Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 250




Rời khỏi 'Địa Ngục Môn' vẫn mang lại cho hắn cảm giác khó chịu cùng cực, Dạ Khinh Ưu quay trở lại, đã bắt gặp Lôi Kinh Vũ vác Tiên Ma Lôi Thương, hừng hực chiến ý chờ đợi hắn. Cảm giác được hắn xuất hiện, mũi lôi thương nhanh như điện xẹt, lóe lên tia sáng rồi vọt đến ngay trước mặt hắn.

Keng…

Dạ Khinh Ưu tạo thành hắc kiếm nâng cao lưỡi kiếm va chạm cùng Thần Khí, làm cho Dạ Khinh Ưu hơi bất ngờ là bản thân lại bị phản chấn lùi ra mấy bước. Mắt nhìn xuống bàn tay vừa run lên, hắn đã nhận ra uy lực chân chính của Tiên Ma Lôi Thương không hề tầm thường chút nào.

" Dạ Khinh Ưu, chờ ngươi lâu lắm rồi đấy. "

Lôi Kinh Vũ siết chặt lòng tay cầm thần thương, khuôn mặt tràn ngập phấn khích, chiến ý lan tỏa khiến cho không gian xung quanh bị đè nén đến cực hạn. Dạ Khinh Ưu chớp mắt nhìn gã, vung tay đồng thời cũng lấy ra bản mệnh huyết kiếm, Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm, so với Tiên Ma Lôi Thương cũng không chút nào thua kém.

" Vừa hay, nhi tử ta ra đời cũng cần một món đồ vừa tay. "

Dạ Khinh Ưu ánh mắt chăm chú vào Tiên Ma Lôi Thương trong tay Lôi Kinh Vũ, chợt mỉm cười, Lôi Kinh Vũ cười gằn, xoay xoay cán thương, múa may.

" Tốt thôi, nếu ngươi không chết ta có thể suy nghĩ cho ngươi mượn… "

" Không cần, tự ta lấy. "

Dạ Khinh Ưu chợt lao đến, Lôi Kinh Vũ cũng vừa động, hai bóng ảnh một đen một tím va chạm, Dung Dao phía gần đó nhìn thấy chỉ biết tránh cho bản thân bị thổi bay, căng mắt nhìn hai kẻ điên giao đấu, chỉ mơ màng nàng cảm nhận được bóng ảnh của họ, chứ không hề nhìn ra được cả hai đã giao chiến bao nhiêu chiêu.

Lần trước, tu vi của Dạ Khinh Ưu thua kém xa so với đối phương, thậm chí còn nhờ Thần Khí kia trợ giúp, làm cho hắn rơi vào hạ phong, bắt buộc phải dựa vào pháp tắc không gian dẫn dụ đối phương đi. Nhưng lần này tu vi của hắn ngang bằng, vũ khí thuận tay cũng không thua kém chút nào, Dạ Khinh Ưu tự tin hắn đủ giải quyết đối phương.

Cả hai kéo nhau rời khỏi vị diện, tránh cho cả Ma Giới vì giao phong của hai người mà bị hủy diệt. Vượt qua hư không, trong màn đêm vô tận, giao đấu vẫn kịch liệt, Lôi Kinh Vũ quả nhiên không uổng danh Thất Ma, sức chiến đấu và thiên phú có thể xem là đứng đầu.

Xung quanh Dạ Khinh Ưu, hàng ngàn mũi lôi quang màu tím lóe lên như tử tinh bao phủ bát diện, số lượng ngày càng tăng lớn. Lôi Kinh Vũ phóng thương như chớp, liên tục tạo ra từng đợt tử tinh ác liệt, nhắm trung tâm Dạ Khinh Ưu đang đứng mà đánh xuống.

Bao phủ quanh thân Dạ Khinh Ưu, một lớp hắc giáp màu đen tạo bởi hắc diễm bao bọc, ngăn cản từng đợt tử tinh tiếp xúc đến hắn. Trong lúc đó, hắn tập trung chú ý Lôi Kinh Vũ, đã nhận ra ý đồ của đối phương, tích tụ đạo lực đánh ra một đòn chí tử.

Dựa vào khí thế của đối phương và cảm quan của bản thân, Dạ Khinh Ưu cảm thấy nguy cơ ập tới, một vùng giới quan bao phủ, phong tỏa toàn bộ Không - Thời gian, tránh để cho hắn dùng pháp tắc không gian chạy trốn. Dạ Khinh Ưu đương nhiên hiểu Lôi Kinh Vũ tốn không ít công sức để hoàn thành 'Giới Đạo' này, hắn cũng không có ý muốn trốn, mà là trực tiếp đối mặt.

Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm nằm lơ lửng trước mắt, Dạ Khinh Ưu mạnh mẽ thôi động, truyền toàn bộ đạo nguyên lực vào bên trong, dù đạo nguyên của hắn mới khôi phục phân nửa, nhưng hắn thừa hiểu như vậy cũng đủ. Chớp mắt, Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm biến lớn, dần xung quanh Dạ Khinh Ưu hình thành một hắc nhân nhìn rất giống hắn, chỉ là kích thước khủng bố, vừa đủ cầm Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm trướng đại trong tay.

" Dạ Khinh Ưu, một chiêu này ngươi là người thứ hai có đủ tư cách để ta ra tay… "

Lôi Kinh Vũ siết chặt Tiên Ma Lôi Thương, để nó lóe lên tử quang rực rỡ, bạch quang cũng dần hòa làm một, bắt đầu hình thành một đầu Tiên Ma Lôi Hổ hai màu đen trắng, tượng trưng cho Linh Thú Ngũ Chuyển dư sức di dời càn khôn.

" Tiên Ma Bá Nguyệt Thương - Sử Nguyệt Trảm… "

Lôi Kinh Vũ gào lên, khóe miệng chảy ra máu không làm cho gã quan tâm, sau khi điên cuồng thúc giục thần thương, ngắm chỉnh chính xác vị trí của Dạ Khinh Ưu. Hắn lập tức lao đến, cùng với dạ nhân khổng lồ cầm hắc kiếm va chạm.

Lực lượng lan tỏa mạnh mẽ đến nỗi vài trăm tinh cầu ở cách gần đó cũng phải nổ tung không còn chút bụi. Mà ngay trung tâm của giao phong, một hạt cát cũng sẽ bị nghiền cho tiêu tán, hai cỗ áp bức lực lượng này đủ dư sức để xóa sổ một ngàn cái Thiên - Ma - Nhân giới cộng lại.

" Chết đi, Dạ Khinh Ưu… Tà chủ nói ngươi lợi hại, hôm nay ta sẽ chứng minh cho ngài ai mới là kẻ đứng đầu. Không ai khác, là Lôi Kinh Vũ ta… "

Lôi Kinh Vũ điên cuồng đâm đầu, Tiên Ma Lôi Thương lúc này đã lóe lên từng thần văn bên trên, mờ ảo nhìn thấy hai cái thiên sứ một trắng một đen trái ngược đang xoay đều, cũng chính là 'Linh' của Thần Khí này. Cổ lực lượng mạnh mẽ ép cho 'Linh' của Thần Khí phải xuất hiện, cũng chứng tỏ nó có bao nhiêu bá đạo.

Dạ Khinh Ưu cũng nghiêm túc, hoàn toàn thôi dục toàn lực, Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm lóe lên huyết sắc hồng mang, cùng với vô tận hắc quang bao bọc, xuất hiện một hắc nhân thần bí đeo bịt mắt, khí khái cầm một thanh hắc kiếm, cũng chính là 'Linh' do Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm tạo ra, vừa được Dạ Khinh Ưu gọi là Tử Dạ.

" Đây chẳng lẽ cũng là Thần Khí? Rốt cuộc là thứ gì? Chưa từng thấy qua… "

Lôi Kinh Vũ nhìn chằm chằm vào Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm, mang theo hàng ngàn thắc mắc, chẳng qua hắn là kẻ cao ngạo, cũng không hề tin kiếm của Dạ Khinh Ưu có thể đọ lại Tiên Ma Lôi Thương của hắn, cũng vì thế mà mặc kệ hết thảy dồn toàn lực một chiêu muốn giải quyết Dạ Khinh Ưu.

Giao phong xuyên suốt trải qua không biết bao nhiêu thời gian, trong 'Đạo Giới' xen kẽ của hai người, Không - Thời gian dường như trôi chậm gấp trăm lần. Lôi Kinh Vũ dường như không còn cảm nhận được tứ chi hoạt động, trước khi đó hắn chỉ cảm giác được Dạ Khinh Ưu ngoài bị bao phủ bởi màn đêm che chắn, còn có một đôi mắt dữ tợn thánh cổ nhìn lấy hắn làm cho Lôi Kinh Vũ phải giật mình, cảm giác đôi mắt kia dường như ngay cả bản thân Dạ Khinh Ưu cũng không có chú ý nó tồn tại.

Ba động trong không gian vốn hỗn loạn, nay trong chớp mắt lại hóa yên tĩnh, như chưa từng có giao tranh nào xảy ra. Lôi Kinh Vũ tứ chi dường như không thể cử động, cũng bởi lẽ đã bị dập nát không còn nguyên vẹn, trước ngực mở toang lộ ra sương xườn ghê rợn, nửa bên mặt be bét máu. Hắn bất động nằm trôi nổi trong không gian, chỉ ráng sức mấp máy miệng.

" Ta thua rồi sao? "

Một bên mắt còn nhìn được chuyển hướng nhìn lên thấy Dạ Khinh Ưu đơn giản là chỉ mất một cánh tay, cũng được hắn nhanh chóng nối lại. Trong tay của hắn cầm đúng chính là Tiên Ma Lôi Thương của Lôi Kinh Vũ, ánh mắt của hắn hời hợt nhìn xuống, thản nhiên đáp.

" Như ta đã nói, ngươi không thắng được... Tiên Ma Lôi Thương ta sẽ lấy, còn ngươi thì luân hồi đi. "

Dứt lời, Dạ Khinh Ưu đem chính chính Tiên Ma Lôi Thương cùng Lôi Kinh Vũ kinh niên bách chiến giờ đây dùng nó kết thúc sinh mạng của gã. Lôi Kinh Vũ hời hợt cười, nhắm chặt mắt, tiếp sau đó thân thể còn xót lại toàn bộ bị Dạ Khinh Ưu diệt sát. Một đại ma đầu hung danh trong Dị Giới Nguyên vậy mà cứ thế chết đi…

Lúc này, thần bí thiếu niên đang đi cùng Tả Mặc, Độc Thiên Địch và Huyết Cuồng Tà Đế có mặt trong một không gian tối om, nơi đó xuất hiện toàn bộ những người mặc dạ phục màu đen. Ngồi đối diện với thần bí thiếu niên chính là một nam tử anh tuấn, phong thần tuấn dật so sánh cũng không kém Dạ Khinh Ưu là bao.

Nhìn thấy thần bí thiếu niên đột nhiên cau mày, vị nam tử anh tuấn kia chợt vắt chân, ngã ngửa người ra sau dựa chiếc ghế bằng hắc mộc, đan tay dò hỏi.

" Tà thiếu, ngươi làm sao thế? "

" Lôi Kinh Vũ chết rồi. "

Tà thiếu quay lại bộ mặt lạnh, thản nhiên trả lời. Nghe vậy, Tả Mặc chấn kinh, hơi run lên, nhìn vị thiếu chủ nhân trầm giọng hỏi.

" Là bị Dạ Khinh Ưu giết sao? "

" Đúng là hắn. "

Tà thiếu thản nhiên đáp, làm cho vị nam tử anh tuấn nghe cuộc trò chuyện chuyển sang hứng thú, ánh mắt lóe lên hắc mang dày đặc.

" Chính là cái tên mà ngươi nhắc đến sao? "

" Đúng vậy, Dạ Kiêu thiếu gia… "

Tả Mặc thay Tà thiếu trả lời, nghe được câu trả lời làm cho vị Dạ Kiêu kia mỉm cười, hai tên hộ vệ thần bí phía sau lưng cũng tỏ ra khác lạ. Dạ Kiêu ngồi bật dậy, đột nhiên nở ra nụ cười quái gở.

" Thật thú vị. "