Ngày đầu tiên ở trong ngục, Mạnh Như Ký ngủ cả buổi sáng, đêm qua bôn ba khiến nàng thực sự uể oải không thể tả.
Đến buổi chiều, nàng bị tiếng sấm rền vang làm tỉnh dậy.
Vừa mở mắt, nàng liền nhìn thấy một đôi đồng tử đen nhánh sáng tinh.
Bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Như Ký nhất thời có chút giật mình, một lúc sau nàng mới phản ứng được, chỉ là không biết từ lúc nào nàng lại ngủ trên đùi thiếu niên.
“Sao ta lại ngủ trên chân ngươi rồi…” Mạnh Như Ký nói, tính ngồi dậy, “Xin lỗi…”
Câu xin lỗi này chưa nói xong, có một cánh tay duỗi tới nhẹ nhàng nhấn đầu vai Mạnh Như Ký một cái, Mạnh Như Ký không có phòng bị, liền nằm xuống.
Đầu lại một lần nữa gối lên đùi Mục Tùy.
Mạnh Như Ký chớp mắt.
Mục Tùy cũng chớp mắt, sau đó hắn làm như lúc này mới phản ứng được: “Ta… tay của ta tự động đậy.” Mục Tùy gian nan giải thích với giọng điệu hết đường chối cãi, “Nó muốn cô dựa vào người ta.”
Mạnh Như Ký nghe mà ngẩn người.
Nàng và Mục Tùy bốn mắt lại chạm nhau một hồi lâu.
Tiểu tử này thật là ngốc, vẫn còn cố ý nói mấy lời kỳ quái.
Mạnh Như Ký hòa hoãn lại trong chốc lát, vẫn quyết định xem như hắn ngốc thật mà đối đãi.
Nàng mỉm cười, làm bộ dáng tỷ tỷ tốt: “Vậy… bây giờ ngươi có thể khống chế tay mình chưa?”
Mục Tùy ấn tay mình xuống, gắt gao ép hai cánh tay ở trước ngực.
“Được rồi.”
Mạnh Như Ký lập tức ngồi dậy.
Mà lúc nàng rời khỏi, Mục Tùy chỉ cảm thấy trong ngực trống rỗng, dường như nhiệt độ đều bị nàng đem đi mất. Hắn nỉ non: “Thực ra, cô có thể ngủ thêm một lúc…”
“Không ngủ nữa, hơi đói rồi, chỗ này có cho cơm không?”
Lời Mạnh Như Ký còn chưa dứt, một bát lớn đựng rau luộc và cơm đã được mang đến cho nàng.
“Cho rồi.” Động tác của Mục Tuy rất nhanh, giống như sợ nàng bị đói.
“Đa tạ.” Mạnh Như Ký nhận lấy chén, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh ‘ục ục’ quen thuộc, tựa như tiếng sấm vừa rồi làm nàng thức tỉnh.
Mạnh Như Ký tìm âm thanh, nhìn vào phần bụng của Mục Tùy.
‘Ục ục ục…’
Bụng Mục Tùy lại kêu mấy tiếng, giống như muốn ca hát cho Mạnh Như Ký vậy
“Bọn họ… không cho ngươi cơm à?” Mạnh Như Ký hỏi hắn.
“Cho rồi.” Mục Tùy chỉ vào một cái chén lớn bên cạnh hắn.
Trong chén sạch sẽ giống như mới rửa.
Mạnh Như Ký im lặng trong nháy mắt, sau đó lại nhìn bụng Mục Tùy một chút, trong lòng thầm nghĩ: ‘Nội đan còn trong người của hắn, cũng không thể để hắn đói quá.’
Thế là Mạnh Như Ký gạt một phần chén của mình: “Ta không ăn được nhiều như vậy, chia lại cho ngươi một ít.”
“Không cần.” Mục Tùy nói, “Ta không đói.”
‘Ục ục ục….’
Theo lời hắn nói, bụng của hắn cũng trả lời tương ứng.
Trong ngục yên tĩnh trong chốc lát.
Nếu không phải nhìn thấy bộ dạng ngốc thật của tên tiểu tử này, Mạnh Như Ký thật cảm thấy hắn đang trêu đùa nàng.
Mạnh Như Ký trợn ngược trong lòng, không nói gì cầm lấy cái chén của Mục Tùy, chia phân nửa cơm trong chén của mình cho Mục Tùy.
Mục Tùy chau mày, muốn lấy cái chén không của mình ra,”Ta không muốn.” Hắn nói nghiêm túc, động tác cũng dùng sức từ chối Mạnh Như Ký: “Cô sẽ đói.'”
“Ta không đói bụng.”
“Đói bụng sẽ khó chịu, ta không muốn cô khó chịu.”
Mục Tùy khước từ rất nghiêm túc, giống như đồ ăn có hất xuống đất hắn cũng không ăn đồ của nàng.
Mạnh Như Ký suy nghĩ trong chốc lát, quyết định không cứng đầu với hắn nữa, thế là đổi vẻ mặt ôn hòa: “Vậy cũng được.”
Mục Tùy ôm cái chén không của mình, yên lặng chuyển về sau mấy bước, sợ Mạnh Như Ký thừa lúc hắn không chú ý lại bỏ cơm vào chén hắn.
Mạnh Như Ký bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm, vừa ăn vừa nói: “Đợi ta ăn xong, thực sự không ăn nổi nữa, ngươi giúp ta ăn hết đồ ăn còn lại có được không? Vẫn không nên lãng phí lương thực thì tốt hơn.”
Mục Tùy gật đầu: “Được.”
Sau khi Mạnh Như Ký trở thành bán yêu, đã quen giảm thực, việc ăn uống đã không còn mạnh như trước. Chỉ cần không bị đói tới khó chịu, nàng cũng không sao cả. Thức ăn này và khoai trên núi vốn cũng chỉ là đồ làm no bụng, nàng nhai vài miếng, định đem phần còn lại cho Mục Tùy, nhưng Mục Tùy không tin nàng chỉ ăn vậy đã no.
Thế là vẫn một mực nghiêm túc nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký. Mấy lần Mạnh Như Ký định mở miệng nói ăn no rồi, nhưng đều phải ăn thêm một miếng dưới ánh mắt dò xét của hắn.
Dưới ánh mắt đò xét, Mạnh Như Ký ăn cũng no tám phần.
“Ta thật sự ăn không nổi nữa. Buổi chiều ta tính ngồi thiền điều khí, ăn nhiều quá không tốt cho tu tập.” Mạnh Như Ký đưa chén cho Mục Tùy.
Lúc này Mục Tùy mới không khước từ nữa, ăn phần còn lại sạch sẽ.
Nhưng việc khiến Mạnh Như Ký bất ngờ chính là, bụng của Mục Tùy vẫn cứ kêu.
Hẳn là hắn rất đói.
“Hay là, bây giờ ta bắt đầu dạy ngươi phương pháp tu hành, nếu ngươi học được cách hội tụ linh khí đất trời, cơ thể sẽ không bị đói như vậy nữa.”
Nàng nói cái gì đương nhiên Mục Tùy đều đồng ý.
Thế là Mạnh Như Ký liền bắt đầu dạy Mục Tùy ngưng tụ linh lực.
Ngay sau đó… thất bại rồi.
Không phải bởi vì Mục Tùy không thông minh, không học được. Trái lại Mục Tùy là người học phương pháp tu hành nhanh nhất mà nàng biết.
Hắn nhìn như tờ giấy trắng lúc ngồi thiền ngưng khí, căn bản là Mạnh Như Ký nói hắn làm thế nào, hắn liền học được ngay.
Mục Tùy không nhớ chuyện đã qua, nhưng cơ thể hắn lại nhớ tu hành trước đây.
Mạnh Như Ký nghĩ, nói không chừng trước đây công pháp của hắn đã luyện thành, dù sao, có thể phá được phong ấn của nàng, năng lực kia hẳn cũng phải tương xứng với nàng.
Nhưng điều kỳ quái chính là, phương pháp đều đúng, Mạnh Như Ký cũng nhìn thấy có linh khí được hắn hút vào cơ thể, nhưng trong thân thể hắn tựa như có cái động không đáy bất kể là hút linh khí hay ăn cơm tù, tất cả đồ vật một khi tiến vào thân thể hắn, tựa như giọt nước rơi vào biển cả, chớp mắt liền bị nuốt chửng.
Mạnh Như Ký dạy Mục Tùy cả buổi chiều, không thấy thành quả, lông mày nàng càng nhíu càng chặt.
Cái tên trộm này, dễ bị lừa, nhưng thể chất của hắn lại làm cho nàng có lừa cũng vô dụng.
Nội đan này, cưỡng ép lấy lấy không ra, kêu hắn tự lấy cũng không lấy được.
Mạnh Như Ký thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ và uể oải.
Xem ra muốn lấy lại nội đan ở vùng không lưu này là không thể nào. Vẫn là quay trở về nhân gian, tìm năm hộ pháp của nàng, mọi người cùng nhau nghĩ cách, nạy nội đan của hắn ra.
Mục Tùy thấy Mạnh Như Ký thở dài, trong lòng càng áy náy hơn.
Ban đêm, trong lúc Mạnh Như Ký nghỉ ngơi, Mục Tùy cũng không nhàn rỗi. Hắn dùng phương pháp Mạnh Như Ký dạy hắn, thu nạp linh khí, ý định cho mình cảm nhận được đan điền và nội đan.
Nhưng vẫn thất bại.
Trong lúc nhất thời Mục Tùy có chút chán ghét bản thân và quá khứ của mình.
Làm sao hắn lại là một tên trộm hại người chứ?
Làm sao hắn lại đối xử tệ với nàng như vậy?
Bây giờ, hắn phải đền bù thế nào, mới có thể khiến cho Mạnh Như Ký có cảm nhận tốt với hắn một chút, dù chỉ là một chút thôi…
Nếu như cảm nhận của nàng với mình tốt rồi, nàng nhất định sẽ đồng ý cho hắn dính vào nhau nhiều hơn… cho dù chỉ một lúc cũng được.
Bị giam trong nhà lao mấy ngày, Mạnh Như Ký thấy lừa không được nội đan xong, thì bản thân tự cố gắng tu hành thiền tọa, cũng không chú ý đến tâm tư thay đổi của Mục Tùy.
Nàng chỉ nhớ rõ mỗi ngày lúc ăn cơm, ngục tốt đều sẽ đưa tới hai bát cơm đầy ắp đồ ăn và khoai.
Vùng không lưu này ngược lại không khắt khe với phạm nhân, cho đồ ăn như bình thường, đều bao no. Mỗi ngày Mạnh Như Ký cho Mục Tùy một nửa, vẫn có thể ăn no bảy tám phần. Nhưng Mục Tùy thì lại chưa đủ.
Mỗi ngày, hắn đều ăn vừa nhanh vừa sạch sẽ, bình thường, lúc ngục tốt tới đưa cơm cho bọn họ, lúc đi tới ô bên cạnh, Mục Tùy đã xử xong chén trong tay, lúc ngục tốt quay lại, Mục Tùy lại cầm cái chén không nhìn ngục tốt.
Mục Tùy chỉ đơn thuần nhìn ngục tốt, nhưng ánh mắt hắn vốn sắc bén, khuôn mặt cứng rắn vừa đen vừa ẩn sát khí, mỗi lần ngục tốt đi qua đều bị hắn nhìn chằm chằm phát hoảng, thỉnh thoảng trong thùng còn lại ít đồ ăn thì cũng cho hắn toàn bộ.
Đương nhiên Mục Tùy không có từ chối.
Ở trong ngục ba ngày, bọn họ bị đuổi ra ngoài.
Ngục tốt nói bọn họ ở đây ba ngày, heo trong chuồng còn chưa được ăn, đói gầy luôn, vì mỗi ngày đồ ăn thừa cơm thừa đều bị một mình Mục Tùy ăn hết.
Bọn họ hoài nghi hai người này là cố ý tới nhà lao ăn chực, thế là thời gian vừa đến, đâu quản nhốt bọn họ ba ngày nữa, trực tiếp đuổi cổ bọn họ ra khỏi cửa lớn.
Mạnh Như Ký quay đầu nhìn một chút chỗ bọn họ bị cầm tù ba ngày, cửa lớn màu đỏ loét, phía trên treo một tấm hoành phi, hoành phi cũ nát, viết ngoáy hai chữ to – ‘Nha môn’.
Hai bên cửa lớn cũng không có chữ gì khác, càng không có người gác cửa, tuyệt không giống như chỗ quan phường. Nếu không phải Mạnh Như Ký bị giam trong đó ba ngày thật, mỗi ngày được người trông coi cho ăn cơm, nàng sẽ không cho rằng nơi này có sai dịch đúng đắn.
Vùng không lưu này, khắp nơi đều lộ ra một bầu không khí hoang đường.
Có điều, tốt xấu gì cũng đã ra ngoài.
“Ừm, vậy tiếp theo đây.” Mạnh Như Ký nhìn phố dài trước mặt, lại liếc Mục Tùy ở bên cạnh, “Chỉ có thể dựa vào chính mình rồi.”
Phải nuôi sống Đại Vị Vương như thế, còn phải sớm ngày có được tiền vùng không lưu này công nhận để mua vé đò đi Không thể độ.
“Nên tìm cách kiếm tiền thôi.” Mạnh Như Ký nói xong, lại thở dài một hơi.
Trong thoáng chốc, nàng nhớ tới tám trăm năm trước, vào ngày nàng xảy ra chuyện đó, có một người thần bí nói bên tai nàng: “Cô nha… Cô chính là mệnh lao lực.”
Cho đến hôm nay, giờ này khắc này, nàng bỗng nhiễn ngộ ra.
Vận mệnh, thì ra là chờ nàng ở chốn này….
Mạnh Như Ký thở dài, ngay sau đó hít một hơi sâu: “Không sao! Không phải là kiếm tiền sao! Có khó như làm yêu vương không!” Mạnh Như Ký chỉ tay về phía trước, “Hôm nay sẽ kiếm đủ!”
Mục Tùy nhìn theo ngón tay Mạnh Như Ký chỉ phía trước, chỉ thấy trước mặt là một đầu đường dài đìu hiu, mặt đất tràn đầy đá tảng vụn gió lạnh cuốn một cái, bão cát còn muốn làm sặc người.
Mục Tùy nhắc nhở: “Nơi này không có người.”
Mạnh Như Ký bị gió cát làm ho sặc mấy tiếng: “Đi lên phía trước xem thử…”
Đi qua con đường đá vụn phía trước nha môn, Mạnh Như Ký đưa Mục Tùy đi theo dọc đường, tìm người.
Rốt cuộc sau mấy khúc rẽ, nhìn thấy vài người đi đường. Nàng hỏi loanh quanh xem thử, không được một lúc, ngược lại cũng thăm dò rõ ràng được quy củ ở đây.
Vùng không lưu xác thực không phải nhân gian, cũng không phải âm tào địa phủ.
Nơi này, càng giống như một ‘khu bí mật’ giữa đất trời dưới một cơ duyên xảo hợp.
Mà ‘khu bí mật này’ do chủ không lưu quản. Đại Hồng Tiểu Lục của Không thể độ, sai dịch bắt bọn họ đều là người của chủ không lưu, giúp chủ không lưu giữ gìn trật tự.
Mà muốn đến vùng không lưu này, điều kiện chính cần thiết chính là, trở thành ‘người nửa vong’.
‘Người nửa vong’ đều là ở nhân gian, vì đủ loại nguyên nhân nào đó mà chết, nhưng lại hoàn toàn chưa chết.
Ví dụ sa vào hôn mê lâu không tỉnh, hai mắt nhắm ngoài ý muốn, còn có giống như Mạnh Như Ký và Mục Tùy nữa…
Không hiểu sao lại bị sét đánh.
‘Người nửa vong’ sau khi tới đây chỉ có ba kết cục.
Thứ nhất, là như ngày đầu tiên Mạnh Như Ký đến nghe người chèo thuyền ở Nại Hà nói, mua một vé đò, người chèo thuyền sẽ đưa đò đưa bọn họ về nhân gian.
Nhưng cái này cần tiền, cần rất nhiều tiền.
Nhiều người Mạnh Như Ký hỏi, cơ bản cũng không biết một con số chuẩn xác, có người nói một, có người nói năm, có người một vạn hay là một ngàn, năm trăm hay năm vạn, đều không ai biết.
Mọi người đều thống nhất một điều là: “Muốn mua vé về, thôi bỏ đi. Chúng ta là người bình thường, không có vé đâu.”
Thứ hai, chính là đầu Nại Hà kia, chỉ cần nhảy vào trong Nại Hà, nước Nại Hà sẽ mang người đi, vọt lên trời, tiễn hắn ‘vãng sinh’.
Thứ ba, là vãng sinh trực tiếp.
Vùng không lưu đương nhiên cũng gặp nguy hiểm, có người đã bị giết, có người bị đá nện, đủ loại chuyện ngoài ý muốn giống như nhân gian, ‘người nửa vong’ sẽ biến thành ‘vong hồn’, cứ như vậy vãng sinh.
Thậm chí, có lẽ thời gian đã đến hoặc duyên phận đã tận, luôn có một vài người, không hiểu vì sao hôm sau biến mất khỏi vùng không lưu, tựa như lúc đến vậy.
Mơ hồ tới, mơ hồ đi, cả đời vội vàng, không có nguyên do.
Mà sau khi ‘vãng sinh’ đi đến chỗ nào, mãi mãi cũng không có ai nói rõ được.
Sau khi Mạnh Như Ký nghe ba kết cục này xong, nội tâm ít nhiều có chút vỡ vụn.
Thứ nhất, kiếm được vé đò, mà còn phải hai vé, đối với bọn họ hiện tại mà nói, không dễ dàng như vậy.
Thứ hai…
Cái thứ hai và thứ ba này có khác gì với nhân gian đâu, đây không phải là một cách nói khác của ‘đi chết’ sao!
Nàng ngủ tám trăm năm tỉnh lại, cũng không phải để đổi chỗ khác chết, nếu đã phải chết, vậy sao tám trăm năm trước nàng không chết luôn cho rồi! Vậy không phải càng nhẹ nhõm hơn sao! Sở dĩ phong ấn chính mình, không phải để tìm con đường khác sao!
Kết quả đào ra một con đường quỷ tha ma bắt!
Mạnh Như Ký tức giận nện vào bức tường trong góc.
Mà đổi thành bên kia, Mục Tùy đi theo Mạnh Như Ký cả con đường lại hết sức trầm mặc.
Lúc Mạnh Như Ký thăm dò tin tức, Mục Tùy vừa nghe vừa nhìn xem cảnh sắc chung quanh. Chẳng biết tại sao, Mục Tùy lại cảm giác cảnh xung quanh có chút quen thuộc không hiểu.
Hắn suy nghĩ kỹ càng, loại cảm giác quen thuộc lạ lẫm này đã có từ lúc hắn ở bên cạnh Nại Hà chưa tỉnh lại.
Cái ánh sáng quỷ dị tản ra ở nước sông, rồi cảm giác nước chảy xuôi qua chân hắn, cùng với hoành phi ‘Nha môn’ với nét chữ xiên xiên vẹo vẹo kia.
Đều có chút…
Giống như đã từng quen biết.
Mục Tùy đứng yên, sự ồn ào náo động bốn phía tựa hồ cũng khiến cho thế giới của hắn đảo lộn, hắn nhìn Mạnh Như Ký điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục tìm người đi đường nghe ngóng. Mà hắn giống như bị giam trong mớ hỗn độn.
Trong mơ hồ, dường như có ít hình ảnh chợt lóe lên trong đầu hắn, lại có giọng nói sắc bén mang theo vẻ thê lương xuyên thấu qua tai hắn.
“Mục Tùy!”
“Mục Tùy!”
“Sống tiếp!”
“Sống tiếp! Giết sạch bọn họ!”
Mà cùng với sự xuất hiện của những âm thanh hình ảnh này, còn có cơn đau đớn như xé rách đầu đang nổ tung trong đầu hắn, sau đó truyền tới toàn thân.
Mục Tùy nhắm mắt lại, cắn chặt răng, liều mạng nén xuống cơn đau toàn thân, mà đúng lúc này, một lòng bàn tay ấm áp đụng vào cánh tay của hắn.
“Ngươi sao thế?”
Tất cả đau đớn trên người thoáng chốc được bàn tay này mang đi.
Mục Tùy đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Mạnh Như Ký trước mặt.
Mạnh Như Ký hơi nghi hoặc, đầu nghiêng nghiêng, đánh giá hắn, mà tay của nàng đang đặt nhẹ trên cánh tay hắn, “Có phải ngươi đói rồi không, ta đi tìm chút thức ăn cho ngươi trước nha?”
“Không…” Giọng Mục Tùy như mất tiếng, “Ta không đói bụng.”
“À, vậy ngươi không thoải mái sao? Nếu không ngồi nghỉ một lát?”
“Ta…” Mục Tùy nhìn Mạnh Như Ký, “Ta muốn ôm cô, có được không?”
Mạnh Như Ký sửng sốt, ngược lại cong miệng cười, giọng nói của nàng cũng có chút đau khổ và bất đắc dĩ: “Đúng lúc, chúng ta an ủi lẫn nhau một chút đi!”
Mạnh Như Ký ôm chặt Mục Tùy, ca thán, “…Sao mà kiếm tiền đây!”
Dẫn theo một thằng nhóc ngốc, vừa to xác vừa ăn nhiều, vé đò về nhà giá trên trời, rốt cuộc phải thế nào mới tích góp được đây!
Yêu vương tan vỡ!
Mà Mục Tùy được Mạnh Như Ký ôm lấy, trái tim bỗng gấp gáp, một lát sau toàn thân giống như được máu ấm tràn đầy.
Hết thẩy mọi nóng nảy của hắn đều dịu lại.
Mục Tùy nhẹ nhàng nâng tay lên, vòng qua Mạnh Như Ký, hắn nhắm chặt mắt lại, cảm nhận hơi thở và nhiệt độ của nàng.
Thật tốt…
“Mục Tùy!” Không đợi Mục Tùy rơi vào ‘dịu dàng’ bao lâu, Mạnh Như Ký bỗng nhiên lấy một tay đẩy hắn ra, “Ngươi nghe xem!”
Mục Tùy sững sờ nhìn Mạnh Như Ký, nghe thấy lời nàng nói, lúc này giống như mới mở lỗ tai ra, nghe người bên cạnh trò chuyện.
“Hôm qua phiên chợ có tên múa đao, múa cũng không tệ nha.”
“Ta thấy rồi, ta còn cho tiền nữa đấy…”
Hai mắt Mạnh Như Ký sáng rỡ nhìn Mục Tùy: “Ngươi đã nghe thấy chưa?”
“Ta nghe rồi.”
“Chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay chúng ta bắt đầu kiếm tiền đi!” Mạnh Như Ký mong đợi đầy cõi lòng.
Mục Tùy gật đầu: “Được.”
“Vậy đi lên phiên chợ trước mở sạp đi, thế nào?”
“Được.”
“Không có gì dễ bán lắm, vậy bán nghệ trước đi.”
“Được.”
“Ngươi bán.”
Giờ khắc này, dù cho Mạnh Như Ký có nói bán hắn, khả năng Mục Tùy cũng chỉ biết gật đầu nói:
“Được.”