Giờ mùi, mặt trời đã chênh chếch, dưới ánh tà chiều nước sông Nại Hà lấp lánh cũng có vài phần giống dòng sông ở nhân gian.
Mục Tùy đuổi tới phía sông Nại Hà, lúc nhìn thấy quán trọ lều cỏ, liếc mắt đã thấy ngay Mạnh Như Ký.
Nàng dựa vào cây cột của lều cỏ, ngồi dưới đất, hai mắt nhắm nghiền như ngủ, điều khác biệt duy nhất chính là trên đầu nàng có máu…
Vết máu từ trán nàng chảy theo mặt xuống tới cổ, thấm vào trong y phục khiến vạt áo nhuộm đỏ một mảng lớn.
Mục Tùy nhìn từ xa đã thấy, bước chân hắn lập tức lảo đảo suýt nữa thì ngã rầm xuống đất. Mặt hắn trắng bệch, trong hơi thở dường như có băng giá giữa lồng ngực thổi qua, khiến da thịt hắn đau nhói khó chịu.
Mục Tùy cũng không biết bản thân làm thế nào đi đến trước mặt Mạnh Như Ký, hắn không chút cảm giác quỳ xuống đất, ngước mặt nhìn Mạnh Như Ký.
Hắn đưa tay ra, cũng không dám đụng vào người nàng, há miệng ra nhưng cũng không dám gọi nàng.
Cho đến khi Mạnh Như Ký hơi nhíu mày, ho khan mấy tiếng rồi tự mình mở mắt.
Thấy bóng dáng mình in trong đôi đồng tử đen lánh của Mạnh Như Ký, Mục Tùy im lặng, khóe môi run run, càng không dám lên tiếng, sợ mình làm nàng kinh hãi.
Mà Mạnh Như Ký quả thật vừa mở mắt lại thấy nguyên gương mặt sát như vậy làm kinh sợ, nàng hơi lùi về sau một chút.
“Mục Tùy?” Nàng hắng giọng một cái, hoang mang nhìn sắc trời hỏi, “Sớm như vậy Diệu Diệu đã gọi ngươi tới rồi?”
Mục Tùy không lên tiếng.
Mạnh Như Ký vuốt vuốt cánh tay, thấy mặt Mục Tùy trắng bệch không nói một lời, nàng tò mò: “Sao thế?”
“Cô sao thế?” Mục Tùy nghẹn hồi lâu, rốt cuộc nhả ra mấy chữ này từ yết hầu.
Nói xong mấy chữ này, hắn mới dám đưa tay sờ mặt Mạnh Như Ký một chút, ngón tay xoa xoa ngấn máu trên mặt nàng.
Ngón tay chạm vào vết máu đỏ tươi, cái chạm này làm mặt Mạnh Như Ký càng thêm loang lổ, mà mùi máu tươi xộc ra làm cho Mục Tùy phải mím chặt môi lại.
Mạnh Như Ký lại chẳng quan trọng gì, lau bừa vết máu trên mặt: “Nhấn chết cái tên lưu manh, trước đó hắn cho người ra phiên chợ lừa ta! Tính coi ta là mâm đồ ăn! May mà ta thông minh, nhìn thấy chỗ không đúng, nên có chuẩn bị trước.”
Khóe môi Mục Tùy cắn chặt, trầm mặt lại, không đáp lời.
Mạnh Như Ký tiếp tục hùng hổ: “Xem ra bọn chúng phạm tội nhiều lần rồi, có điều thủ đoạn thực sự vụng về, ở phiên chợ ta đã thấy có gì sai rồi, ai lại dùng hai mươi văn tiền để giao một đống sắt vụn chứ, mà cái quán trọ này cũng thế, liếc mắt đã khiến người ta thấy không ổn…”
“Cô sao rồi?”
Thật hiếm thấy, Mục Tùy lần đầu tiên ngắt lời nàng.
Mạnh Như Ký khoát tay: “Không sao.”
“Không, cô có sao.” Ánh mắt Mục Tùy chăm chú nhìn cái trán bị thương của nàng, “Cô bị thương rồi.”
“Chút xíu này?” Mạnh Như Ký không thèm để ý đụng đụng vào, mà ngón tay nàng vừa sắp đụng vào miệng vết thương thì tay Mục Tùy đã nắm chặt cổ tay nàng. Mạnh Như Ký thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc căng cứng, sau khi ngẩn người chút cười nói: “Đạo chích thì ta thấy nhiều rồi, chỉ là tên chó chết này đánh nhau không hiểu được, gặm trán ta, nhất thời không phát hiện…thật sự không có gì đâu, chỉ rách da thôi, hai ngày là khỏi.”
Mục Tùy không cười, cảm xúc thậm chí không hòa hoãn lại, hắn nghiêm túc nói: “Cô không nên tới.”
Mạnh Như Ký cho là hắn sợ thật, thế là dịu dàng an ủi: “Mục Tùy, ta có chừng mực. Ngươi yên tâm…”
“Cô không nên tới một mình!”
Đây cũng là lần đầu tiên Mục Tùy nghiêm nghị như vậy quát bảo Mạnh Như Ký, làm Mạnh Như Ký hơi giật mình, tựa hồ như gió bên người cũng dừng lại trong nháy mắt vì hắn.
Mạnh Như Ký nhìn thiếu niên trước mặt, lại cảm giác những ngày này bất tri bất giác hai chân mày hắn đã không còn nhiều nét ngây thơ ban đầu, ngược lại trưởng thành hơn ngoài dự liệu, mà sự trưởng thành này…có phần giống…
Lần đầu tiên bọn họ đối mặt đánh nhau trên Tuyết Kính Nhai…
Mạnh Như Ký im lặng trong chốc lát, nàng nhìn vào mắt Mục Tùy, không lấy thái độ ‘tỷ tỷ tốt’ ra để qua loa trách hắn, mà cũng nghiêm mặt nói: “Ta không tới bọn họ còn lừa gạt những người khác, ta giải quyết bọn họ, dù sao cũng tốt hơn sau này có nữ nhân khác bị lừa tới…”
“Vậy cô làm sao?”
“Ta nắm chắc…”
“Cô nắm chắc mà còn bị thương?”
“Ta…”
Mạnh Như Ký ngậm miệng lại, nàng phát hiện bản thân mình vậy mà nói không lại cái tên ngây ngô này?
Quả thực nàng đã bị thương…
Đều tại cái tên tặc đáng chết kia, cách đánh quá sức bất ngờ! Khiến nàng không tiếp chiêu được…
Bên này Mạnh Như Ký còn đang bóp cổ tay, bên kia Mục Tùy đã đưa tay ra lúc nàng đang im lặng, bàn tay hắn xuyên qua hông của nàng, nhẹ nhàng vòng qua, ôm nàng vào trong lòng.
Động tác dứt khoát nhưng cũng rất nhẹ nhàng.
Gần sát bộ ngực hắn, lúc này Mạnh Như Ký mới phát hiện, thì ra nhịp tim của Mục Tùy…lại đập nhanh mà loạn như vậy.
“Xin lỗi…” Mục Tùy nói, “Ta không nên hét lên với cô, cô đừng sợ ta.”
Nghe vậy, tim Mạnh Như Ký liền nhũn ra: “Mục Tùy…”
“Cô…Mạnh Như Ký…lần sau cô đừng như vậy nữa.” Hắn nói, giọng nói tựa hồ cũng có chút nghẹn ngào, “Cô không nên làm ta sợ.”
Mạnh Như Ký khẽ giật mình, nàng thoáng đẩy Mục Tùy ra một chút.
Lúc nàng đẩy hắn ra, Mục Tùy cũng không chống cự, hắn thuận theo lực đẩy của nàng, hơi kéo giãn khoảng cách với nàng. Nhưng khi nàng không còn dùng sức, Mục Tùy tuyệt đối không giãn thêm.
Mạnh Như Ký nghiêng đầu, dò xét Mục Tùy.
Hốc mắt Mục Tùy ửng đỏ, đôi mắt trong veo như có nước mắt.
Tim Mạnh Như Ký giống như bị một mũi tên tình ái ấm áp đâm trúng: “Ôi..” Giọng Mạnh Như Ký cũng nhẹ hẳn “Tiểu Tùy nhà chúng ta sao lại khóc nhè rồi…”
Mục Tùy nghe vậy, khó chịu quay đầu đi.
Hắn cũng không trả lời thẳng Mạnh Như Ký, kết hầu giật giật, hồi lâu mới thốt ra: “Cô đừng như vậy nữa.”
“Được được được. Lần sau nhất định không hành động một mình.” Mạnh Như Ký đưa ngón tay út ra, “Ngoéo tay.”
Mục Tùy nhìn trong chốc lất, cũng ngây thơ vươn tay ra, bắt chước tư thế của Mạnh Như Ký, duỗi ngón tay út của mình ra.
Mạnh Như Ký lập tức móc ngón tay út của mình vào ngón út của Mục Tùy.
Đầu ngón tay chạm nhau, Mạnh Như Ký cười: “Chúng ta hứa chắc rồi.”
Mục Tùy chớp chớp mắt, xóa đi mắt ướt: “Ừm.”
Mạnh Như Ký cười cười, trong lòng thầm nghĩ, lúc quay về nhân gian, lúc muốn lấy lại nội đan, không kể trước đó tại sao Mục Tùy lại tới ‘đào huyệt lấy đan’, nàng nhất định sẽ bảo vệ tính mạng của hắn.
Dù cho…
Chỉ vì giờ khắc này…
“Mạnh Như Ký.” Mục Tùy mở miệng, tiếng nói của hắn đã bình tĩnh trở lại, thậm chí lúc Mạnh Như Ký nghe ra tâm tình của hắn đã chuyển biến rất nhanh – sát ý.
“Tên tặc đâu?” Mục Tùy hỏi.
Mạnh Như Ký sững sờ trong nháy mắt, nàng trả lời theo tiềm thức: “Bắt rồi, ở bên trong…”
Mục Tùy liền đứng dậy, đi vào nhà.
“Ngươi tới đúng lúc, có thể áp tải hắn tới nha môn lĩnh thưởng rồi.” Mạnh Như Ký cũng đi theo đến, vừa nói vừa đi vào trong phòng, “Lần này coi như cũng có thu hoạch, thông qua hắn, ngược lại biết dùng linh lực ở đây như thế nào rồi.”
Mạnh Như Ký chỉ đi theo sau Mục Tùy vài bước, theo vào trong phòng.
Sau đó nàng liền ngây người…
Lúc trước khi Mạnh Như Ký và tên cường tráng đó động thủ, đầu và thân của tên đó tách rời ra, dùng đầu tấn công Mạnh Như Ký.
Đánh nhau nhiều năm như vậy, đấu qua nhiều trận pháp, Mạnh Như Ký sửng sốt chưa thấy qua cách đánh này, nhất thời nhìn ngây người.
Lúc tên cường tráng cắn tới, nàng trốn theo tiềm thức, cái đầu đuổi theo, gặm vào trán nàng, lúc đó máu đã chảy ra, chảy khắp mặt nàng.
Mạnh Như Ký tức giận, nhặt tảng đá rồi xem cái đầu kia như quả bóng bàn.
Chuyện này phàm là người khác đã sợ chết rồi, nhưng Mạnh Như Ký thì không, nàng đuổi theo cái đầu kia đánh, ban đầu cái đầu kia còn kêu gào, về sau bị đánh kêu thảm thiết liên tực.
Mạnh Như Ký đuổi theo mệt, lại đem thân thể tên cường tráng ra dò xét, chỉ là liếc mắt nàng đã nhìn ra, trên cổ tên cường tráng có một đồng tiền vùng không lưu – chuẩn xác mà nói, chỉ có nửa đồng.
Bên trên đồng tiền tản ra ánh sáng lam nhạt, dùng một chút linh lực có thể nhìn thấy ánh sáng lam tụ thành một trận pháp.
Lúc này Mạnh Như Ký liền hiểu ra, bên trong đồng tiền của Vùng không lưu này quả không đơn giản, trong đó có linh lực, mà sở dĩ linh lực có thể tồn tại được, là vì trong đồng tiền có trận pháp.
Chỉ cần nhờ vào lực pháp trận của đồng tiền thì có thể thúc đẩy linh lực, sử dụng thuật pháp ở vùng không lưu.
Tên cường tráng này nhất định là biết phương pháp này từ chỗ nào đó, chỉ là hắn dùng rất sơ sài, chỉ có thể tách đầu ra khỏi thân, sau đó tiếp tục dùng sức tấn công nàng.
Ngu xuẩn hết sức.
Nhưng trong đống người không có linh lực, phương thức tấn công này của hắn cũng là ý tưởng bất ngờ cực kỳ khác người…
Mạnh Như Ký hiểu rõ được tình huống, thành thục, trở tay lợi dụng đồng tiền này trên cổ hắn, thúc đẩy linh lực, khiến đầu hắn bay thẳng quay lại, sau đó lấy đồng tiền từ trên cổ hắn xuống, lại dùng đồng tiền này nhấn trước bộ ngực, khẽ thi pháp bấm niệm pháp quyết, định thân chú, kéo hắn ấn xuống phòng.
Đồng tiền nhỏ linh lực không nhiều, nhưng giữ chặt một người tầm 200 cân thì không có vấn đề gì.
Ấn tên cường tráng xuống, Mạnh Như Ký mệt mỏi, ngồi ở cửa nghỉ ngơi một lát, không ngờ cái nghỉ một lát này là tới lúc Mục Tùy tới.
Nàng thầm nghĩ chắc chắn là Diệu Diệu lo lắng cho nàng, sớm đã đến nhà gỗ gọi Mục Tùy tới.
Lúc Mạnh Như Ký vừa mới tỉnh cảm thấy Mục Tùy tới cũng tốt, hắn có thể áp tên cường tráng này đến nha môn, sau đó bọn họ cùng nhau lấy tiền thưởng, tên này trước đó đã nói, trước đó hắn đã ăn 17 người!
Đại tội! Đại tặc! Đáng chết!
Mà bây giờ, Mạnh Như Ký theo Mục Tùy vào phòng, nàng đã cảm thấy không ổn.
Thật sự là không ổn.
Bởi vì tên trộm bị nàng dùng thuật pháp của đồng tiền ấn xuống kia, lúc này hai mắt trắng dã, khuôn mặt há hốc, sắc môi xanh tím, gục xuống bàn…hô hấp hoàn toàn không còn…
“Hắn sao thế?” Mạnh Như Ký kinh ngạc, liếc nhìn tên trộm, lại sốt ruột nhìn về phía Mục Tùy, “Ngươi giết hắn rồi sao? Nhanh như vậy!? Sao ngươi lại kích động như vậy!”
Mục Tùy trầm mặt: “Ta không có ra tay.”
“Vậy sao hắn chết?” Mạnh Như Ký cảm thấy kỳ quái, “Nhìn thấy ngươi mà sợ đến chết sao!?”
Mục Tùy nhìn về phía Mạnh Như Ký, muốn nói lại thôi, cuối cùng ngầm thừa nhận gật đầu một cái.
Mạnh Như Ký thấy thế chỉ cảm thấy ngạt thở.
Nàng lại nhìn vào mắt tên trộm, trên người không hề có vết thương chỉ có vẻ mặt hoảng sợ, tròng mắt hắn trợn trừng về một phía, chính là mặt Mục Tùy.
Giống như hắn thật sự bị Mục Tùy làm cho… sợ tới chết.
Mạnh Như Ký đau đầu vuốt vuốt mi tâm: “Ăn tới 17 người vô tội, chết cũng không có gì đáng tiếc!..”
Mục Tùy gật đầu, lại âm trầm nói: “Dễ dàng cho hắn rồi.”
“…Nhưng!” Mạnh Như Ký quay lại nhìn chằm chằm Mục Tùy hỏi, “Chết rồi, còn lĩnh tiền thưởng được không?”
Mục Tùy đáp lại bằng sự im lặng.
Đương nhiên hắn không biết.
Hắn thậm chí còn nhớ ra, vừa rồi ở sơn trại, nhất thời nhịn không được đã giết hai tên. Hai tên sơn phỉ kia, một tên nhấc dao lên chặt người, nhìn là thấy hoành hành bá đạo quen rồi, một tên khác giúp tên lưu manh này lên chợ phiên gạt người, hai người bọn họ đều là kẻ làm nhiều việc ác chết chưa hết tội, nhưng…
Câu hỏi của Mạnh Như Ký cũng rất mấu chốt.
Bọn họ chết rồi…
Còn lĩnh được tiền không?