỉ kịp la lên, hai mắt chuyển hồng, quay qua liền hung hăng dùng toàn bộ sức lực. Mượn lực lượng thiên địa đánh thẳng lên người hắn. Dạ Khinh Ưu vung tay liền gạt phăng một chưởng đạo lực vô thức của nàng, tuy nó có thể sánh ngang với Đế Tôn ra tay, nhưng còn chưa đủ làm trầy da hắn.

" Như vậy mới nói ngươi ngốc, nghĩ rằng hắn bắt được ngươi sẽ tha cho tộc nhân của mình sao? Mà còn… "

Nói đến, ánh mắt Dạ Khinh Ưu liền chuyển đến đối diện, từ trong vũng máu, thân xác của Sở Nguyệt Thiền liền tự động nối lại, máu huyết xung quanh thân thể hắn lập tức khôi phục bộ dáng bình thường. Chỉ là lúc này trên da mặt cũng không phải là khuôn mặt của Sở Nguyệt Thiền, mà hoàn toàn của một người xa lạ, nét mặt quỷ quyệt, tóc tai rối bời, cái lưỡi dài thè ra từ miệng liên tục liếm môi.

" Thật đúng như Huyết Chủ nói, ngươi quả thật khó đối phó… "

" Quả nhiên ngươi không phải là Sở Nguyệt Thiền, hắn vẫn thích sử dụng thế thân. "

Dạ Khinh Ưu lãnh đạm nhìn nam nhân huyết dị, không chút để ý, Dung Dao nhìn thấy hai người nhìn nhau giằng co, liền nhanh chóng chạy đến định giải cứu tộc nhân còn xót lại. Tuy nhiên khi nàng vừa tiến gần, thì Dạ Khinh Ưu đã nhanh chóng ôm nàng lui lại, cũng ngay lúc đó thân thể của đám tộc nhân Ma Nham Hắc Tộc còn lại đều trướng to rồi nổ tung tạo ra vụ nổ kinh thiên.

Dung Dao còn chưa tỉnh hồn lại, toàn thân be bét máu, may mà có Dạ Khinh Ưu ôm nàng lại, nếu không có lẽ nàng tuy không chết nhờ vào 'Mộc Đản Tiên Sinh Thể' nhưng cũng tàn tạ tứ chi, không thể ngay lập tức khôi phục.

Bộp bộp bộp…

Tên nam tử kia híp mắt nhìn hai người thích thú vỗ tay, bàn tay cầm lưỡi dao thè lưỡi dài liếm máu phía trên đó.

" Nhanh đấy, ta định làm nổ nửa người của nó chỉ để lại một chút thân xác đủ để coi là sống nhưng lại bị ngươi phá rối rồi. "

Dạ Khinh Ưu cảm thấy vô cùng không thích cái tên trước mắt, dựa vào khí huyết và đạo tu trên thân thể của đối phương, mày hắn cau có, tỏ ra nghi hoặc.

" Ngươi là người của Huyết Ma Giới, thuộc hạ của Huyết Cuồng Tà Đế. "

Bốp bốp bốp…

Nam tử kia lại vỗ tay, nở ra nụ cười tới tận mang tai đầy ghê rợn, lưỡi dao liền vươn lên rạch một đường trên chính lưỡi hắn, làm cho hắn thích thú với chính máu của mình. Giọng nói âm u đáng sợ, chỉ tay vào Dạ Khinh Ưu.

" Đúng vậy, Yêu Tiên Vương Tử. Ta là Huyết Ma Đạt, đệ nhị nhân chỉ đứng sau mỗi Huyết Chủ. Ngươi làm cho Huyết Chủ ngày đêm bận tâm, nay ta phải giúp người nhổ đi cái gai mà ngài ấy khó chịu. "

" Nếu vậy thì… đợi lão Huyết Cuồng dưới địa ngục đi. "

Dạ Khinh Ưu hai mắt chợt biến đổi, Huyết Ma Đạt vốn dĩ đang rất hưng phấn, chờ đợi đem Dạ Khinh Ưu tra tấn đủ trò, ăn thịt uống máu của đối phương. Thì liền đứt mạch suy nghĩ, bị ánh mắt của đối phương làm cho bất động, không hiểu sao lại dâng lên sợ hãi.

" Nơi này cũng không giành cho ngươi đâu. Địa ngục có vẻ hợp với ngươi đấy. "

Giọng nói lạnh lẽo vô tình vang vọng bên tai, làm cho Huyết Ma Đạt không cách nào thoát ra, vẫn cố giùng giằng mạnh mẽ, kêu gào.

" Ngươi dùng trò quỷ gì? Ta rõ ràng vừa đột phá Tố Đạo Cảnh, tại sao? "

Lời của Huyết Ma Đạt phát ra dần trở nên vô nghĩa, Dạ Khinh Ưu dựa vào pháp tắc không gian, kết hợp cùng đạo môn của Âm Ti Giới dẫn Huyết Ma Đạt tiến nhập 'Địa Ngục Môn', nơi đó những kẻ phạm những tội ác tày đình sẽ chịu tra tấn suốt kiếp.

" Không, đây là nơi nào? "

" Địa Ngục Giới… "

Xuất hiện ngay trước mắt là một cánh cổng màu đỏ, quỷ dị vô cùng, Huyết Ma Đạt cảm giác được nơi này thật sự đe dọa hắn. Dạ Khinh Ưu cũng cảm giác không tốt, hắn cũng lùi ra xa, tránh bị dẫn dụ vào bên trong.

Nơi này ngay cả Thiên Mệnh Cảnh cũng sẽ bất lực trước nó, đây chính là quy tắc không thể di dời của Đại Đạo Chi Nguyên, so với nó Thiên Đạo cũng nhỏ bé không đáng nhắc đến. Huyết Ma Đạt đột nhiên cảm giác lạnh sống lưng, dù hắn làm đủ việc ác nhưng nhưng cũng phải run sợ.

Dạ Khinh Ưu không để cho hắn cơ hội, hắc kiếm vung vẩy đem chặt toàn bộ tứ chi của hắn, Huyết Ma Đạt kêu gào trong đau đớn, đứng trước 'Địa Ngục Môn', tâm linh của gã bị trói chặt. Lập tức, hắn bị đẩy vào bên trong 'Địa Ngục Môn', cánh cửa mở ra, mang theo cảm giác chết chóc quỷ dị, làm Dạ Khinh Ưu run sợ.

Đợi đến khi kết thúc, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, bên trong 'Địa Ngục Môn' có mười tám tầng địa ngục, dù linh hồn hay tu vi của ngươi có mạnh mẽ cỡ nào cũng sẽ như nhau, biến thành thân thể người thường chịu sự tra tấn ác liệt của nó.

Lần đầu xâm nhập Âm Ti Giới, Dạ Khinh Ưu vô tình biết được sự tồn tại của nó, chỉ mở ra cho những kẻ có chướng khí cực nặng. Vốn hắn suýt chút bị bắt vào trong, may sao cũng nhờ có 'Thiên Đạo' can thiệp mà tránh một kiếp.

" Tiểu tử ngươi rất lâu mới thấy, chẳng lẽ đổi ý muốn vào trong tu tâm dưỡng tính rồi sao? "

Đúng lúc hắn đang đứng trước 'Địa Ngục Môn' thì một lão bà bước đến, gọi là Mạnh Bà, sau khi cảm nhận được hắn xuất hiện tại chỗ này, liền đi đến đây. Dạ Khinh Ưu liếc mắt nhìn Mạnh Bà, tuy đối phương không hề có tu vi, nhưng hắn không dám chút nào coi thường, cúi đầu trầm mặt đáp.

" Ta đến dẫn người cho Âm Ti… "

" Hửm? Để xem… Ừm, quả thật có cái tên mới. "

Mạnh Bà đột nhiên lấy ra một quyển sổ mò mẫn, nhìn danh sách tên trên đó, đều ghi đủ tội trạng và hình phạt dành cho đối tượng. Nhìn hình phạt của mười tám tầng địa ngục quả thật ác liệt như hắn từng biết trước đó, chỉ riêng hình phạt ba tầng đầu đã đủ làm người ta nổi da gà.

" Huyết Ma Đạt, tội danh giết người, đồ sát hơn trăm ức mạng người, ăn thịt người, uống máu, diệt gia… mổ bụng thai phụ, bắt ép người khác ăn thịt phụ mẫu, thê tử, nhi tử… Quả thật là đủ hung, thôi thì đem giam tầng mười tám, chịu phạt vô lượng kiếp… "

Mạnh Bà lắc đầu, chấm một điểm phê duyệt, Dạ Khinh Ưu đột nhiên nghe tội trạng của tên kia, cảm giác hình như hắn ra tay còn hơi nhẹ, nhưng mà hắn tự biết hình phạt của mười tám tầng địa ngục còn ác liệt hơn cả hắn có thể nghĩ tới.

" Làm khá tốt, bắt được một nghiệt hồn làm ác như vậy… Thật khó làm. "

Lão bà tán thưởng cho hắn một câu, cũng không khiến Dạ Khinh Ưu cảm thấy vui. Hắn chính là bất đắc dĩ, nếu không phải do lần trước cướp linh hồn của Liễu Vân Nguyệt từ Âm Ti Giới suýt chút bị diệt cả hồn phách thì hắn cũng không muốn phải đối diện với nơi này lần nào nữa. Đã hứa phải giúp Âm Ti Giới bắt đủ mười vạn Oán Linh thì mới không tính đến chuyện hắn đem hồn phách của Liễu Vân Nguyệt đi, đến giờ hắn cực lực cũng chưa hoàn thành đủ.

" Còn ba vạn chín ngàn linh hồn cần nhờ ngươi bắt… Nhờ ngươi vậy, Hồn Thiên Điện bị diệt bọn ta cũng thật khổ sở. "

Mạnh Bà thở dài, lúc này bận rộn bà phải rời đi để xem, bởi lẽ linh hồn tà ác mà Dạ Khinh Ưu bắt lần này đặc biệt lớn. Kiểm tra xong thì Mạnh Bà cũng phải quay trở lại, công việc tại Âm Ti Giới hiện tại không khi nào là hết việc.

Vốn dĩ trước kia tồn tại một cái Hồn Thiên Điện tồn tại thần bí chỉ nhằm mục đích dẫn dắt linh hồn vất vưởng quay trở lại Âm Ti, đồng thời bắt những Oán Linh mạnh mẽ, hay những kẻ có nghiệp sát cực nặng đem cho 'Địa Ngục Đạo' phán xử.

Chẳng qua Thần Giới sau đó tan nát, Hồn Thiên Điện cũng biến mất, mà Âm Ti Giới cũng bị ảnh hưởng đày xuống Hạ Diện, làm cho nhiều Ác Linh thoát ra, còn có nhân thủ thiếu xót, thành ra Dạ Khinh Ưu cũng phải một phần làm việc cho Âm Ti Giới một thời gian.

Ngoài ra, hắn còn có mục đích, đó là có thể nắm giữ 'Luân Hồi Đạo', một trong những Đại Đạo đứng đầu, chẳng qua đứng trước nó hắn hoàn toàn không thấu hiểu được, thậm chí còn có nguy cơ bị thôn phệ. Vốn tưởng là luân hồi mấy kiếp, giữ lại ký ức có thể hiểu được, nhưng căn bản là không có khả năng…