Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 103




Vũ Trinh đứng dậy, ngồi xuống dưới ánh đèn.

Nàng không ngồi trên nệm mềm như những nhạc công khác, mà ôm tỳ bà Uyển Nương đưa qua, ngồi trên một chiếc giường Hồ.

Tư thái của nàng không mấy đoan trang, rất là tùy ý, dáng vẻ cúi đầu gảy đàn tỳ bà, lại khiến người ta không thể rời mắt.

Khúc nhạc trước đó không lọt vào tai Mai Trục Vũ, một khúc này, lại khiến cho dưới tấm lòng kiên như bàn thạch của Mai lang quân nảy mầm một chùm hoa nhỏ.

Vũ Trinh một tay vịn tỳ bà, một tay gảy dây đàn, tay áo buông xuống vắt ngang khuỷu tay, theo động tác của nàng khẽ lay động.

Ánh đèn sáng ngời chiếu rọi nửa gương mặt nàng, làn da tựa như tỏa sáng lung linh.

Các vũ công và nhạc công đều ngừng động tác, ngồi vây quanh bốn phía ngước nhìn nàng.

Nàng tựa như một đóa hoa rực rỡ nhất giữa một khóm hoa lộng lẫy tráng lệ.

Vũ Trinh đem khúc nhạc của Uyển Nương sửa đổi đôi chút rồi gảy lại một lượt, bất giác ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của lang quân ở cách đó không xa, cả người nàng ngây ngẩn.

Lang quân của nàng ngồi ngay ngắn nghiêm túc, trên mặt không lộ chút biểu cảm, nhưng đôi mắt kia, dường như tràn ngập ánh sáng rực rỡ, chuyên chú nhìn nàng, tựa hồ như tất cả mọi người trên đời này đều không tồn tại, chỉ có mình nàng.

Trong lòng khẽ rung động, Vũ Trinh chợt nghĩ, đôi mắt của lang quân sinh ra đã đẹp, bình thường tưởng chừng tầm thường, nhưng đôi khi ánh lên linh quang trong suốt, quả thật rất đỗi đẹp mắt.

Nàng vốn định đàn xong một khúc thì buông tỳ bà xuống, nhưng giờ phút này lại đột nhiên đổi ý, cổ tay hơi động, tiếng tỳ bà lại cất lên.

Lần này, nàng không chỉ gảy tỳ bà, mà miệng còn nhẹ giọng ngân nga.

"Tuổi trẻ, ngọc thụ quỳnh chi phong lưu tài mạo, quỳnh yến phương thảo, Lan Hiên điệu điệu..."

".

Bất đạo thần tiên hảo, dữ quân cộng giai lão..."

Mai Trục Vũ nghe xong ngây người, vành tai hơi ửng hồng, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời nhìn Vũ Trinh.

Nàng không còn cúi mắt tự mình gảy đàn như trước, mà thỉnh thoảng ngẩng đầu đối mắt với hắn, ánh mắt ấy lưu chuyển, quả thực khiến hắn tâm thần điên đảo, bàn tay không khỏi siết chặt để khắc chế tâm tình.

Người đời ca múa đa phần đại đảm phóng khoáng, khúc này của Vũ Trinh là một khúc truyền tụng rộng rãi, tên là Hạ Tân Lang, Vũ Trinh vừa cất giọng, điệu khúc vừa cất lên, mọi người đều không khỏi nhìn về phía Mai Trục Vũ, nháy mắt lộ vẻ trêu chọc.

"Trinh tỷ đây là trêu ghẹo tỷ phu sao?"

"Ôi ôi ta cũng nghe không nổi nữa, Trinh tỷ như thế nào vừa hát còn vừa nhìn về phía Mai Đại Lang quân, đây không phải cố ý làm cho người ta ngượng ngùng sao!"

"Thật không dám nhìn, sao ta đột nhiên lại có chút hâm mộ nhỉ."

Sau khi dùng ánh mắt truyền đạt ý tứ cho nhau, mọi người vẫn chưa thấy đủ.

Đợi Vũ Trinh hát xong một khúc, nhiều người đồng thời ho khan lên, còn có kẻ vỗ tay khen hay: "Đại Lang có nghe không, mặt mũi của ngươi lớn lắm, Trinh tỷ bình thường cũng không dễ dàng hát đâu, đây là đặc biệt hát tặng ngươi một khúc đấy."

"Này này, ở đây có nhiều người xung quanh như vậy, Vũ nhị nương tử ngươi thu liễm một chút đi!" Còn có kẻ cố ý cười trêu ghẹo.

Vũ Trinh buông tỳ bà trở lại bên cạnh Mai Trục Vũ, ánh mắt liếc qua một vòng những người đang vui vẻ trêu chọc nàng, tay chỉ,"Lên, mỗi người hát cho ta một khúc, hôm nay ta đã hát rồi, các ngươi cũng không thoát được đâu."

Lại có người cười nói: "Vậy Mai Đại Lang quân có muốn hát hay không?"

Vũ Trinh nhướn mày: "Đương nhiên là không hát, lang quân của ta về nhà hát cho ta nghe, các ngươi đừng hòng." Nàng không cần suy nghĩ cũng biết, lang quân nhất định sẽ không hát loại khúc này đâu, dẫn hắn tới chơi, cũng không muốn để hắn bị người ta chế giễu.

Nàng che chở như vậy, nơi này cũng không ai dám không nể mặt nàng, tức thì liền có người cười nói lục tục đi lên hát khúc, đương nhiên có người hát hay có kẻ hát dở, nhưng mọi người quen biết lẫn nhau, trêu ghẹo nói cười không ngừng, người tuy không đông nhưng vô cùng náo nhiệt.

Cùng chơi đùa một hồi, quan hệ của Mai Trục Vũ với bọn họ cũng tốt hơn nhiều, Vũ Trinh ngày hôm sau nghỉ ngơi trong trang viện của Mai Trục Vũ, ngủ thằng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, nói chuyện với hắn về những người quen biết.

"Quan viên Hình bộ ta quen biết không nhiều lắm, nhưng nhỉ tử và chất tử của Hình bộ Thượng thư ta đều biết, trước kia cũng từng chơi với ta, có chút mặt mũi, còn có vị Hứa Thị lang chỗ chàng ta cũng quen, trước đây từng giúp hắn một việc lớn, nếu chàng có điều phiền toái gì có thể tìm đến hắn, ta đã nói qua với hắn rồi..." khi dễ ở Hình bộ, nhưng nàng quan tâm như vậy, trong lòng hắn tự nhiên vui vẻ, không màng đến điều gì khác, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, thấp giọng đáp lời, không nỡ cự tuyệt hảo ý của nàng.