Hoàng lang quân không hẹn được người, thất vọng cúi đầu bỏ đi.
Vũ Trinh kéo vạt áo Mai Trục Vũ lôi hắn ra khỏi đám đông, nói với đám Mai Tứ vẫn còn đang hào hứng chưa thỏa: "Các ngươi tự đi chơi đi, ta và lang quân đi trước."
Mai Tứ ê một tiếng: "Sao lại muốn đi trước, các ngươi đi đâu vậy, vì sao không cùng bọn ta chơi đùa, năm trước đều ở cùng một chỗ, năm nay có thêm đại đường huynh thì càng náo nhiệt."
Vừa dứt lời, Thôi Cửu bên cạnh gõ hắn một cái, bảo hắn ngậm miệng, rồi vẫy tay cười hì hì nói: "Trinh tỷ các ngươi đi chơi đi, bọn ta tự tìm vui là được rồi."
Đợi Vũ Trinh và Mai Trục Vũ đi xa, Thôi Cửu mới buông Mai Tứ ra, nhìn vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu của hắn mà nói: "Trinh tỷ mới tân hôn, người ta thích ở riêng với nhau, ngươi chen vào náo nhiệt làm gì."
Mai Tứ ồ lên một tiếng, rốt cuộc cũng phản ứng lại, giống như bị xì hơi đến cả người đều héo rũ,"Trinh tỷ lấy chồng rồi, chẳng phải vẫn là Trinh tỷ của chúng ta sao, vì sao lại không thể cùng nhau chơi đùa nữa."
Vẻ mặt Triệu Tung Nham cũng tràn đầy cảm khái phức tạp, vỗ vỗ vai huynh đệ,"Ta hiểu tâm tình của ngươi, cảm giác như bị vứt bỏ, mấy ngày nay, thời gian Trinh tỷ cùng chúng ta ra ngoài chơi đùa cũng ít đi rất nhiều."
"Bất quá, nghĩ lại cũng tốt, trước kia Trinh tỷ luôn quản lý chúng ta, nhưng bây giờ Trinh tỷ một lòng một dạ ở bên Mai Đại Lang, sẽ không đến quản chúng ta nữa!" Triệu Tung Nham đột nhiên chuyển giọng điệu mặt mày hớn hở.
Mai Tứ ngẩn người, tiếp đó cũng hưng phấn lên,"Đúng vậy, chúng ta có thể đi chơi mấy thứ mới mẻ rồi!"
Một đám nhãi con đột nhiên mất đi lão đại bỗng chốc cảm thấy niềm vui tự do, rất nhanh đem chút khốn khổ bị vứt bỏ ném ra sau đầu, mỗi đứa quỷ kêu gào hò hét chạy đi xa, chúng muốn tận tình đi chơi đùa!
Vừa chạy ra ngoài chưa được bao xa, các thiếu niên gặp phải kẻ thù không đội trời chung, một đám tiểu nương tử quý tộc với Liễu Thái Chân cầm đầu.
Kỳ thực trong đám lang quân này không ít người sau này kết hôn rất có thể sẽ chọn lựa đối tượng từ trong số nương tử này, dù sao quan niệm môn đăng hộ đối lúc này rất được tôn sùng.
Đáng tiếc ân oán kết mấy năm, không dễ gì hóa giải được.
Các lang quân theo thói quen trước kia, cố ý lắc lư đi qua, một vị lang quân eế tình bẻ cành liễu ném eana.
đâần trúng mêt vi tiểu nương ti mắc áo màu hồng nhạt, vị tiểu nương tử kia tính khí cũng nóng nảy, quay đầu thấy là bọn họ, lập tức tức giận mắng nhiếc.
Thực ra vị lang quân ném cành liễu này, cùng với nương tử áo hồng bị đập trúng kia, gia đình đang bàn chuyện thân sự, nhưng hai người lúc này cũng cãi nhau kịch liệt nhất.
Mai Tứ trong lúc này vốn là lực lượng chủ chốt, đừng thấy ngươi ngày thường đối với Vũ Trinh và các tiểu huynh đệ hòa thuận thân thiện lại vô hại, nhưng đối với người khác, lại có vài phần ngạo khí kiêu căng, cái cằm kia cũng có thể ngẩng lên trời.
Thế nhưng lần này, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, ngươi phát hiện vị Liễu nương tử Liễu Thái Chân kia, nhìn ngươi nhiều hơn hai mắt.
Liễu nương tử vốn chẳng màng đến việc các nàng cãi vã, chỉ ngồi ngay ngắn bất động, ngay cả mí mắt cũng không hề nhấc lên, thế nhưng lần này lại nhìn chằm chằm vào hắn.
Điều kỳ lạ hơn là, Mai Tứ cảm thấy bị nàng nhìn vào, trong lòng bỗng sinh ra một nỗi sợ hãi, chân mềm nhữn, tim đập thình thịch, cái đầu đang ngẩng cao từ từ cúi xuống, cuối cùng cúi gằm hẳn, bước chân lùi dần về phía sau, mãi đến khi đứng sau lưng Thôi Cửu mới thấy an toàn đôi chút.
Mai Tứ: Không biết vì sao, đột nhiên ta cảm thấy hoảng loạn, còn có một cảm giác kinh khủng như đang chết đuối vậy.
Lúc đám lang quân tràn đầy sinh lực đang cãi nhau với các tiểu nương tử, Vũ Trinh và Mai Trục Vũ đang xem tạp kỹ dưới đài hoa.
Sau khi cuộc đua thuyền rồng kết thúc, không khí náo nhiệt bên bờ Khúc Giang trì mới chỉ vừa bắt đầu, dòng người như nước chảy, liên tục tụ tập ở những nơi thú vị hấp dẫn, như là sân khấu biểu diễn tạp kỹ này chẳng hạn.
Hiện giờ trên đài là hai nương tử mặc váy dài múa kiếm, tư thế uyển chuyển vô cùng đẹp mắt.
Đối diện với sân khấu này còn có một đài khác do một nhạc phường trong thành dựng lên, trên đó có hai cô nương Hồ đang nhảy múa, một bên trái một bên phải, hai sân khấu đều được vây quanh đông đúc, thậm chí có người đứng ở giữa, nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, mắt nhìn không xuể vì quá náo nhiệt, đến nỗi cả con đường này cũng bị tắc nghẽn.
Vũ Trinh nhìn một hồi, kéo Mai Trục Vũ chen ra khỏi đám đông, trên mặt sông có người kéo dây thừng to bằng ngón tay, từ cây đại thụ bên bờ sông bên kia buộc vào cành cây lớn bên này, kéo ra một đường cong.
Mà bách hí nhân tay cầm cán dài thì nhẹ nhàng bước đỉi trên sợi dây, biểu diễn vượt sông trên một sợi dây mảnh như vậy, trong đó có những chỗ mạo hiểm kích thích, khiến bá tánh hai bên bờ vây xem không khỏi nín thở.
Đặc biệt là khi đi đến giữa, sợi dây gần như chạm tới mặt nước, một trận gió thổi qua, sợi dây lắc lư, người giẫm trên dây thừng cũng lảo đảo