Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80

Chương 21





Một giờ sau, các cô rốt cuộc cũng đi đến đường Phong Lâm.

Tình huống ở bên này so với suy nghĩ của Lâm Niệm thì phồn hoa hơn nhiêud, từng dãy cửa hàng chỉnh tề đứng ở hai bên trái phải, người lui tới thường thường dừng lại một trong số những cửa hàng đó.

Mạnh Kha Mẫn vừa đến nơi này, cũng rất hăng hái, lúc mới bắt đầu cô ấy còn có thể lôi kéo Lâm Niệm cùng nhau đi, sau khi đi dạo vui vẻ một hồi, liền một mình chui tới chui lui, nhưng mà sau khi thay quần áo xong cũng sẽ quay đầu nhìn Lâm Niệm một cái, hỏi ý kiến của cô.

Lâm Niệm không hiểu nhiều về phương diện này, nhưng cô có thể nhìn ra loại quần áo nào mặc trên người Mạnh Kha Mẫn đẹp hơn một chút, thỉnh thoảng cũng nhắc tới ý kiến của mình với cô ấy.

“Tôi cảm thấy cái này không tệ lắm.

"Mạnh Kha Mẫn đứng trước gương, nhìn quần áo mới thay.


Đây là một cái váy liền áo dài tay màu đỏ, phần eo dùng dây đàn hồi thu lại, trước ngực có một ít đóa hoa được khâu lên rũ xuống, quả thật so với những chiếc váy khác thì nhìn tinh xảo hơn một chút.

Lâm Niệm nhìn một chút, thật sự không tìm ra được chỗ nào không đẹp, gật đầu nói: "Váy này rất đẹp, rất hợp với chị.

”"Tôi đã nói rồi, ánh mắt của tôi không tệ.

" Mạnh Kha Mẫn dương dương đắc ý nói, xoay một vòng tại chỗ, càng nhìn càng thích, mới tìm nhân viên phục vụ hỏi váy này bao nhiêu tiền.

Nhân viên phục vụ đi tới, đầu tiên là khen ngợi một trận, lại nói váy này ở trong tiệm cũng chỉ còn lại một cái cuối cùng, cuối cùng dưới ánh mắt kích động của Mạnh Kha Mẫn mới mở miệng nói ra đáp án chính xác: "Váy đẹp như vậy, cũng không phải chỉ mặc một mùa, hơn nữa rất nhiều nơi đều có thể mặc, thấy cô thích như vậy, thế thì bán cho cô một trăm tệ đi.

”Giá cá được báo ra như vậy, Mạnh Kha Mẫn còn chưa lên tiếng nói lời nào, Lâm Niệm đã mở to hai mắt.

Đừng nói hiện tại trong tay cô chỉ có mười trệ, cho dù qua vài ngày nữa được phát lương, trên người cô cũng chỉ có chín mươi tệ, khoảng cách so với một trăm tệ thì còn kém mười tệ.

Hơn nữa hiện tại tiền lương một tháng của cô mới chỉ có một trăm tám mươi tệ, chiếc váy này bằng nửa tháng tiền lương của cô.

Mạnh Kha Mẫn cũng có chút do dự, nhưng cô quả thật rất thích chiếc váy này.

Suy nghĩ được một lát, cô ấy vẫn gật đầu nói: "Được, vậy tôi đi thay quần áo, cô bọc lại cho tôi cái váy này đi.


”“Vâng ạ.

" Nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu.

Lâm Niệm đứng ở một bên, suy nghĩ một chút vẫn không mở miệng, dù sao quan hệ giữa cô và Mạnh Kha Mẫn còn chưa tốt lắm, chuyện váy quá đắt cô cũng không nên nói ra miệng.

Nhưng chắc vì do mua cái váy này làm hao hụt không ít, vì vậy Mạnh Kha Mẫn không tiếp tục mang theo Lâm Niệm đi dạo những cửa hàng tinh phẩm bên đường này nữa, mà là mang theo cô chui vào một cái chợ lớn ở dưới lòng đất.

Giá cả của đồ vật ở nơi này so với bên ngoài thì rẻ hơn không ít, quan trọng nhất chính là có thể mặc cả.

Mạnh Kha Mẫn cũng rất quen thuộc đối với nơi này, chọn lựa mua một ít trang sức mình thích, lại nhìn tới quần áo giày mũ ở bên trong chợ.

Lâm Niệm nhìn khoảng không, cũng mua cho mình hai bộ nội y, một bộ một đồng, hai bộ chỉ cần hai đồng.


Nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ cảm thấy đắt, nhưng nghĩ tới lúc trước Mạnh Kha Mẫn bỏ ra một trăm đồng để mua một cái váy, cô nhất thời liền cảm thấy không đắt.

Chỉ là trong lòng cô cũng âm thầm hạ quyết tâm, sau này mua quần áo thì tuyệt đối không mua ở bên đường, quần áo đắt như vậy, cô có thể mua không nổi.

Đi dạo chợ ngầm xong, Mạnh Kha Mẫn dựa theo ước định mời Lâm Niệm ăn cơm, buổi chiều lại đi dạo một lát, Mạnh Kha Mẫn tỏ vẻ muốn về nhà một chuyến, hỏi ý nghĩ của Lâm Niệm một chút.

Lâm Niệm đương nhiên sẽ không cùng Mạnh Kha Mẫn về nhà, hơn nữa cô cũng đang định đi dạo ở Hàng Thành, nghe nói như thế thì lập tức tỏ vẻ cô đã nhớ kỹ tuyến xe buýt trở về nhà hàng, một mình trở về cũng không có vấn đề gì.

.