Mạnh Như Ký

Chương 11: Trụ Cột Gia Đình




Nhưng cớ vì sao mà hơn nửa tháng, yêu vương lại vẫn loay hoay sống trong cái nghèo khổ?

Bởi vì trong nhà ai cũng sẽ có một cái ‘động tiêu tiền’ à?

Lúc bắt đầu, Mạnh Như Ký tính để Mục Tùy đi bắt trộm kiếm tiền, dù sao hiện tại nàng cũng chỉ là người bình thường, muốn linh lực không có linh lực, muốn thể lực không có thể lực. Tuy Mục Tùy có ăn nhiều một chút, nhưng hắn cũng có thể bảo đảm bắt được trộm.

Nhưng về sau, Mạnh Như Ký thấy không thể tiếp tục chuyện này.

Đầu tiên, trên phiên chợ cũng không có ‘đại tặc’ như nàng muốn, thậm chí ngay cả ‘trộm vừa vừa’ cũng không có, tất cả chỉ là những tên tiểu tặc trộm túi, bắt một hai người là một ngày Mục Tùy đã ăn hết tiền thưởng.

Sau đó, chuyện càng hỏng bét chính là, bắt được vài ngày, trên chợ đã không còn trộm nữa!

Biết chỗ này có ‘Diêm Vương bắt trộm’, ai còn dám gây án?

Trộm đều mai danh ẩn tích.

Nhưng Mạnh Như Ký sao có thể chịu đựng như bọn họ được.

Bọn họ có thể không làm ăn, ăn ít đi, Mục Tùy có thể sao? Nội đan của nàng có thể sao? Chính nàng cũng không thể nha!

Nhịn một bữa hai bữa được, nhịn một hai ngày bây giờ nàng cũng đã chóng mặt hoa mắt không bước nổi!



Thế là ngày thứ ba, Mạnh Như Ký nhặt rất nhiều quả dại trong rừng cho Mục Tùy, dặn đi dặn lại hắn phải ngoan ngoãn ở trong phòng, không cần đi đâu hết, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, không cần vận động nhiều.

Mới đầu thì Mục Tùy không muốn, nhưng dưới yêu cầu nghiêm khắc của Mạnh Như Ký, hắn vẫn nghe lời ngồi yên trong nhà gỗ, tủi thân nhìn Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký tự mình mở bình thuốc Diệu Diệu cho, ăn một viên đậu tiểu Lục, rồi đi phiên chợ ‘bắt đầu làm việc’.

Ban đầu Mạnh Như Ký ngày ngày đều bôn ba ở phiên chợ. Nàng hiểu rất rõ vị trí của mình và Mục Tùy không giống nhau.

Nàng hiện tại không giống trước kia, không có linh lực hộ thân, không dám mạo hiểm đi bắt trộm kiếm sống. Thế là nàng tự mình lấy cây gỗ dựng một cái sạp nhỏ, cầm một tấm ván nhỏ, lấy than đen viết lên hai chữ ‘làm công’.

Công việc có, đều là những việc vặt…

Có việc nhẹ, giúp người viết chữ, tính công nợ, thu nửa văn một văn tiền.

Có việc mệt mỏi chút, ví dụ lúc Diệu Diệu bận quá mức thì giúp nàng rửa nồi, rửa chén, cũng có thể thu một hai văn tiền.

Còn có việc cực khổ chút, chính là đi giao đồ cho người ta, chạy tới chạy lui, hoặc là trét tường, sửa mái nhà cho ai đó, nhưng cũng có thể kiếm được nhiều chút.



Tuy vùng không lưu là chỗ ở của người nửa vong, có thể vội tới rồi vội đi nhưng đều là sự tình của ‘người sống’.

Trên chợ đều là người đi mưu sinh, không có tiền, Mạnh Như Ký muốn kiếm một khoản lớn trừ phi đi cướp nhà người ta, bằng không cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, cực kỳ chăm chỉ, làm công ngày qua ngày…

Công việc này, vừa làm đã làm mười ngày…

Trong mười ngày này, Mạnh Như Ký ngộ ra, đã thông suốt, cuối cùng nàng đã hiểu, cuộc sống 800 năm tương lai, nàng tựa hồ vẫn chưa sống xong, nàng thậm chí đã hưởng thụ phúc phần của tương lai 800 năm rồi.

Cho nên, sống tới bây giờ, nàng còn phải bị người khác khinh khỉnh trên chợ, nhịn người nhục mạ, cười vui đối mặt với khó khăn của nhân sinh.

Quả thực nàng xứng đáng nhận được một câu khích lệ ‘mệnh lao lực’.

Không thể nói gì, nàng nhận mệnh.

Mà nguyên nhân trực tiếp khiến Mạnh Như Ký ăn quả dại, ngắm mặt trăng xanh non, mặt không chút biểu tình rớt nước mắt không phải do mệnh lao lực cực khổ này, mà chính là khốn cảnh thực tế.

Giống như Mục Tùy không tìm thấy trộm, Mạnh Như Ký cũng không tìm được việc làm.

Chợ thì to như vậy, nhưng không có nhiều người, cũng không nhiều việc như vậy, mấy ngày nay Mạnh Như Ký chăm chỉ cần cù, đều giúp những người cần giúp rồi, mọi người cũng nhanh chóng sống cuộc sống thường lệ của mình.

Cho nên Mạnh Như Ký và Mục Tùy đêm nay lại ăn hoa quả vàng xanh lẫn lộn trong rừng.

Hay là, vẫn nên từ bỏ thôi…

Thôi vậy, mệt rồi, đừng làm nữa, đi vãng sanh thôi, không phải khổ sở thế này…

Huhuhu…

Có điều, ủ rũ mệt mỏi thì nói như vậy, Mạnh Như Ký vẫn không hoàn toàn từ bỏ, dù sao ông trời cũng không hoàn toàn tuyệt đường của nàng. Chuyện đáng mừng là quả dại trong rừng còn nhiều, đủ cho Mục Tùy và nàng ăn trong một khoảng thời gian.

Mỗi lần Mạnh Như Ký đi hái hoa quả cũng là lúc hiếm có tâm tình nàng buông lỏng, cũng may còn được trời thương cho, nếu không thì nàng thật sự sầu không biên giới rồi.



Mỗi lần Mục Tùy đều cùng nàng đi hái hoa quả, nàng hái một quả, Mục Tùy nhặt một quả, đặt toàn bộ trong túi áo của mình, ôm đầy hoa quả trước ngực, cùng nàng đi ‘về nhà’.

Mà hôm nay Mạnh Như Ký đi tay không về nhà, lúc hái hoa quả nàng mới thả lỏng được chút.

Mà sau khi bọn họ về nhà, lúc Mạnh Như Ký đang rửa hoa quả, bỗng nhiên Mục Tuy nói hắn muốn đi ra ngoài một chút.

Mạnh Như Ký vừa rửa hoa quả, vừa lo lắng sinh kế ngày mai, không nghĩ ngợi hắn muốn đi đâu, theo tiềm thức dặn hắn một tiếng không được đi xa, rồi để hắn đi.

Không ngờ là…

Hắn lại ‘đi săn’…

Sao lại?

Cái tên hoang dã này còn muốn làm trụ cột gia đình sao?

Mạnh Như Ký nhìn Mục Tùy ngủ trên chân mình, bàn tay rảnh rỗi vuốt tóc hắn.

Mục Tùy ngủ không sâu, hắn mở mắt ra, nằm trên đùi Mạnh Như Ký, ngắm nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt trong veo: “Mạnh Như Ký, cô không ngủ được sao?”

Hắn gọi nàng, lúc nào cũng đâu ra đấy, có một kiểu chăm chú ngây thơ.

“Ừm, đang suy nghĩ ngày mai đi đâu kiếm ít tiền.”

Hoa quả trong rừng vẫn còn, thực tế không sao, ngày mai lại ăn thêm một ngày hoa quả. Nhưng đậu tiểu Lục của nàng đã hết rồi, ngày mai chỉ còn lại một viên cuối cùng, không thể nào kéo dài, nhất định phải đi mua mới.

“Ngày mai ta đi chung với cô.” Mục Tùy nghiêm túc nói, “Ta không chạy, cũng sẽ không làm mình bị mệt.”

Từ sau khi Mạnh Như Ký không cho Mục Tùy đi bắt trộm, lại bắt buộc hắn ở trong ngôi nhà gỗ này nghỉ ngơi, Mục Tùy cũng nhìn ra được, hiện tại bọn họ rất nghèo, nuôi hắn không nổi.

Vì để hắn ăn ít đi, cho nên hắn cũng phải bớt vận động lại.

Mục Tùy nói với Mạnh Như Ký: “Bây giờ ta không đói như vậy nữa rồi.”

‘Ục ục.’

Mạnh Như Ký nhìn hắn chằm chằm: “…Thật ư…”

“Thật.”

‘Ục ục.’

Mạnh Như Ký gõ gõ bụng Mục Tùy: “Đừng nói mấy lời dễ bị vạch trần như vậy.”

Mục Tùy rủ mắt xuống.

Mạnh Như Ký thế mà nhìn thấy mặt hắn như thất vọng đôi chút, có chút kỳ quái: “Sao thế?”

Mục Tùy im lặng thật lâu, mới mở miệng: “Trước đó ở phiên chợ nghe người ta nói…”

“Ừm?”

“Con lừa nhà hắn ăn nhiều quá, hắn đang suy nghĩ, bán con lừa đi hay là giết…”

“…”

Mạnh Như Ký nhịn một lúc, liếm môi một cái để tiếng cười không bật ra. Nhưng nàng nhìn xuống, lại hướng về ánh mắt trong veo kia. Hắn không có ý nói giỡn một chút nào.

“Ta không muốn bị cô bán, cũng không muốn bị cô giết.” Mục Tùy nhìn Mạnh Như Ký chằm chằm,”Cho nên, ta để mình ăn ít lại, ta sẽ không để cho mình cứ đói hoài như vậy.”

Mạnh Như Ký nghe vậy, trong lòng thoáng dấy lên đủ cảm xúc.

Chuyện này nếu là trước kia, Mạnh Như Ký sẽ cảm thấy bản thân không phải thứ gì tốt, nhìn xem đứa trẻ này bị ép thành bộ dạng gì rồi! Đói cũng không dám nói! Còn phải chịu đựng, còn phải áy náy vì đói bụng.

Nhưng bây giờ, một mặt Mạnh Như Ký cảm thấy hắn thảm, một mặt cảm thấy mình cũng rất thảm.

Nàng thật sự đã dùng hết toàn lực, nhưng chính là không kiếm đủ tiền cho hắn ăn no.

Nàng biết làm thế nào chứ! Nàng cũng không muốn để hắn bị đói…

Muốn khóc…

Mạnh Như Ký lại nhịn xuống, cuối cùng vẫn không để lộ tâm tình của mình, đành phải miễn cưỡng vui cười, giả vờ như một người chị tốt trước mặt Mục Tùy.

“Ngươi không phải con lừa, đương nhiên ta sẽ không bán ngươi cũng không giết ngươi.” Nàng sờ lên tóc hắn, “Ngươi dùng phương pháp ngồi thiền điều khí ta dạy cho ngươi, hấp thụ linh khí trời đất, ngươi thử thêm xem…”

Mục Tùy lắc đầu: “Đã thử rất nhiều lần rồi.”

“Đừng từ bỏ…”

“Là chỗ này khác.” Mục Tùy nhìn Mạnh Như Ký, thẳng thắn nói: “Lúc cô không ở đây, ta đều ngồi điều khí, nhưng không hề có tiến triển, không phải cô cũng nhận ra sao?”

Mạnh Như Ký im lặng, không nghĩ tên hoang dã này cũng có lúc thận trọng vậy.

Những ngày gần đây, quả thực Mạnh Như Ký có nghiên cứu chút chuyện tu hành. Dù sao, nếu có thể dựa vào ngồi điều khí mà ‘diệt được ham muốn’, vậy khẳng định nhẹ nhõm hơn nhiều so với mỗi ngày nàng hì hục kiếm tiền cơm.

Nhưng giống như Mục Tùy nói, vùng không lưu này và nhân gian không giống nhau.

Có linh khí, phương thức tu hành trước kia cũng có tác dụng, nhưng trước kia Mạnh Như Ký ở núi Hoành Hư, tu hành một ngày, tất cả linh khí bị nàng hút vào thân thể sẽ ngoan ngoãn chui vào đan điền của nàng, sau đó tụ trong nội đan để sử dụng cho ngày hôm sau.

Mà giờ đây, linh khí nơi này sau khi được nàng hút vào thân thể cũng không vào đan điền, mà chạy khắp nơi trong cơ thể, cuối cùng biến mất không thấy.

Mạnh Như Ký vốn tưởng rằng thể chất Mục Tùy có vấn đề, về sau phát hiện vấn đề của hắn là ăn nhiều, nhưng tu hành khó khăn là vấn đề của tất cả mọi người ở đây.

Cho nên đến tận bây giờ, ở trên chợ, Mạnh Như Ký không nhìn thấy bất kỳ một người tu hành nào.

Nàng cũng chỉ đành ngoan ngoãn làm công kiếm tiền mua đồ ăn.

Thật giống như vùng không lưu đang nói với bọn họ: ‘Các ngươi phải theo quy tắc của ta.’

Nhưng Mạnh Như Ký mơ hồ cũng phát hiện ra chỗ đột phá quy tắc này – tiền của vùng không lưu.

Có thể tách tiền ra rồi ghép lại, mà khi ghép lại thì không thấy dấu vết, điều này chứng minh trong tiền có ẩn giấu một loại thuật pháp nào đó, mà muốn vận hành thuật pháp thì nhất định phải có linh khí, có lẽ không nhiều nhưng nhất định có.

Cho nên, linh khí của vùng không lưu có thể chứa đựng ở đâu đó trong một thời gian dài, chỉ là cần phương pháp.

Mạnh Như Ký dự định lấy tiền ở vùng không lưu ra nghiên cứu thật kỹ, nhưng khó khăn là..

Làm gì có tiền dư! Làm gì có thời gian, làm gì còn sức lực chứ!

Mỗi ngày làm công xong, phiên chợ đã không còn người, vội vàng mang tiền đi đổi đồ ăn, quay về làm no bụng cho Mục Tùy xong, nàng đã mệt như chó chết rồi, nằm ngủ luôn trên đất.

Cũng là hôm nay không nhận được việc, ban đêm mới sầu não ngủ không yên.

Nàng cảm giác bản thân mình tới đây giống như một con thú bị nhốt, bị từng quy tắc ràng buộc nhất định phải tiến lên con đường phía trước, mà muốn có đường ra, thay đổi, cải cách thì phải no cơm, nhân tài mới có năng lực suy nghĩ và thực hiện.

Mà nàng chỉ vì chuyện ăn cơm no mỗi ngày cũng đã tốn hết sức lực đầu óc rồi.

“Haiz…” Mạnh Như Ký thở dài một hơi, vẫn cố trấn tĩnh, nói với Mục Tùy, “Ngày mai, vẫn cứ thử lại lần nữa đi. Nếu thực sự không được…ngày mốt ngươi lại đi với ta ra phiên chợ.”

“Ngày mốt, vậy đậu tiểu Lục hết rồi?”

“Nếu ngày mai kiếm được tiền thì sẽ có.”

Mục Tùy im lặng, hắn lại nhìn Mạnh Như Ký từ dưới lên trên, những ngày này ngược xuôi làm việc khiến nàng lộ ra chút tiều tụy, nhưng nàng sờ đầu hắn vẫn dịu dàng như vậy.

“Cô nghỉ ngơi đi.” Mục Tùy nói, “Mạnh Như Ký, ta sẽ nghĩ cách, để cô không mệt mỏi nữa.”

Mạnh Như Ký cười cười, không trả lời thẳng, nàng dựa lưng vào tường gỗ, từ từ nhắm mắt lại. Căn nhà gỗ nát trầm lặng trong chốc lát, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bọn họ thở.

“Aiz…” Giọng nói Mạnh Như Ký hơi ngái ngủ, hàm hồ nói, “Bây giờ nhắm mắt nghĩ lại, tên nam tử ngươi trói về hôm nay hơi quen mắt nha…”

“Là cái tên trộm túi đó à.”

“Ừm.”

“Ta nói mà, sao hắn lại được thả nhanh như vậy.”

“Ừm.”

“Sao ngươi còn để mắt tới hắn nữa…”

“Ta ghi thù.”

Mạnh Như Ký cười cười, cơn buồn ngủ kéo đến, cuối cùng chỉ mơ mơ màng màng dặn đi dặn lại một câu: “Về sau tuyệt đối đừng làm mấy chuyện này…ngươi.” Nàng đã sắp thiếp đi rồi.

Mục Tùy nằm trong lòng nàng nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Mục Tùy ngồi dậy, thấy Mạnh Như Ký đã ngủ mất rồi, thế là đưa tay lên gáy Mạnh Như Ký, ngón tay hắn nhu hòa, đặt dưới đầu nàng, nhẹ nhàng đẩy về phía mình.

Mạnh Như Ký liền tựa vào vai hắn, không tỉnh dậy.

“Ngươi cũng phải…” Mạnh Như Ký nói mớ, “lo lắng cho mình…”

Ánh mắt Mục Tùy hiền hòa: “Ta có chừng mực.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký đã ngủ say trên vai hắn.

Mục Tùy quay đầu, nhìn về phía ánh trăng ngoài nhà, hắn ôm vai Mạnh Như Ký, ánh mắt được trăng chiếu sáng, hiện lên phần ánh sáng nhạt lạnh. Tiếng nói của hắn trong đêm tối, lẻn vào bóng đêm, lạnh buốt tiêu tán.

“Ta thấy hắn… lạc đàn.”