Mang Theo Hồ Đồ Hệ Thống Truy Nữ Hoàng

Chương 3




Tần Mộc trên nhịp độ nhanh nhất có thể để quét dọn phòng ngủ nữ đế, khi thì cặm cụi cầm giẻ xoa xoa đồ cổ, khi thì quỳ rạp trên mặt đất mà lau sàn. Nếu nàng nhớ không lầm thì lần gần nhất chịu đày ải như thế này là khi nàng phải tập huấn làm diễn viên, cảm giác không khác gì bị tảng đá lớn lăn qua người.

Đến khi nàng làm xong mọi việc, vô lực ngồi bệt dưới đất, tay chân mềm nhũn phát run. Đang muốn hỏi Hồ Đồ đã qua bao lâu rồi thì giọng của Hồ Đồ ở trong đầu liền vang lên.

[Đừng lên tiếng, xung quanh đây đều có ám vệ ẩn nấp, chỉ cần ngươi có động thái khả nghi bọn họ sẽ lập tức nhận ra.]

Tần Mộc nhăn mày, trong lòng nghẹn đến khó chịu, không biết làm sao cùng Hồ Đồ trao đổi.

[Ngươi chỉ cần suy nghĩ trong đầu, hỏi đi, gì cũng được.]

Hồ Đồ biết Tần Mộc suy nghĩ cái gì, chỉ là Tần Mộc uất nghẹn bởi nàng chưa bao giờ cùng người khác tâm linh tương thông như vậy, huống chi bây giờ lại tâm linh tương thông cùng một cái hệ thống.

Tần Mộc: [Ta là muốn hỏi ngươi đã qua bao lâu rồi, có bị lố thời gian không, nhiệm vụ có hoàn thành không?]

Tần Mộc trong lòng ủy khuất, bản thân sống chết làm việc chỉ để đổi lại năm lần biết ấn tượng của nữ đế đối với mình. Nàng không hiểu tại sao hôm qua lại đồng ý cái nhiệm vụ này.

[Không bị lố thời gian, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ.]

Hồ Đồ thông báo xong còn phát ra loạt âm thanh bắn pháo hoa chúc mừng, việc này làm Tần Mộc lần nữa đưa tay vuốt mặt. Có quỷ mới biết có người ở trong đầu nàng bắn pháo hoa, trải nghiệm được cảm giác kiểu này nàng chỉ biết cười khổ.

Tần Mộc: [Được rồi được rồi, ta phải đi về.]

Nàng vừa đứng lên lại ngay lập tức ngã xuống, lúc này Tần Mộc mới phát hiện bây giờ bản thân tay chân đều bủn rủn đến không cử động được, nàng bắt đầu lo lắng tình trang sức khỏe như thế này thì ngày tiếp theo làm sao để tiếp tục khối lượng công việc này.

Tần Mộc loạng choạng dùng sức đứng lên, mang theo thùng nước cùng giẻ lau rời khỏi tẩm cung nữ đế. Thời điểm chở về phòng ngủ của cung nữ nàng ngay lập tức mang vài miếng dán dược liệu ra dán khắp tay chân.

Ở phòng ngủ cung nữ này luôn có sẵn những thứ này bởi vì toàn bộ cung nữ cũng đều làm các công việc nặng nhọc, biết là dược dán này công hiệu cũng tầm thường nhưng có còn hơn không.

Đến khi Tần Mộc dán xong hết thảy, hai chân duỗi ra nằm thẳng cẳng trên giường, trong lòng nàng bây giờ thầm nghĩ không thể xem nhẹ nhiệm vụ hệ thống nếu không lần sau mạng nhỏ khéo không giữ được.

Hiện tại Tần Mộc tuy đã quét tước xong tẩm cung nữ đế nhưng công việc hàng ngày của nàng vẫn chưa gọi là xong, nghỉ ngơi chốc lát nàng phải đi hậu viện hỗ trợ mọi người quét dọn. Nhiệm vụ quét tước tẩm cung nữ đế chỉ cho nàng thêm nửa canh giờ nghỉ ngơi.

''Hồ Đồ, có cách gì để thân thể giảm bớt đau mỏi không?''

Hiện tại là thời điểm cung nhân bận rộn nhất, trong phòng ngủ không còn ai Tần Mộc mới dám lớn gan lên tiếng.

[Này...hay là ta lại cho ngươi nhiệm vụ đính kèm, phần thưởng là cho ngươi hàng ngày có gấp đôi thể lực?]

Tần Mộc:''.......''

Nhiệm vụ đính kèm? Nữa à?

"Ngươi nói đi, là nhiệm vụ gì nữa đây, nói rõ ràng nội dung ra."

[Lần này lại coi như là quà khuyến mại cho ngươi đi, ngươi chỉ cần cùng nữ đế nói một câu là có thể tăng gấp đôi thể lực mỗi ngày.]

"Nói một câu? Thỉnh an có tính không?"

Tần Mộc nhướng mày từ trên giường ngồi dậy ngay lập tức cả bụng quặng thắt. Nàng suy nghĩ cảm thấy kì lạ, đây cung nữ cả ngày cả đêm làm việc nặng tại sao thân thể lại yếu đến mức này.

[Tính! Lần này là ta cho nhiệm vụ từ lương tâm nha!]

"Thì ra ngươi cũng biết hai lần trước là nhiệm vụ từ dã tâm nhỉ?"

Hồ Đồ: [...]

"Ta nhận nhiệm vụ này, nhưng bây giờ có thể cho chút phúc lợi gì để thân thể ta bớt đau một ít không? Còn nữa, cung nữ không phải thường làm việc nặng sao? Sao cơ thể này lại yếu đuối như vậy?"

Tần Mộc giật giật cánh tay, nhức nhối làm nàng phải nhe răng trợn mắt, như thế này nàng làm sao có thể tiếp tục làm việc.

[Công việc có thể hoàn thành trong ba canh giờ ngươi lại đem làm xong trong một canh giờ, làm việc mức đó làm sao không kiệt sức?]

Tần Mộc:"? Đó còn không phải là nhiệm vụ ngươi đưa ra à? Là do ngươi hết! Mau nghĩ cách đi!"

Tần Mộc cảm thấy tình huống này chỉ có cãi ngang mới có cơ hội thắng được, hơn nữa nàng cũng không nên để hệ thống khi dễ, còn phải trở về nữa chứ!

Hồ Đồ: [...]

Kết quả, vì Tần Mộc năn nỉ ỉ ôi, mặc cả trên dưới, Hồ Đồ khuất phục, đồng ý cho nàng lượng dượng liệu giảm đau, không tới nửa khắc Tần Mộc liền sinh long hoạt hổ.

Nàng nhanh chóng tham gia vào mọi người đang quét dọn hàng ngày, ngày qua ngày làm đi làm lại bao nhiêu việc y hệt nhau, kĩ thuật diễn xuất của nàng càng được mài giũa. Đặc biệt là đối với trong cung muôn hình vạn trạng thể loại người, cách ứng xử của nàng đều khác nhau.

Tần Mộc tính cách còn khéo người đưa ta đẩy, làm việc cũng chu đáo, người xung quanh đều thích nàng, liền Lý ma ma đối nàng ngẫu nhiên cũng táng dương vài câu.

Chỉ có một điều, Tần Mộc đến nay vẫn chưa được gặp qua nữ đế Ninh Thanh Mộng. Bởi vì Lý ma ma nghiêm khắc làm nàng phải rời đi trước khi nữ đế lâm triều trở về tẩm cung cho nên nàng đến nay dung mạo nữ đế như thế nào đều chưa thấy qua.

Hôm nay, Tần Mộc vẫn là trước sau như một ở tẩm cung nữ quét dọn, nếu không nhờ Hồ Đồ mỗi ngày cho nàng giảm đau xương khớp thì nàng chắc chắn kham không nổi đống việc này. Tuy là bổng lộc cũng nhều lên nhưng mà công việc cũng vì vậy mà trở nên gấp đôi.

Tần Mộc ngồi dưới đất thở dài, tay vòng ra phía sau tự đấm đấm vào lưng mình, trong đầu nói: [Hồ Đồ, hay là ngươi phát một bài nhạc cho ta nghe đi!]

Hồ Đồ: [?, có vụ này nữa à?]

Tần Mộc: [Có gì mà không được, ngươi lần trước còn bắn pháo hoa trong đầu ta mà.]

Hồ Đồ: [ừmmm....Được, giờ ngươi muốn nghe nhạc gì?]

Tần Mộc: [Lần lượt nhạc Trung Hoa đều phát cho ta nghe.]

Hồ Đồ: [Được rồi.]

Du dương các khúc nhạc trong đầu Tần Mộc vang lên, nàng cảm giác tâm tình vui sướng hơn hẳn, liền bắt đầu động thủ quét dọn.

Nàng một bên lau sàn nhà, một bên đắm đuối nghe tiếng nhạc vang trong đầu, cả thân người đều không tự chủ mà đung đưa, nhún nhảy lên.

Chắc là do trong đầu âm nhạc đã chiếm hữu tâm trí, Tần Mộc hoàn toàn không phát hiện có người bước vào phòng. Kia nữ nhân mặc hoàng sắc long bào đang đứng nhìn dáng người cao gầy đang ngâm nga ca hát của Tần Mộc.

Thân thể cũng theo đó đung đưa, nhưng thật ra có vài phần buồn cười. Vốn dĩ khi thượng triều có bao nhiêu phiền lòng nháy mắt đều tiêu tán không ít.

Cung nữ Thanh Loan đi bên cạnh vừa thấy thoạt đầu là sửng sốt, muốn lên tiếng nhưng lại bị nữ đế nhấc tay ngăn lại. Thanh Loan sau đó khép miệng, đảo mắt nhìn Tần Mộc đang uốn éo thân thể vô cùng buồn cười, khóe miệng cũng bất giác nâng lên.

"Mười năm về trước ~ ta chẳng biết người ~ người chẳng thuộc về ta ~ chúng ta như nhau ~ đều đang ở cạnh một người xa lạ nào đó ~ chậm rãi bước đi trên những con phố ~ dần trở nên thân thuộc~"

Cao hứng, Tần Mộc còn mở miệng hát ra thành tiếng, âm sắc trong trẻo tươi mát, lại hàm chứa tâm tình làm cho người vốn đang cười kia nghe thấy liền lắng đọng trong lòng.

Khả năng ca hát của nàng không kém, đã từng qua cuộc thi tài năng, lại còn lọt vào hẳn top5. Nhưng lúc ấy công ty hướng nàng phát triển theo hướng diễn xuất nên nàng chỉ có thể nghe theo sự an bài của họ.

Chuyên tâm với nghiệp diễn nhưng ngày thường ở phim trường nàng vẫn luyện thanh vài lần nên khả năng thanh nhạc cũng không hao mòn. Tần Mộc biết xung quanh có ám vệ nhưng ca hát thì đâu có sao, nghĩ xong nàng liền không kiêng nể gì mà mà lớn tiếng hát to lên.

"Mười năm sau ~ chúng ta trở thành bè bạn ~ còn có thể ân cần thăm hỏi ~ chỉ là sự ôn nhu này ~ giờ chẳng tìm ra lí do để ôm lấy nhau~"

Tần Mộc còn cầm giẻ lau đưa lên trước miệng giả làm micro.

Qua một lát hào hứng ca hát, khoản khắc xoay người lại trước mắt là một đám người đang nhìn mình, trong đó một nữ nhân mang long bào vô cùng bắt mắt.

Tần Mộc hoảng sợ, trong đầu âm nhạc đột nhiên im bặt, theo bản năng hét lên: " Úi giời ơi gì đây."

Ngay lập tức nàng nhận ra là ai đang nhìn nàng, liền quỳ xuống, nói: " Tham... tham kiến bệ hạ!"

"Hãy bình thân."

Đây là lần đầu tiên nàng nghe giọng nói của Ninh Thanh Mộng, thanh lãnh, không nhìn ra cảm xúc, uy nghiêm khiến người sợ hãi.

Tần Mộc cũng không ngoại lệ, run sợ vì bản thân chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Nàng đem ống tay áo thả xuống che lại cánh tay của mình, nhưng ánh mắt của nữ đế lại rơi xuống vết bớt đỏ trên cánh tay nhỏ nhắn kia.

"Tạ bệ hạ."

Tần Mộc đứng lên nhưng vẫn không dám ngẩn đầu. Vừa rồi khi nàng kinh hồn thật sự có nhìn thoán qua được Ninh Thanh Mộng, trong đầu nàng chỉ kịp hiện lên một câu, khuynh quốc khuynh thành.

Nét mày thanh tao, dung nhan nhu mỹ nhưng lại mang theo cảm giác lãnh đạm, cao cao tại thượng không cách nào đến gần, làm Tần Mộc tim đập liên hồi. Chỉ là nàng hiện tại nhìn cũng không dám, sợ sẽ mạo phạm nữ đế.

Trong giới giải trí mỹ nhân không hề thiếu,riêng Tần Mộc thì mỹ nữ, soái ca nào mà nàng chưa thấy qua, bản thân nàng cũng được xem là một mỹ nhân. Nàng không phải một kẻ ham mê nhan sắc, nhưng Ninh Thanh Mộng này lại là kiểu mỹ nhân nàng chưa từng thấy qua.

Khí chất thanh cao, cảm giác không thể khinh nhờn, cao quý lãnh diễm. Đây là thứ mà người trong giới giải trí không làm sao có được, chỉ có được bồi dưỡng từ nhỏ mới có được khí chất bật này.

Chờ Tần Mộc đứng lên xong, không ai lên tiếng, không khí trầm mặt. Tần Mộc sau lưng phiếm mồ hôi lạnh, nghĩ nàng có nên lui xuống bây giờ.

"Bệ..."

"Ngươi tên là gì?"

Ninh Thanh Mộng thu hồi ánh mắt, ngồi xuống ghế. Thanh Loan lập tức vung tay cho cung nhân lui ra ngoài, sau đó bồi Ninh Thanh Mộng châm trà.

"Nô tỳ Tần Mộc."

Cũng may Tần Mộc theo lời thoại cổ trang đều ghi nhớ trong đầu, hơn nữa thực lực của nàng cũng vô cùng tốt cho nên xuyên đến đây lời ăn tiếng nói như cá gặp nước, không ai hoài nghi thân phận của nàng, kể cả nữ đế trước mặt.

Đương nhiên nếu không có việc hát hò bài << Mười năm>> khi nãy thì mọi chuyện hoàn hảo hơn.

Tần Mộc hơi hơi giương mắt liền thấy Ninh Thanh Mộng nhẹ cau mày, nàng lập tức tiếp lời: "Như tắm mình trong gió xuân mộc."

Lời vừa nói ra Ninh Thanh Mộng nếp nhăn giữa mày liền giãn ra, hỏi: "Ngươi biết chữ?"

"Tâu bệ hạ, phải."

Tần Mộc lại tiếp tục biên thêm một kịch bản lừa người, nói chính mình khi nhỏ được Vân Du sư phụ thường xuyên tới thôn nàng dạy học, lại còn tặng nàng Tam Tự Kinh. Sự thật là quyển Tam Tự Kinh kia là chính nàng mua, đúng hơn là nguyên chủ nàng khi nhỏ mua, nàng biết rõ chủ nhân thân thể này là thật sự khát vọng học chữ.

"Vừa rồi ngươi xướng ca khúc nhạc gì? Giai điệu cùng lời nhạc ta đều chưa từng nghe qua."

Ninh Thanh Mộng thông hiểu rất nhiều nhạc cụ, cũng nghe qua nhạc sư trong cung đình tấu không ít nhạc khúc, chỉ duy nhất chưa từng nghe qua kiểu nhạc Tần Mộc vừa hát.

Cảm giác mới lạ lọt vào tai, nhưng lời nhạc kia làm người ta nghe thấy rung động. Giọng Tần Mộc hát rất giàu cảm xúc, chẳng lẽ trong lòng nàng có ái nhân mà hai người không đến được với nhau.

"Bẩm, đây là nhạc khúc ở quê nhà nô tỳ, không được phổ biến."

Tần Mộc vẫy vẫy tay, muốn đem sơ hở này nhanh chóng giấu đi, mạo phạm Trần Dịch Tấn đại thần. Nếu như nàng ở giới giải trí nói nhạc của Trần Dịch Tấn không nổi tiếng thì sợ là sẽ bị fan âm nhạc ném gạch đá không ngẩn mặt lên được.

Ninh Thanh Mộng không hỏi nữa, nàng là người không nói nhiều, cùng với khí chất đạm mạc kia làm người ta cảm giác rất khó đến gần, ở trước mặt nàng, Tần Mộc cũng không dám lên tiếng.

"Tần Mộc."

Người nọ lại mở miệng, thanh âm lạnh lẽo không nhìn ra được cảm xúc.

"Nô tỳ xin nghe."

Tần Mộc đem đầu cúi thấp. Sợ chính mình vừa rồi nói năng sai phạm, lại càng sợ nữ đế nóng giận thất thường sẽ đem ban nàng án tử.

"Trẫm trước kia có phải hay không từng gặp qua ngươi?"