Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80

Chương 20





Mạnh Kha Mẫn nhìn thoáng qua, gật gật đầu: "Được, không thành vấn đề.

”Lúc Lâm Niệm trở về, Lưu Hân và Mạnh Kha Mẫn đang nói chuyện về kem dưỡng da, cô không biết gì về những thứ này, nhưng cũng từng nghe qua danh tiếng của kem dưỡng da, cho dù là mười năm sau, trong nước xuất hiện mỹ phẩm dưỡng da khác, kem dưỡng da cũng là thứ được rất nhiều người dùng thường xuyên.

“Chờ một chút, tôi sắp xong rồi đây.

"Mạnh Kha Mẫn thấy Lâm Niệm xuất hiện, động tác trên tay cũng nhanh hơn một chút.

Lâm Niệm đương nhiên không để ý, dù sao trong tay cô cái gì cũng không có, trong khoảng thời gian này dậy sớm, buổi sáng cô cũng không có chuyện gì để làm.


Mười phút sau, Mạnh Khả Mẫn bôi kem bảo vệ da lên tay của Lâm Niệm: "Đi, hôm nay dẫn cô đi dạo Hàng Thành.

"Hai người rời khỏi vị trí khu vực của nhà hàng, đại khái đi khoảng mười mấy phút, đi đến vị trí của một trạm xe buýt.

Mạnh Khả Mẫn đứng ở dưới bảng ghi trạm, ngẩng đầu nhìn mặt trên của bảng trạm: "Tiểu Lâm, lát nữa cô đi theo tôi, chúng ta phải xuống xe ở đường Phong Lâm, tiền xe là một đồng, cô đừng nhìn tiền xe đi qua đó là một đồng, đường Phong Lâm bên kia có nhiều đồ lắm, đảm quản khiến cô nhìn đến hoa cả mắt.

"Lâm Niệm sờ sờ túi tiền của mình, bên trong để số tiền mà Đổng Phúc Ny cho cô mượn cách đây không lâu, sợ bị mất đi, tay của cô vẫn luôn để ở bên trong túi.

Mạnh Khả Mẫn vừa nói, cô lập tức móc ra một đồng ở trong túi, đặt ở trong lòng bàn tay trái: "Chị Mạnh yên tâm đi, em nhất định sẽ đi theo chị.

”Tốt xấu gì cô cũng trở về từ mười năm trước, khi đó cô làm việc trong mười ngày, liền kiếm được bốn trăm tệ, một tháng hơn được hơn một nghìn tệ, so với một tháng một trăm tám mươi tệ lúc này nhiều hơn không ít.

Cho nên tuy rằng hiện tại cô rất nghèo, nhưng cũng không để mấy đồng này ở trong lòng, tiền nên tiêu cũng phải tiêu, luôn giấu ở trong túi cũng không phải là tốt.

Cho dù lúc này tích góp được một năm tiền lương, đến mười năm sau cũng không đáng tiền, còn không bằng tiêu tiền vào những chỗ đáng giá.

"Đến lúc đó đợi cô được phát tiền lương, chúng ta sẽ ra ngoài chơi.

" Mạnh Khả Mẫn cũng không quá nguyện ý ở cùng một chỗ với người keo kiệt, "Nhưng mà tiền trong tay cô lúc này cũng không nhiều, tôi cũng không miễn cưỡng, đến lúc đó đi đến đường Phong Lâm, chúng ta đi dạo một chút, sau đó tôi mời cô ăn cơm.


”“Chị Mạnh, em có tiền.

"Lâm Niệm vội vàng nói.

"Ai nha, coi như là thù lao buổi sáng dô mang bánh cho tôi đi," Mạnh Kha Mẫn cười nói, "Nếu cô muốn chiếu cố tôi, sau này buổi sáng lúc trong bếp còn thừa bánh, mang cho tôi ăn một chút là được, nhưng không cần nhiều lắm, lấp đầy bụng là được, quan trọng vẫn là bữa trưa.

"Nói xong, xe buýt lắc lư đi tới, Mạnh Kha Mẫn vội vàng kéo Lâm Niệm lên xe.

Nói với nhân viên bán vé muốn đi đâu, hai người liền trả tiền vé, cầm được tờ vé xe nhỏ kia, Mạnh Kha Mẫn lại thuần thục dẫn Lâm Niệm đi đến ghế sau để ngồi.

Sau khi ngồi xuống, Mạnh Kha Mẫn bắt đầu líu ríu nói chuyện của cô: "Nhà tôi sống ở vùng ngoại ô thành phố, nói là làm việc ở Hàng Thành sẽ được lương cao hơn một chút, tôi liền ra ngoài tìm việc làm.

”“Tôi đến đây làm sớm hơn cô, đầu năm nay tôi đã đến, đến bây giờ đã tiết kiệm được mấy trăm rồi.


”“Bây giờ tôi đang tiết kiệm của hồi môn cho bản thân mình, nếu may mắn, có thể gả đến Hàng Thành thì tốt rồi.

”“Đến lúc đó tìm một công việc gần nhà chồng một chút, tôi lại mua thêm một chiếc xe đạp, cuộc sống khẳng định rất thoải mái.

”Lâm Niệm không thích nói chuyện, nhưng cô đúng là một người giỏi lắng nghe, lúc Mạnh Kha Mẫn nói chuyện, cô cũng vẫn chăm chú lắng nghe, chỉ thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ mình đang chăm chú lắng nghe.

Mạnh Kha Mẫn cũng là người thích nói chuyện, thấy Lâm Niệm lắng nghe chăm chú cẩn thận như vậy, thời gian sau đó đều kéo tay cô một cách thân cận hơn.

.