Mạnh Như Ký

Chương 15: Ngàn Vàng Mua Mạng




Mục Tùy và Mạnh Như Ký ở bên trong lều cỏ, nhìn nhau im lặng.

Ngay lúc này, đột nhiên, thi thể tên cường tráng đang nằm sấp trên bàn bỗng tản ra từng tầng ánh sáng lam u ám. Tia sáng này giống y như những vệt sáng bên trong Nại Hà.

Không tới khoảnh khắc, thi thể tên cường tráng liền ‘bụp’ một tiếng, thoáng chốc hóa thành một đám sương mù!

Mạnh Như Ký khẽ giật mình, kinh hô: “Tiền của ta!”

Sương mù bay ra khỏi lều cỏ, Mạnh Như Ký vội vã đuổi theo ra ngoài, trước khi đi còn không quên lấy đồng tiền bị rơi xuống bàn kia.

Đuổi theo ra khỏi phòng, Mạnh Như Ký thấy sương mù bay đến sông Nại Hà, rồi nhanh chóng trầm xuống bên trong Nại Hà, ánh sáng lấm tấm lập tức dung nhập vào nước sông, thuận theo dòng chảy, trong nháy mắt không còn thấy đâu nữa.

Mạnh Như Ký trơ mắt nhìn sương mù bay đi, lại đưa mắt nhìn điểm cuối xa xôi của Nại Hà, cuối cùng nước sông đảo ngược hướng lên bầu trời, phân tán phía chân trời, vào ban ngày, nước sông chảy ngược này giống như đám mây lại giống dây lụa rơi giữa không trung.

Mạnh Như Ký lĩnh ngộ ra: “Hắn đi vãng sinh rồi…”

Người chết rồi, đã tiêu tán, không còn chứng cứ, hi vọng tới nha môn lãnh tiền của nàng hoàn toàn tan biến…

“Aiz…”

Nang ngửa đầu, thở dài một tiếng, cảm khái một ngày toi công bận rộn.

Nhưng mà, không chờ tiếng thở dài của Mạnh Như Ký dứt, ánh sáng lam thổi qua không trung bỗng nhiên lại xuất hiện một điểm sáng. Giọng điệu Mạnh Như Ký lại đổi ngay: “Ừm?”

“Cái này là cái gì?”

Cùng với câu hỏi của nàng, điểm sáng bay tới trước mặt Mục Tùy, sau đó chậm rãi rơi xuống, dừng trên đất.

Ánh sáng tản đi, trên đồng cỏ xuất hiện ba tấm giấy cùng một túi tiền.



Mạnh Như Ký nhìn Mục Tùy rồi lại nhìn đồ trên mặt đất: “Lúc trước trên phiên chợ có nghe người ta nói, tiễn người đi vãng sanh, tiền tài của người kia sẽ thuộc về ngươi…” Mạnh Nư Ký nhìn về phía Mục Tùy, “Đây là, tiền tài của tên lưu manh kia chứ hả?”

Mục Tùy nghĩ thầm, khả năng còn tính cả của hai tên còn lại.

Nhưng hắn không muốn kể sự tình trên sơn trại cho Mạnh Như Ký, hắn không muốn để Mạnh Như Ký biết hôm nay hắn không nghe lời.

Cho nên từ phiên chợ Mục Tùy đã thông báo trước cho nha môn, kêu bọn họ tới bắt trộm chậm hơn hắn một canh giờ, cũng không nói cho nhóm sơn phỉ tên của mình, chỉ nói ngày mai sẽ cầm một củ khoai tới nha môn lãnh tiền thưởng. Hắn còn tính thừa lúc ngày mai Mạnh Như Ký không có ở nhà, sẽ lặng lẽ đi lãnh.

Nếu như tiền ít thì đổi toàn bộ thành đồ ăn, cầm về cho Mạnh Như Ký.

Lý do thì vẫn là lấy lý do như trước kia.

Nếu như tiền nhiều…thì từ từ đổi, mỗi ngày đổi một chút, còn có thể nghĩ cách, khiến Mạnh Như Ký lầm tưởng mình kiếm được tiền.

Tóm lại chính là đem số tiền ngày mai lặng lẽ đưa cho Mạnh Như Ký.

Mục Tùy nghĩ rất kỹ, cho nên hiện tại hắn thẳng thắn thừa nhận lời Mạnh Như Ký nói.

Mục Tùy cầm lấy trang giấy và túi tiền trên đất.

Ba trang giấy lần lượt là khế nhà, khế đất và khế ước bán thân.

“Khế nhà khế đất… nhìn giống như căn lều cỏ trước mặt và miếng đất phía dưới lều cỏ này.” Mạnh Như Ký tựa vào cánh tay Mục Tùy, thò đầu xem đi xem lại hình ảnh trên văn khế, “Không ngờ nơi này lại đúng là của hắn. Hắn thật sự là ông chủ quán trọ.”



Mục Tùy nhìn một chút tờ ‘khế ước bán thân’, trên văn khế vẽ một người, viết chữ ‘Nhị’, nhìn giống như chân dung trừu tượng mặt người, Mạnh Như Ký và Mục Tùy đều không nhận ra được người này.

Mạnh Như Ký nói Mục Tùy cất kỹ ba tờ khế sách này, quán trọ và miếng đất này quá nghiêng, muốn đến cũng không được, nhưng nói không chừng có thể đổi với nha môn chút gì.

Còn lại một túi tiền, Mục Tùy mở ra xem, bên trong vậy mà không phải tiền đồng, mà là đồ vật từ lúc Mạnh Như Ký tới Vùng Không Lưu này chưa từng thấy qua – bạc.

Một thỏi bạc lớn!

Con ngươi Mạnh Như Ký tựa hồ cũng bị nén bạc kia chiếu sáng.

Mục Tùy nhìn thoáng qua, ngay sau đó kéo mạnh tay Mạnh Như Ký, đổ nén bạc vào trong tay nàng: “Cho cô.”

Nén bạc rơi vào lòng bàn tay nặng trĩu, sáng loáng, Mạnh Như Ký chưa hề cảm thấy bạc lại có thể đẹp đến như vậy!

Mục Tùy nhìn thấy bộ dạng này của nàng, khóe miệng cũng mỉm cười y như khóe miệng của Mạnh Như Ký.

Thật tốt, sau này hắn còn muốn cho nàng thật nhiều tiền.

Mạnh Như Ký lật qua lật lại đánh giá thỏi bạc trong tay, ngoài bốn chữ ‘Không lưu’ và ‘Không độ’ của tiền đồng, thỏi bạc này sáng loáng, phía dưới đáy khắc một chữ ‘Lưu.’

Mạnh Như Ký nhìn, vừa cảm thấy tức vừa cảm thấy buồn cười: “Tiền đồng thì không lưu không độ, tiền bạc thì bắt đầu lưu lại, vậy tiền vàng sợ là có thể độ rồi?”

Nàng chửi xong thì dừng lại, sau đó hoàn toàn tỉnh ra:

“Vàng!”

Mạnh Như Ký xoay người liến muốn đi tới bên sông Nại Hà: “Mục Tùy, cầm tiền của ngươi, ta đi làm chút chuyện, chút về trả cho ngươi, ngươi về trước đi!”

“Không được.” Mục Tùy một tay giữ chặt Mạnh Như Ký, “Tiền là của cô, cô cầm đi, cô đi đâu ta cũng đi theo.”

Thấy hắn kiên định như vậy, Mạnh Như Ký nghĩ ngợi: “Ngươi đói không?”

“Không đói.”

“Vậy cùng nhau đi!”

Mạnh Như Ký đi dọc theo Nại Hà, đưa Mục Tùy đi thẳng về hướng thượng du, cho đến khi sắc trời dần dần tối, bầu trời đêm xuất hiện sao lốm đốm đầy trời, nước sông Nại Hà nổi ánh sáng âm u kỳ dị.

Cuối cùng, xa xa, Mạnh Như Ký trông thấy lá cờ vải viết ba chữ: ‘Không thể độ’.

Bến thuyền gỗ quen thuộc, mấy người quen thuộc Đại Lục, Tiểu Hồng vừa mới bắt đầu ca làm của họ, đang loay hoay đặt cái bàn nhỏ trên bến thuyền, vẫn chưa ngồi xuống.

Mạnh Như Ký nghĩ một hồi, dừng chân, quay đầu nhìn chằm chằm Mục Tùy, khuyên hắn:

“Ở Không thể độ, cái miệng của hai huynh đệ này đáng ghét, chút nữa mà cãi nhau…”

“Ta giết bọn họ.”

“Ngươi tuyệt đối không được giết bọn họ!” Mạnh Như Ký lập tức ngắt lời, “Trong nhà lao không có ta đâu.”

Khóe môi Mục Tùy khẽ trề xuống, trên mặt toàn nét không vui.

Mạnh Như Ký vuốt vuốt mi tâm, “Hôm nay chỉ là tới hỏi chút chuyện, đừng ra tay.” Nàng nói xong, cũng chưa đi, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Mục Tùy, muốn một sự hứa hẹn từ miệng hắn.

Mục Tùy nghẹn hồi lâu, cuối cùng khó khăn gật đầu một cái.

Mục Tùy vẫn thấp giọng nói sau lưng nàng: “Bọn họ sẽ làm cô không vui, ta không thích cô không vui.”

“Chuyện không vui không hay nhiều lắm, người sống một đời, những chuyện cần làm không phải lúc nào cũng là chuyện vui.” Mạnh Như Ký nói, “Chấp nhận được là tốt. Suy nghĩ thêm chuyện làm ngươi vui vẻ.”

Mục Tùy nghĩ một hồi:

“Vậy ta chỉ có thể nghĩ tới cô thôi.”

Nghe thấy lời ấy, bước chân Mạnh Như Ký đột nhiên dừng lại.

Mục Tùy bước sau nàng, Mạnh Như Ký dừng đột ngột nhưng Mục Tùy không đụng vào nàng, mà ở sau lưng nàng một tấc, vững vàng dừng lại.

Tiếp theo, Mục Tùy liền thấy Mạnh Như Ký nghiêng đầu, vẻ mặt nàng khác thường, liếc mắt nhìn hắn, lẩm bẩm một câu: “Tên ngốc nhà ngươi học ở đâu mấy lời này.”

Mục Tùy nghiêng đầu nhìn Mạnh Như Ký, không hiểu.

Mạnh Như Ký cũng không giải thích, tiếp tục bước đi.

Trên bến đò, bước chân của Mạnh Như Ký cùng Mục Tùy làm ván gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt, Đại Lục, Tiểu Hồng vừa mới ngồi xuống bàn, còn chưa bày biện ra hết đã ngửa đầu ngủ, nghe thấy động tĩnh, bọn họ quay đầu nhìn.

“Hừ.” Đại Lục cười lạnh, vẻ mặt không vui, “Lại là hai ngươi!”

“Lại đến tìm cơm tù sao?”

Không ngoài dự liệu của Mạnh Như Ký, từ miệng bọn họ thật sự không thốt ra được lời nào hay ho.

Mạnh Như Ký liếc nhìn Mục Tùy nhưng thấy Mục Tùy quay đầu nhìn xa xa, dường như cố ý không nhìn bên này, mặt lạnh như tiền, không thể hiện chút tâm tình gì.

Mạnh Như Ký không biết hắn có thể nhịn bao lâu, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, thế là đưa tay ném nén bạc ra.

“Vùng không lưu, lấy tiền nói chuyện, quy củ này ta hiểu.”

“Yo…” Đại Lục quái gở: “Một nén bạc à.”

“Hào phóng ghê.” Tiểu Hồng lại hùa vào, “Mới vậy đã muốn nói chuyện rồi?”

“Vé đò của chúng ta.”

“Mắc lắm nha.”

Mạnh Như Ký cố nhẫn nhịn, “Không nói mua vé đò, hôm nay ta tới chỉ muốn biết, vé đò của các người, độ một người có phải cần một nén vàng?”

Đại Lục, Tiểu Hồng liếc nhìn nhau, Đại Lục nhíu mày: “Tin tức này…”

Tiểu Hồng nói: “Quả thực là cần tiền mua.”

“Cần một nén bạc.”

“Không rẻ đâu.”

Mạnh Như Ký sớm đã đoán được, chuyến đò về nhân gian, vậy khẳng định ít nhiều người ở vùng không lưu đều muốn mua vé.

Nhưng phiên chợ nhiều người như vậy, lại không biết giá cả vé đò, thì chứng minh không phải ai cũng biết giá tiền này, mọi người đều chỉ biết rất mắc, nhưng cụ thể mắc thế nào thì không có con số.

Con số này liền trở thành một tin tức đặc thù.

Tin tức đặc biệt phải có giá cả đặc biệt, đương nhiên phải bỏ tiền ra.

Mà người bỏ tiền ra tại sao phải nói tin tức này cho người khác biết? Nhất là khi bản thân phải bỏ số tiền rất đắt để có được thông tin này, mọi người lại càng giữ bí mật.

Bởi vì lộ ra tin tức nghĩa là lộ ra mình ‘có tiền.”

Trải qua chuyện ngày hôm nay, đại khái Mạnh Như Ký cũng biết, tại sao mình lại chỉ có thể thấy ‘người nghèo’ ở trên phiên chợ, bởi vì lúc thân cô thế cô mà lộ ra mình có tiền sẽ rất nguy hiểm.

Tên cường tráng bị giết, tiền tài của hắn quy về cho Mục Tùy, ai có tiền, người đó sẽ trở thành mục tiêu, bị trộm, bị cướp thậm chí bị giết, đều có khả năng.

Giống như thành chủ giàu nứt đố đổ vách của Trục Lưu Thành, người đi đường nói chuyện còn muốn cắn mấy cái.

“Ta cho các ngươi nén bạc.” Mạnh Như Ký đưa bạc ra, “Nói cho ta biết, quay về nhân gian, vé đò hết bao nhiêu.”

Đại Lục, Tiểu Hồng lại liếc nhìn nhau, Đại Lục tiến tới nhận nén bạc trong tay Mạnh Như Ký, sau đó tách ra thành hai khối nhỏ, nén bạc bị tách ra lập tức biến thành hai hạt châu bạc tròn.

Đại Lục đem phần còn lại trả cho Mạnh Như Ký: “Chúng ta là người thành thật.”

“Không tham tiền của ngươi.”

“Của ngươi là một thỏi, là mười đồng bạc.”

“Một hạt châu này là một đồng.”

“Chúng ta nhận hai đồng này của ngươi.”

“Tin tức nói cho hai ngươi nghe.”

Thu phí theo đầu người, Mạnh Như Ký cảm thấy không có gì lạ, nàng cất kỹ thỏi bạc còn lại.

Đại Lục liếc nhìn hai người, khe khẽ mở miệng: “Không thể độ, độ người có tài.”

Giọng nói của hắn ở bến đò có chút xảo quyệt len lỏi trong sương mù, Mục Tùy vẫn đang ngắm phía xa xa, nghe vậy, lỗ tai hơi giật giật, hắn từ từ nhìn qua, nhìn về phía Đại Lục, Tiểu Hồng trong sương mù.

Tiểu Hồng nhẹ giọng tiếp lời, ngữ điệu có vài phần đùa giỡn: “Người ta ngàn vàng có thể mua mạng.”

Vừa mới nói xong, vẻ mặt Mục Tùy hoang mang trong nháy mắt, trong đầu như có thứ gì nện vào, âm thanh và hình ảnh hỗn loạn lần lượt hiện ra.

Hắn giống như nghe thấy có ai đang gọi mình, nhưng không phải kêu tên mình. Mà Mục Tùy cẩn thận nghe giọng của bọn họ, lỗ tai lại chỉ nghe thấy tiếng hỗn độn.

Những người kia rất xa lạ, bọn họ ở trước mặt hắn, dường như vĩnh viễn đứng ở mấy bậc thang dưới cùng.

Mà kèm theo những hình ảnh và âm thanh đó, còn có cơn đau đầu quen thuộc.

Mục Tùy lắc đầu, cố hất văng những thứ kia ra khỏi đầu.

Mà Mạnh Như Ký ở một bên lại không chú ý tới Mục Tùy đang ẩn nhẫn lạ thường, nàng nghe tin tức này xong hoàn toàn bị thu hút, tự mình suy tính.

“Ngàn vàng mua mệnh, ngàn vàng?”

Mấy ngày này ở phiên chợ, tuy chỉ dùng tiền đồng, nhưng cách dùng tiền nàng vẫn hỏi rõ ràng.

Ở vùng không lưu này một ngàn văn tiền có thể đổi một thỏi bạc, vì phiên chợ không có đồ gì cần đổi tới một ngàn văn tiền cho nên Mạnh Như Ký chưa thấy qua một thỏi bạc cho tới bây giờ. Đến nay nàng mới biết một thỏi ý là nói một hạt châu.

Một trăm bạc mới đổi được một vàng.

Như vậy tính toán, mười vạn văn tiền có thể đổi một đồng vàng, mà ngàn vàng mới mua được mệnh.

Phải mất một vạn vạn tiền! Mới mua được mệnh.

“Đây căn bản là chuyện không thể nào!”

Mạnh Như Ký tính toán một hồi, tự mình ngây ra rồi, “Cái này đổi thành tiền đồng, có thể chìm luôn đò của các ngươi rồi! Không thể độ của các ngươi định giá tiền như vậy căn bản không hợp lý a!”

“Đây chính là mạng nha.”

Trả lời xong câu hỏi Mạnh Như Ký trả tiền, giọng của Đại Lục Tiểu Hồng lại một lần nữa vang lên chói tai: “Nếu ngươi thấy mạng của ngươi không đáng ngàn vàng…”

“Thì ngươi đừng mua nữa!”

“Kiểu gì chẳng có người đáng!”

“Chứ không phải sao.”

Mạnh Như Ký tức giận chửi: “Giá tiền này của các ngươi, căn bản là không muốn cho người ta mua vé quay về nhân gian!”

“Aiz, nông cạn!”

“Tầm nhìn hạn hẹp!”

“Chúng ta đã độ người rồi nhé.”

“Ngay mới đây.”

“Độ cho thành chủ Trục Lưu Thành rồi.”

“Trục Lưu Thành…” Bao nhiêu năm trời Mạnh Như Ký chưa bao giờ chịu nổi khổ vì tiền, thế mà ngắn ngủi nửa tháng này, về chuyện tiền bạc miệng lưỡi nàng cãi hoàn toàn không lại Đại Lục Tiểu Hồng, chỉ bị tức đứng nguyên tại chỗ lẩm bẩm, “Đó là thành chủ nha, bao nhiêu người mới có một thành chủ…”

Đại Lục nghe vậy, hùng hổ chửi Mạnh Như Ký: “Đừng có nói là cơ may!”

Tiểu Hồng liền đáp theo: “Đừng có nói là may mắn.”

“Vậy không kiếm được tiền, vậy tiền không phải là vấn đề sao?”

“Đó nhất định là vấn đề của cô á!”

“Đừng có kiếm cớ từ người khác.”

“Tự tìm nguyên nhân từ mình đi.”

“Tại sao người khác lại kiếm được tiền?”

“Tại sao chỉ mình cô không kiếm được?”

Từng câu từng chữ này, Mạnh Như Ký cảm thấy tất cả đều không đúng, nhưng nhất thời nàng không tìm được lời phản bác, bản thân thì đứng yên tại chỗ tức đến đầu óc quay cuồng, tim đập loạn xạ.

Lúc đánh âm mưu quỷ kế ăn thịt người của tên lưu manh kia, Mạnh Như Ký không đau đầu chút nào, bây giờ lại bị chuyện kiếm tiền này tức đến sôi gan sôi máu, chỉ có chuyện này, nàng cảm thấy mình chính là con chó ở đồng bằng xuống đường bị người ta khinh!

Chật vật!

Bên này Mạnh Như Ký ấn ấn thái dương hít thở sâu, đi qua đi lại để hòa hoãn lại tâm tình của mình, mà Mục Tùy bên kia thì ôm lấy đầu, chịu đựng cơn đau.

Tiểu Hồng len lén nhìn Mục Tùy, ngay sau đó lùi lại mấy bước, sau đó lấy sức lao đầu vào Mục Tùy, hô to:

“Lần trước ngươi dám đẩy ta vào Nại Hà này!”

Một tiếng uỳnh, Tiểu Hồng húc vào Mục Tùy đang đau đớn ôm đầu rớt ra khỏi ván gỗ của bến đò!

“Mục Tùy!”

Mạnh Như Ký phản ứng kịp, hô lớn một tiếng, lập tức nhào tới trước kéo cánh tay Mục Tùy.

Nhưng Mục Tùy nặng hơn Mạnh Như Ký, lúc nàng níu hắn lại đồng thời cũng bị lôi ra khỏi tấm ván gỗ cầu tạm, nàng lấy chân kẹp vào khe hở của tấm ván gỗ ở bến đò, lúc này mới dừng lại lực kéo, nhưng việc này cũng làm nửa người nàng rơi ra bên ngoài cầu tạm, chống đỡ gian nan.

Hai tay Mạnh Như Ký nắm lấy tay Mục Tùy, hơn nửa người Mục Tùy đã rơi vào trong Nại Hà, nước Nại Hà nhìn thì yên ả nhưng kỳ thực lại chảy xiết, dường như khiến người ta nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Mạnh Như Ký kẹp chặt lấy tấm ván gỗ, nhưng dòng nước Nại Hà chảy xiết, cứ kéo lấy Mục Tùy, nhìn thấy Mạnh Như Ký sắp kéo không được nữa, một tay Mục Tùy nắm chặt tay Mạnh Như Ký, hắn nhìn Mạnh Như Ký, ánh mắt đen sâu bình tĩnh lại kiên định, sau đó hắn không nói một lời, giật tay Mạnh Như Ký ra.

“Mục Tùy!”

Mạnh Như Ký chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Tùy như một mảnh lá rụng, trong nháy mắt bị dòng sông âm u kỳ dị cuốn đi.