Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 97




Ngoài ra còn có cái xích đu buộc dưới gốc cây lớn, có phụ nữ nương tử đang thi đấu chơi xích đu, xem ai đu cao nhất, trên ngọn cây treo những bông hoa bằng lụa đỏ, đu lên cao nhất vươn tay ra là có thể hái được những bông hoa lụa ấy, tất cả các nương tử tham gia đều lấy việc hái được hoa lụa đỏ làm niềm tự hào.

Tuy nhiên việc này chỉ có những nương tử gan dạ mới dám lên chơi, còn những nương tử nhát gan hơn chỉ có thể đứng bên dưới ngóng nhìn, thấy xích đu bị đu lên cao, còn có không ít nương tử che mắt không dám nhìn.

Vũ Trinh có chút hứng thú với trò này, cũng tiến lên chơi một phen.

Lá gan của nàng vốn rất lớn, trước đó vị nương tử lợi hại nhất cũng chỉ mới hái được bông hoa lụa trên ngọn thứ ba, nhưng nàng lên xích đu, đu càng lúc càng cao, gần như ngang bằng với ngọn cây, khiến mọi người bên dưới kêu lên một trận kinh hãi.

Mai Trục Vũ đứng dưới tàng cây nhìn mà căng thẳng vô cùng, hai tay bất giác hơi vươn ra phía trước, nghĩ rằng vạn nhất nàng sơ ý rơi xuống, phải làm sao để kịp thời đỡ lấy nàng, không để nàng bị thương.

Nhưng Vũ Trinh không để ý đến tiếng kêu hoảng loạn kinh hãi bên dưới, khi xích đu của nàng đu gần vượt qua ngọn cây, nàng buông một tay ra, trong tiếng reo hò phấn khích hơn của mọi người, nhẹ nhàng hái lấy bông hoa lụa trên đỉnh ngọn cây.

Đợi nàng xuống xích đu, các nương tử xung quanh đều nhìn nàng mắt sáng lên, nương tử dũng cảm lợi hại như vậy đương nhiên phải nhìn thêm vài lần.

Vũ Trinh buộc hoa hồng trong tay vào cổ tay Mai Trục Vũ, cười ha ha lôi kéo hắn đi xuống một chỗ khác.

Trong thành có một số cửa hàng bánh ngọt có danh tiếng, dựng lều ở bờ sông, bọn họ cung cấp nguyên liệu, mời dân chúng vây xem tham gia thi đấu gói bánh chưng.

Trong thời gian cố định, người gói được nhiều bánh chưng nhất sẽ được thưởng, còn có thể mang bánh chưng tự gói về nhà.

Ngoài gói bánh chưng, còn có làm bánh ngải cứu, một đám nương tử già trẻ xắn tay áo tiến lên thi đấu, lang quân con cái của mình ở bên cạnh vây xem, vỗ tay giậm chân cổ vũ cho các nàng.

Cuối cùng đám nương tử trên sân tranh giành từng giây gói bánh chưng làm bánh ngải cứu, đám lang quân dưới sân khua tay múa chân nhảy múa, trên sân dưới sân cũng không chịu thua, khiến khán giả xung quanh cười to khen ngợi.

Ánh nắng tươi sáng, không khí náo nhiệt, Mai Trục Vũ vốn không thích hoàn cảnh ồn ào này, nhưng hôm nay, hắn lại cảm thấy có chút khác biệt.

Nhìn dáng vẻ Vũ Trinh vỗ tay hò reo giống như những người khác, Mai Trục Vũ bất giác lại lộ ra nụ cười.

Hắn đột nhiên cảm thấy, náo nhiệt như vậy cũng không có gì không tốt.

Hai người đi dạo một hồi, Vũ Trinh cảm thấy đói bụng, bèn mua mấy cái bánh ngải trong quán nhỏ tạm dựng ven đường, còn có mấy cái bánh ú có khẩu vị khác nhau, đều có màu xanh biếc, nhìn thấy mà muốn ăn ngay.

Ven đường còn có người bán nước trái cây tươi ngon, Vũ Trinh nhìn thấy có kẻ gánh hàng anh đào, trông thủy linh tươi mới, cũng thuận tay mua chút.

Đợi đến khi họ ra ngoài đi dạo một ngày về nhà, những quả anh đào này được đưa xuống bếp làm sữa chua anh đào, bỏ hạt rồi rưới nước sốt sữa chua ngọt chua lên trộn đều, sau khi ướp lạnh, vị chua ngọt lại giải nhiệt.

Buổi chiều tối dùng cỏ lan nấu nước tắm gội, rửa sạch mồ hôi nhễ nhại trên người, rồi ăn thêm một bát sữa chua anh đào như vậy, quả thực là vô cùng sảng khoái.

Đoan ngọ năm ấy, cũng trôi qua không chút nuối tiếc.

Sống hai mươi ba năm, đến hôm nay, Mai Trục Vũ mới biết được, những ngày lễ phồn hoa náo nhiệt trên thế gian này lại có thể thú vị đến nhường ấy.

Mà tất cả những điều này, đều là nhờ có Vũ Trinh.

"Mai Lang trung, ngươi chẳng phải vừa mới cưới Vũ nhị nương tử nổi danh khắp Trường An sao, sao ta thấy trên mặt ngươi chẳng có chút vui mừng nào vậy, chẳng lẽ cuộc sống không được thoải mái?"

Thôi Thủ Nguyên, người cùng làm Tư Lang trung ở Hình bộ, đột nhiên tiến đến bên cạnh Mai Trục Vũ, dùng giọng điệu thân mật hỏi han.

Mai Trục Vũ vốn là người luôn độc lai độc vãng, mỗi ngày dùng bữa trưa ở Hình bộ quan phủ cũng không có ai đến quấy rầy, không ngờ hôm nay lại có vị khách không mời mà đến.

Mai Trục Vũ liếc nhìn Thôi Thủ Nguyên, người này trước đó từng nói chuyện với hắn không được mấy câu, nhân duyên ở Hình bộ thì tốt hơn hắn rất nhiều.

Bởi vì Thôi Thủ Nguyên là kẻ thích mời người đến kỹ viện nhạc phường, hơn nữa ra tay hào phóng rộng rãi, quen xưng huynh gọi đệ với người khác.

Mai Trục Vũ qua lại với hắn không nhiều, bởi vậy lạnh nhạt gật đầu rồi muốn bỏ đi.

Nào ngờ tên Thôi Thủ Nguyên kia lại không chịu buông tha, đuổi theo nói: "Đại Lang à, tối nay chúng ta hẹn nhau đến chỗ Thái nương tử ở Bình Khang phường chơi đùa một chút, ngươi có muốn cùng đi hay không?"