Đây là lần đầu tiên Vũ Trinh nàng đối với người khác chăm sóc chu đáo như vậy, có đôi khi chính nàng ngẫm lại cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng lúc trước chỉ là cảm thấy có nhiều thêm một lang quân, nhưng bây giờ lại không tự giác mà bảo vệ, trách không được một vị nương tử thân thiết nào đó trêu ghẹo nói là nàng bị hồ ly tỉnh mê hoặc - Vũ Trinh bỗng nhiên giơ tay lên nâng gò má Mai Trục Vũ, ghé sát vào nhìn, gương mặt cương nghị thuần nam tính, dung mạo tầm thường, có thể nói là đoan chính, nhưng tuyệt đối không thể gọi là tuấn tú.
Nào có hồ ly tỉnh nào dung mạo không kinh diễm như vậy.
Vũ Trinh thuận tay gãi gãi cằm Mai Trục Vũ, liền thấy hầu kết hắn khẽ nhúc nhích, tiếp theo lang quân đang chép sách liền buông bút, nắm lấy tay nàng kéo lại gần, hơi khắc chế hôn lên trán nàng.
Vũ Trinh một tay bị hắn nắm, cảm nhận được cái trán nóng hổi bị hôn một cái, lại cười tm tỉm đưa tay gãi yết hầu lang quân.
Mai Trục Vũ ngửa đầu thở ra một hơi, lại bắt lấy tay kia của nàng.
Vũ Trinh bị hắn nắm cả hai tay, cũng không giãy giụa, đùa giỡn mà ghé sát vào cắn lên cằm hắn một cái.
Người trẻ tuổi, đặc biệt là nam nhân trẻ tuổi căn bản không chịu nổi trêu chọc, huống chi trêu chọc hắn còn là tâm thượng nhân của mình, là phu nhân đã bái tổ tiên thiên địa, nếu không phải Mai Trục Vũ thật sự định lực tốt, giờ phút này đã nhịn không được mà cọ xát cùng nhau rồi.
Nhưng bên ngoài ánh dương quang chói lọi, mà Vũ Trinh hiển nhiên cũng không muốn làm chuyện kia, trong đôi mắt nàng toàn là thần sắc đùa giỡn, nàng cảm thấy hắn như vậy rất thú vị.
Mai Trục Vũ không có cách nào với nàng, lại càng ngày càng không thể tin tưởng vào khả năng tự kiềm chế của mình, cho nên hắn đột nhiên đứng dậy, ôm theo thư quyển đi ra ngoài, trốn ở bậc thang dưới cửa sổ phía sau mà chép.
Vũ Trinh một mình ở lại một lúc, cảm thấy vô vị.
Tuy rằng tiểu lang quân không thích nô đùa, nhưng khi hắn ở đây, nàng lại không thấy nhàm chán, thật là kỳ quái.
Vũ Trinh tuổi tác lớn hơn Mai Trục Vũ vài tuổi, nhưng tính tình như vậy, sau khi thân cận quen thuộc với người khác rồi thì dễ dàng tùy hứng, nàng bò dậy đuổi đến bậc thang dưới cửa sổ.
Nơi đó có một bụi trúc, ánh dương nhỏ vụn nhảy múa trong kẽ hở của bóng trúc, chiếu lên phần đầu mặt của Mai Trục Vũ.
Hắn ngồi trên bậc thang xanh, bóng lưng dưới sự phản chiếu của trúc xanh tươi đặc biệt đẹp mắt.
Vũ Trinh bước đi qua, bẻ một nhánh trúc non mới mọc, sau đó nằm úp lên lifna Mai Truc Vũ- Mai Trục Vũ bị nàng ép tới bất ngờ không kịp đề phòng khẽ cong người xuống, hắn cảm giác được thân thể mềm mại dán ở sau lưng, cúi đầu không hé răng chép.
Kỳ thật đây cũng không phải là thứ gì trọng yếu, chép hay không cũng không sao cả, nhưng mà... nếu trong tay hắn không tìm được chút chuyện gì, lực chú ý sẽ không nhịn được mà đặt ở trên người Vũ Trinh, nếu nhiều người còn tốt, chỉ có hai người bọn họ ở chung một mình, hắn sẽ nhịn không được nghĩ một ít chuyện không quá sáng sủa.
Người tu đạo ít dục vọng, nhưng hắn hôm nay... thật sự vi phạm thói quen tu tập nhiều năm của mình.
Từ khi phát hiện mình cũng có dục vọng, đến khi đối mặt tiếp nhận loại dục vọng không chịu khống chế này, Mai Trục Vũ vẫn còn đang nỗ lực, hiện giờ chỉ cầu mình đừng quá mức đường đột với nàng, ít nhất không cần thời thời khắc khắc chỉ nghĩ đến loại chuyện không thể nói kia.
Vũ Trinh nằm nhoài trên lưng lang quân, nhìn chữ hắn viết, chỉ cảm thấy chữ kia có chút không giống với bản thân lang quân, lang quân của nàng dưới cái nhìn bình thản trung chính, biểu lộ không nhiều lắm nhưng khoan hậu nhân thiện.
Nhưng chữ của hắn lại nhuệ khí bức người, không quá tương xứng với hắn, nếu Vũ Trinh chỉ nhìn chữ, sẽ cho rằng chữ viết ra này chính là của một nam tử lạnh lùng sắc bén nguy hiểm.
Người ta nói chữ như người, xem ra, cũng không hẳn là như vậy.
Vũ Trinh thầm nghĩ, kéo vành tai của Mai Trục Vũ,"Đứng lên đi, trở về phòng viết, ở chỗ này chàng cũng không cảm thấy khó chịu sao?"
Thấy Mai Trục Vũ chần chừ, nàng lại cười,"Ta không quấy nhiễu chàng nữa."
Kéo người về thư phòng, Vũ Trinh cầm cành trúc xanh biếc trong tay, thuận tay cắm vào trong cái chậu nhỏ chứa nước trong, sau đó đứng dậy định đi.
Mai Trục Vũ thấy nàng muốn đi, vô thức hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"
Vũ Trinh vốn định ra ngoài, nhưng thấy hắn lộ ra chút lưu luyến, lại rất nhanh phát hiện ra dáng vẻ thu liễm, trong lòng mềm nhữn, liền tạm thời đổi ý, nói: "Không đi đâu cả, ta ngủ trưa ở bên cạnh, chàng không cần phải để ý đến ta."
Nàng quả nhiên đã đến bên cửa sổ ngủ trưa, cửa sổ bên này mở rộng lại quay lưng về phía bóng râm, bên ngoài có ao nước, gió mát thổi mùi hương cỏ xanh biếc, quả thật là một nơi nghỉ trưa không tồi.