Mục Tùy quay lại, liếc mắt liền nhìn thấy Mạnh Như Ký mặt tái nhợt chưa hết, nàng đang ngồi trên đất, bộ dạng có chút yếu ớt.
Lúc này Mục Tùy liền sững sờ.
Bỗng nhiên, trong đầu nhớ tới lời Mạnh Như Ký từng nói trong ngục trước đó với hắn, nàng không có linh lực, thể lực cũng không khỏe, nàng kêu hắn đừng cách nàng quá xa, nàng đuổi không kịp hắn.
Mục Tùy nhớ tới chuyện này, mặt cũng không còn hột máu, cũng trở nên tái nhợt, hắn bước nhanh đến bên cạnh Mạnh Như Ký.
“Mạnh Như Ký, cô sao thế?” Giọng nói Mục Tùy khô khốc.
Hiện tại Mạnh Như Ký cũng đã không sao, ngược lại nhìn thấy cái tên trộm bị Mục Tùy bắt, nhất thời không theo kịp bước chân Mục Tùy, lảo đảo té xuống đất, mặt cày thẳng xuống đất, sau đó bị Mục Tùy kéo lấy đi tới bên người nàng.
Mặt mũi cày xát trên mặt đất.
Mạnh Như Ký: “…”
“A…” Diệu Diệu nhìn cũng không khỏi che mặt mình: “Đau ghê…”
Tên trộm kia giống như bị đánh phục rồi, không dám lên tiếng.
“Ta không sao rồi.” Mạnh Như Ký khoát tay, thử đứng dậy.
Mục Tùy lập tức ném tên trộm, đỡ Mạnh Như Ký lên. Cảm giác lòng bàn tay nàng còn đổ chút mồ hơi, Mục Tùy tự trách mình đến không nói nên lời.
Tên trộm túi được tự do lại một lần nữa cũng không dám chạy, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở một bên, che mặt mình lại, không dám động đậy.
Diệu Diệu tức không nhịn nổi, đưa tay đánh tên trộm.
“Trộm ai không trộm lại trộm túi của ta, ngươi nhất định là sớm chú ý hôm nay ta được phát tiền công mà! Tên trộm nhà ngươi, phải ném ngươi vào trong Nại Hà mới đúng!”
Tên trộm nào dám lên tiếng, mặc cho đánh mặc cho mắng.
Mạnh Như Ký đứng dậy vừa phủi phủi y phục vừa xen vào hỏi một câu: “Đưa hắn đi nha môn, có tiền thưởng không?”
“Có chứ.” Diệu Diệu vẫn nhiệt tình trả lời, “Nha môn vùng không lưu rất công chính, thưởng phạt phân minh, bắt trộm có thể lấy tiền thưởng, nhưng bình thường ít trộm lắm. Ta cũng không biết sẽ được thưởng bao nhiêu.” Nói xong, nàng vừa tức vừa đánh tên trộm: “Cũng không biết lá gan ngươi lớn thế nào! Còn dám cướp tiền?”
“Ta…ta là trộm… ta không muốn cướp…” Tên trộm yếu ớt nói một câu, sau khi bị đánh xong không lên tiếng nữa.
Mà sau khi nghe xong đoạn thoại này, mắt Mạnh Như Ký như sáng lên.
Tựa hồ nàng! Tìm ra được! Một con đường phát tài rồi!
Con đường này nàng có thể đi!
Hoặc là nói, con đường này, chính là Mục Tùy có thể đi!
Mà còn đi được rất tốt!
Hôm nay không phải là xuất sư đại thắng sao!
Mạnh Như Ký thầm tính trong lòng, nàng tràn đầy hy vọng nhìn về phía Mục Tùy.
Mà Mục Tùy thì hoàn toàn lơ ngơ như người ngoài cuộc.
Hắn vẫn rất áy náy nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, không có nhìn tên trộm kia, không thấy người mất tiền, cứ bình tĩnh ngắm Mạnh Như Ký, khổ sở như muốn khóc:
“Tôi không nên bỏ rơi cô.”
“Không sao không sao.”
Tìm ra con đường phát tài, nghĩ tới sau này phải nhờ vào Mục Tùy đi bắt trộm, Mạnh Như Ký nào dám bất kính với ‘cây hái tiền’ của mình.
Bỏ rơi nàng, quẳng nàng, chạy cách xa nàng hai mươi dặm đều được!
Chỉ cần có thể bắt trộm quay lại thì chính là một con mèo lớn.
“Lần sau ta nhất định sẽ bảo vệ cô thật kỹ.”
“Thôi đừng nha!”
Mạnh Như Ký thốt ra, nói xong lại sợ ngôn từ của mình quá phũ phàng một chút.
Mạnh Như Ký ho khục khục một tiếng, điều chỉnh trạng thái của mình, nhẹ nhàng an ủi Mục Tùy.
“Ngươi bắt trộm, tìm được vật bị mất là chuyện tốt, trên đời này sao có thể cầu toàn mọi chuyện, ngươi không cần tự trách móc mình nặng nề quá.”
Mục Tùy nghe vậy, sắc mặt lại càng lộ ra nhiều phần tự trách và khổ sở.
Khóe miệng hắn run run, ngón tay bên người giật giật, đợi lúc hắn tỉnh ra thì một tay đã kéo Mạnh Như Ký ôm vào trong lòng.
Cái ôm này làm Mạnh Như Ký có chút mê mang, Diệu Diệu và tên trộm bên cạnh cũng vậy.
Nhưng rất nhanh Diệu Diệu lại cho tên trộm một cái tát, kéo hắn ra xa, tiếp tục trách mắng.
Mà Mạnh Như Ký bên này chỉ cảm thấy cái ôm của Mục Tùy có chút lạnh, ngược lại thừa dịp làm cho nàng qua được cơn lửa đốt.
Mạnh Như Ký ngẩn ngơ một lúc, thấy hắn cũng không có cử động gì khác, cũng không giãy dụa.
Nàng để Mục Tùy áp vào nàng, mặc cho hô hấp cứ thổi trên tóc nàng.
“Mạnh Như Ký.” Mục Tùy chăm chú nói với nàng, “Lần sau ta sẽ cõng cô đuổi theo trộm.”
Mạnh Như Ký: “…”
Ta cảm ơn ngươi.
Nhưng không cần thế đâu!
Mạnh Như Ký bình tĩnh lại, có chút sợ cái tên hoang dã cơ bắp này để tâm đến chuyện vụn vặt, sau này nếu hắn lo lắng, bắt cướp lại không nhanh nhẹn, khó mà làm được.
Thế là Mạnh Như Ký liền thuận theo tự nhiên, giơ tay lên vỗ về lưng Mục Tùy, tựa như đang vuốt ve một con mèo to.
“Không sao, ngươi không thấy ta vẫn ổn cả đấy sao?”
Giọng nói của nàng, chính nàng cũng không biết lại dịu dàng đến vậy.
“Ngươi bắt được trộm, sau này chúng ta có thể đưa tới quan phủ lấy tiền thưởng, có thể mua đồ ăn cho ngươi, còn có thể để dành được một chút, chúng ta liền có tích góp, quay về nhân gian có thể trong tầm tay.”
Cảm nhận được đầu ngón tay Mạnh Như Ký đang khẽ vuốt trên lưng mình, tâm tình của hắn liền nhẹ nhàng hơn, cơ bắp toàn thân cũng từ từ thả lỏng hơn.
“Cô thật sự không sao?”
“Không sao.” Mạnh Như Ký đẩy Mục Tùy ra, chỉ chỉ Diệu Diệu ở bên cạnh, “Ngươi giúp Diệu Diệu cô nương, nàng ấy cũng giúp ta, bây giờ đã lấy lại được đồ rồi, ta cũng ổn rồi, tất cả đều vui nha.”
Nghe Mạnh Như Ký nói thế, rốt cuộc Mục Tùy yên lòng, hắn đưa túi vải trong tay cho Diệu Diệu.
“Đa tạ cô đã giúp Mạnh Như Ký.”
Mục Tùy nói cảm ơn, vô cùng lúng túng, so với những lúc nói lời khác càng mất tự nhiên hơn, giống như hắn chưa từng nói lời như vậy.
Diệu Diệu còn đang nhìn chằm chằm tên trộm trách mắng, bỗng nhiên thấy túi vải đưa đến trước mặt, nàng sửng sốt một hồi mới tiếp nhận: “Không không không, không cần cảm ơn.”
Lúc này Diệu Diệu mới dám lặng lẽ dò xét Mục Tùy, nhưng thấy hắn cao cao to to, ngũ quan hung dữ, lúc hắn nhìn mình chẳng biết tại sao trong lòng nàng có chút sợ hãi.
Mạnh Như Ký nhắc Diệu Diệu: “Xem thử trước có thiếu gì hay không.”
“Đúng đúng.” Diệu Diệu lục coi một lượt, “Không thiếu, đồ đều ở đây, tiền cũng còn! Quá tốt rồi! À đúng rồi…. chỗ ta cũng không có đồ gì… ừm… cái này đi!” Diệu Diệu nhét bình thuốc nhỏ trong tay vào tay Mạnh Như Ký, “Tỷ tỷ, cho tỷ cái này, tỷ vừa tới vùng không lưu, hẳn là chưa có tích góp gì, trong chai này còn tầm mười viên, tỷ cầm dùng trước đi.”
Đây đúng là vật vô cùng cần thiết cho Mạnh Như Ký lúc bấy giờ, nàng không khước từ gì, ghi nhận ân tình, giữ lấy bình thuốc.
Sau đó không hàn huyên gì thêm, ba người bọn họ đưa tên trộm trở lại nha môn.
Khác với lúc bị bắt vào nhà lao, lần này Mạnh Như Ký đưa phạm nhân đến, đi một cách hiên ngang.
Diệu Diệu báo án, tên trộm bị quân lính áo đen trong nha môn dẫn đi.
Ba người lại tới một phòng nhỏ ghi chép dưới sự hướng dẫn.
Gian phòng trưng bày đơn giản, chỉ có hai cái bàn mấy cái ghế, tên lính áo đen ghi chép ngồi sau bàn gỗ, ba người bọn họ ngồi phía trước.
Diệu Diệu vừa khai chuyện xảy ra, vừa khen lấy khen để Mạnh Như Ký và Mục Tùy, hận không thể tặng hai người bằng khen trên tường, thắp nhang hương hỏa.
Mà tên quân lính áo đen xử lý sự tình đánh giá Mạnh Như Ký và Mục Tùy, trong lòng thầm nhủ.
“Hai người này sao quen mắt quá.”
“Không phải vừa mới ăn cơm tù của chúng ta ra ngoài sao…”
“Ai da… khó trách… vừa ra ngoài đã bắt trộm?”
“Chỉ sợ lại bắt người kiểu phi pháp…”
Mục Tùy nghe vậy thì ánh mắt lạnh buốt nhìn tên lính trước mặt
Tên lính bị hắn nhìn cũng lạnh gáy, theo tiềm thức lùi về sau ghế.
Mạnh Như Ký gõ gõ bàn gỗ trước mặt.
Quân lính áo đen ngửa đầu nhìn Mạnh Như Ký.
Mạnh Như Ký cười như không: “Sau này còn có nhiều cơ hội gặp mặt, đừng đoán nữa, cứ đưa tiền thưởng hôm nay ra đi.”
Mạnh Như Ký cầm tiền thưởng, đưa Mục Tùy và Diệu Diệu rời đi.
Hai tên lính áo đen ngồi trong phòng, nhìn bóng lưng bọn hắn, tên bị Mục Tùy trừng mắt nhìn lau mồ hôi lạnh cảm khái: “Nam tử kia nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng đôi mắt lại cực kỳ dọa người, sợ là không biết đã từng phạm tội gì…”
Một tên lính khác lại đăm chiêu: “Nam tử này, ngươi có cảm thấy nhìn rất quen mắt không…”
“Không phải đã nói với ngươi rồi sao, ăn cơm tù của chúng ta ba ngày.”
“Không, không phải trong ngục.” Tên lính xoa cằm suy tư, “Là ở đâu nhỉ… cứ cảm thấy đã gặp hắn ở đâu.”
Một túi tiền thưởng, được mười văn tiền.
Mạnh Như Ký ước lượng, cảm giác đồng tiền ở vùng không lưu nặng hơn nhân gian một chút.
“Mười văn tiền này, có thể mua gì ở vùng không lưu?”
Diệu Diệu nhiệt tình trả lời: “Mua được nhiều nha. Thuốc vừa nãy muội cho tỷ, có thể mua được hai lọ, dù cho một ngày một viên, cũng có thể dùng được hai tháng, còn có mì sợi, nửa văn tiền được một bát.”
“Nửa văn?” Mạnh Như Ký nghe xong thì ngây ngốc, “Một văn tiền này có thể tách ra làm hai sao?”
“Có thể chứ.” Diệu Diệu nói, lấy một văn tiền của mình ra, ‘tạch’ một tiếng đã tách ra được.
Mục Tùy nhìn không có phản ứng gì mạnh, hắn cũng không nhớ rõ tiền đồng ở nhân gian là hình dạng gì, nhưng Mạnh Như đã cảm thấy hiếm lạ, cũng lập tức móc một văn tiền vừa nhận xong ra, dùng sức tách ra.
Cũng ‘tạch’ một tiếng, đồng tiền tách ra hai nửa.
Mạnh Như Ký tấm tắc chậc lưỡi.
Diệu Diệu tiếp tục biểu hiện: “Cái này còn có thể ghép lại nha.”
Sau đó nàng lấy hai miếng tiền đồng bị tách ra ghép lại với nhau, ‘huýt’ một tiếng, hai đồng tiền hợp lại cùng nhau.
“Thú vị thú vị.” Mạnh Như Ký biết thêm kiến thức, tách ra lại hợp lại, chơi một hồi, sau đó đột nhiên nàng ý thức được, “Đồng tiền này, bên trong chắc có linh lực.”
Diệu Diệu nghe thấy, có chút không hiểu nhìn Mạnh Như Ký, nhưng Mạnh Như Ký không nói sâu hơn, chỉ nhớ chuyện này trong lòng, dự tính sau này tìm chỗ ít người để nghiên cứu.
Đúng lúc, bỗng nhiên tiếng ‘ục ục’ vang lên, Mạnh Như Ký và Diệu Diệu không hẹn mà cùng nhìn về phía bụng Mục Tùy.
Chỉ là Diệu Diệu nhìn thoáng qua, lại thấy ánh mắt không vui cau mày của Mục Tùy, thế là nàng liền nhanh chóng dời đi ánh mắt chăm chú của mình.
Còn Mạnh Như Ký thì nhìn chằm chằm bụng Mục Tùy, trầm tư trong khoảnh khắc, quay sang hỏi Diệu Diệu:
“Diệu Diệu, muội nói, muội làm ở tiệm mì trước chợ?”
Diệu Diệu gật đầu.
Đã rất nhiều năm Mạnh Như Ký không nói qua lời như vậy, nhưng nàng nhịn chút, cảm thấy mình sau khi tỉnh lại, đã làm quá nhiều những chuyện trước đây rất ít làm hoặc chưa từng làm, cho nên vẫn phải nói những lời này…
“Nếu như chúng ta ăn hơi nhiều… có thể… một văn tiền ba bát không?”
Diệu Diệu nhìn Mạnh Như Ký cười rạng rỡ, không nghĩ ngợi gì liền nói: “Hai người có thể ăn bao nhiêu chứ!”
Mạnh Như Ký ngượng ngùng trả lời: “Hơi nhiều…”
“Tiệm mì của bọn muội phần lớn đều là người làm công, có điều hai người giúp muội, một văn ba chén, không thành vấn đề, chắc chắn ông chủ sẽ đồng ý.”
Mạnh Như Ký nhìn nụ cười rạng rỡ của Diệu Diệu, vẻ mặt khô khốc cũng cười cười theo: “Một văn ba chén, ông chủ không thiệt là được…”
Diệu Diệu nhiệt tình cười: “Không thiệt không thiệt, hai người đi theo muội.”
Đúng như Diệu Diệu nói, ông chủ tiệm mì nghe nói bọn họ giúp Diệu Diệu bắt trộm, vui vẻ đồng ý một văn ba chén. Còn cho thêm nhiều mì trong tô của Mục Tùy.
Nhưng Mục Tùy ăn càng lúc càng nhiều, Diệu Diệu và ông chủ đều cảm thấy bọn họ có chút qua loa.
Một văn ba chén, Mục Tùy ăn mười văn…
Cũng không coi là gì, hơn chín văn là Mục Tùy ăn, còn một chén là Mạnh Như Ký ăn.
Mục Tùy dừng lại không phải vì hắn ăn no, mà vì tiệm mì hết mì rồi.
Ông chủ nhìn chồng chén cao ngất, hoang mang không ngóc đầu lên nổi.
Lỗ tiền thì không lỗ, mười văn xem như cũng được tiền vốn nhưng mì nhà ông cũng không phải không khí, bỏ ở trong nồi một đống, mà cho vào bụng người này lại chẳng to ra được chút nào.
Xung quanh tiệm mì cũng đã tụ tập đông người xem vui, Mục Tùy ăn, đằng sau còn có người vỗ tay cho hắn.
Diệu Diệu càng kinh ngạc đến ngẩn người, nhìn Mục Tùy mà quên mất sợ hãi, đến lúc Mục Tùy ăn chén cuối cùng, Diệu Diệu mới kéo Mạnh Như Ký sang một bên.
“Tỷ tỷ… công tử này có thần thông gì không?”
Mạnh Như Ký vuốt vuốt mi tâm, nhìn hầu bao lãnh từ nha môn của mình, bây giờ đúng chỉ còn chừa lại một cái túi… huyệt thái dương nàng đập thình thịch, cảm giác có chút đau nhức.
“Hắn… có thể ăn được một chút.”
Hơn nữa, hình như vì hôm nay đuổi theo tên trộm, hắn lại càng ăn được nữa…
Mạnh Như Ký nhìn Mục Tùy, phát hiện ra ‘công cụ phát tài’ này của mình, có một khuyết điểm trí mạng – kiếm tiền không nhiều được bằng ăn!
Kêu hắn đi bắt trộm, không bằng tự mình nàng đi!
Chỉ cần một bát là nàng no rồi, còn hắn phải 29 bát!
Vẫn còn chưa no!
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Mục Tùy đã húp sạch tô mì cuối cùng, sau đó lau miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Như Ký.
Mạnh Như Ký xoa xoa thái dương, ấn gân xanh đang nổi lên xuống, vẫn nói lời cảm ơn Diệu Diệu trước: “Hôm nay cảm ơn muội, cũng cảm ơn ông chủ, chúng ta đi trước đây.”
“À đợi chút.” Diệu Diệu gọi nàng lại, “Hai người vừa tới, có chỗ nghỉ ngơi không?”
Mạnh Như Ký ngẩn người, ngay sau đó lắc đầu: “Làm phiền muội nhiều quá rồi, không thể lại tới nhà quấy rầy nữa.”
“Không không không, nhà muội quá nhỏ, quả thực cũng không cách nào để mọi người ở được, muội biết trong rừng góc ngoại thành có một nhà gỗ nhỏ, quanh năm không có người ở, muội có thể đưa hai người qua đó, dọn dẹp trong đó trước một chút, sau này ở lại vùng không lưu từ từ mưu sinh, tất cả mọi người đều như vậy.”
Mạnh Như Ký nghe vậy thì cảm động, vội vã cảm ơn, liền dẫn Mục Tùy, cùng Diệu Diệu đi về căn nhà gỗ nhỏ.
Nhà gỗ đã hư hại nhiều, nhưng cũng may ít nhiều còn che mưa chắn gió, so với ngủ ngoài rừng còn tốt hơn nhiều.
Mạnh Như Ký đưa Mục Tùy ở lại ngày đầu tiên, nghĩ thầm, bắt trộm có thể kiếm tiền thưởng, bắt cướp lại càng nhiều, tuy Mục Tùy ăn hơi nhiều một chút, nhưng chỉ cần tìm được một tên đại tặc! Bắt hắn lại! Vậy là vẫn cân bằng chi tiêu của bọn họ.
Một người đã ngồi lên vị trí yêu vương, còn có gì là không thể?
Mạnh Như Ký hùng hồn thề.
Kiếm tiền mà! Có thể khó thế nào chứ!
Không phải mọi người đều sống được đó sao!
Sau đó..
Lại chớp mắt sau..
Đã là nửa tháng sau.
Bên trong nhà gỗ nát, ban đêm gió lạnh thổi vào, Mục Tùy ngủ trên đùi Mạnh Như Ký cuộn thân thể lại, giống như đang yên lặng nói lạnh.
Mạnh Như Ký ở bên cạnh loay hoay tay một chút.
Chăn mền… đương nhiên là không có.
Tay nàng chỉ bốc được chút cỏ khô, đắp lên người Mục Tùy.
Mấy cái cỏ khô này là nàng đi ra ngoài cắt rồi phơi khô… Có điều ngay cả cỏ cũng không có.
Nghèo khổ túng thiếu luôn khiến Mạnh Như Ký không ngừng thở dài trong nửa tháng này.
Kiếm tiền mà! Có thể khó đến thế nào chứ!
Nhưng hiện thực lại nói cho nàng biết, không có tài nguyên, không có cơ hội, không có may mắn.
Kiếm tiền mà..
Chính là chuyện khó khăn nhất trên đời này.