Bán nghệ, đương nhiên không dễ bán như vậy.
Đầu tiên, bọn họ nhất định phải là người từng có kỹ nghệ, lại có thể biểu hiện ra trước mặt người khác, hoặc khiến người thán phục, hoặc khiến người ôm bụng cười.
Mạnh Như Ký không trông chờ Mục Tùy có thể làm người ta ôm bụng cười, cho nên nàng chỉ có thể kêu Mục Tùy làm người ta thán phục.
Tiếp theo, trong kỹ nghệ khiến người ta thán phục, nếu như phải dùng đến đạo cụ, Mạnh Như Ký cũng không có tiền để chuẩn bị.
Cái gì mà cầm kỳ thi họa, kế hoạch đầu của Mạnh Như Ký tiêu tùng, nàng không trông chờ Mục Tùy biết, bởi vì cho dù Mục Tùy biết, nàng cũng không có tiền mua giấy bút nha.
Sau đó là hát hí khúc gánh xiếc, kỹ thuật miệng, xiếc khỉ…
Mạnh Như Ký lại nhìn Mục Tùy liên tục lắc đầu.
Còn lại là, chính là biểu diễn ảo thuật.
Nuốt kiếm trong miệng?
Mượn kiếm của người qua đường, nếu thật để Mục Tùy nuốt mà nguy hiểm tính mạng, cũng không được.
Đá lớn đè ngực.
Mạnh Như Ký có thể vào rừng tìm đá lớn, nhưng hiện tại nàng không có linh lực, một cô gái bình thường không đập nổi tảng đá lớn. Nhìn thì thấy Mục Tùy có thể nện vỡ tảng đá lớn, nhưng Mạnh Như Ký lại không có cách nào có ‘cái ngực’ này, Mục Tùy mà cho một chùy xuống, sợ là không chỉ nát tảng đá lớn, mà còn nát xương nàng.
Hơn nữa, nàng cũng không có tiền mua chùy.
“Ngươi… biết chiêu thức công phu nào không?” Mạnh Như Ký cùng Mục Tùy nhìn người đi đường qua lại ở chợ ven đường, đứng cả nửa ngày, nghẹn tới cuối cùng Mạnh Như Ký đành phải hỏi Mục Tùy như thế, “Đánh cho đẹp mắt.”
Mục Tùy nghĩ ngợi lắc đầu, “Ta không nhớ mình đã học qua công phu gì.”
Câu trả lời trong dự liệu, Mạnh Như Ký giơ tay lên, “Không sao, lúc trước ở bên cạnh Nại Hà, ta thấy mấy động tác né tránh của ngươi rất có cách thức, cơ thể ngươi vẫn còn ký ức.” Mạnh Như Ký vỗ nhẹ lên cổ Mục Tùy: “Ngươi thử suy nghĩ một chút, nếu như ta dùng tay này tấn công ngươi, ngươi phải phản đòn thế nào.”
Mục Tùy tùy tiện nắm lấy bàn tay Mạnh Như Ký đang đặt trên cổ mình, bị bàn tay nàng chạm tới làn da có chút tê tê dại dại, cái này khiến hắn không muốn phản kích một chút nào.
Mục Tùy khẽ lắc đầu, nói thẳng: “Cô không phải thật sự muốn tấn công ta, ta không muốn phản kích.”
Mạnh Như Ký bị ánh mắt đơn thuần lại chân thành tha thiết này nhìn chằm chằm, nghẹn hồi lâu: “Ta là bảo ngươi nghĩ thử, nếu như ta không phải ta.” Mạnh Như Ký trầm mặt, ra vẻ nghiêm túc, nhìn chằm chằm Mục Tùy, tiếp tục làm động tác giả dẫn dắt hắn: “Nếu như ta là một tên lưu manh, ta muốn giết ngươi.”
Mục Tùy nghe nàng, cũng chậm rãi chăm chú
“Một chưởng này của ta bổ vào phía cổ của ngươi, ngươi sẽ…”
Không chờ nàng nói xong, Mục Tùy liền ra tay bắt ngay bàn tay của nàng, sau đó gần như trong tiềm thức, hắn đưa tay đến sát tai Mạnh Như Ký.
Mạnh Như Ký sững sờ, trong lúc chờ hoàn hồn, đầu của nàng đã bị hai tay của Mục Tùy kẹp lấy, nhẹ nhàng vặn sang một bên.
Nếu như không phải động tác của hắn chậm, không có sát ý, sợ là hiện giờ cổ nàng đã đặt sai chỗ, ngừng thở, chết bất đắc kỳ tử bên đường.
Mạnh Như Ký nhìn về phía Mục Tùy, thở dài bất đắc dĩ: “Ngươi biết… là kỹ thuật giết người hả…”
Mục Tùy thấy nàng lo lắng cũng lo lắng theo: “Kỹ thuật giết người, không thể bán nghệ sao?”
“Kỹ thuật giết người dễ dùng nhưng xem không vui, vừa ngay đó đã làm thịt người rồi, có gì mà thưởng thức? Cũng không thể giết một người bên đường để mua vui cho mọi người chứ?”
Sau khi Mục Tùy nghe xong, như có điều suy nghĩ nhìn người qua lại trên đường.
Mạnh Như Ký không nghe thấy hắn đáp lời, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn đang di chuyển trong đám người qua lại, tựa hồ đang lựa chọn cái gì đó…
Mạnh Như Ký quyết định thật nhanh vỗ ngực của hắn, quát bảo ngưng lại: “Không được!”
Mục Tùy cúi đầu: “Ờ.”
“Chúng ta mãi nghệ chứ không phải giết người cướp của! Không đáng! Ngươi không muốn ở trong nha môn ăn cơm tù cả đời không no chứ?”
“Trong ngục có cô không?”
“Đương nhiên không có!”
Mạnh Như Ký không nói, tiểu tử ngốc này còn tính kéo mình đi ngồi nhà lao?
Mục Tùy lí nhí giọng: “Vậy thì không đi đâu.”
Mạnh Như Ký thở dài một hơi, thấy hắn tính tình hoang dã như vậy, càng không trông cậy được hắn sẽ có chiêu thức khoa tay múa chân theo hình thức được.
Mà chính Mạnh Như Ký, ngoại công cũng không phải thế mạnh của nàng. Dù sao trước kia nàng có được viên nội đan có linh lực nghịch thiên, không mượn cơ hội tu nội công, lại đi học ngoại công, chẳng phải là nhặt hạt vừng ném dưa hấu.
Bởi vậy cho đến bây giờ, thuật phá của nàng đại thành, ngoại công cũng vẻn vẹn chỉ đủ khoa tay múa chân mấy lần lúc cần thiết.
Bằng không cũng không đến mức năm năm phân chia với tên thiếu niên bị thương nặng.
Muốn vốn không có vốn, muốn kỹ nghệ không có kỹ nghệ, việc mở sạp làm ăn của Mạnh Như Ký sa vào cục diện bế tắc.
Nhưng mà ngay lúc nàng thở ngắn thở dài, Mạnh Như Ký bỗng nhiên trông thấy, trong đám người hối hả có một nam tử đang lén lén lút lút đi theo một cô nương choàng cổ lông.
Mạnh Như Ký nheo mắt, nàng khoanh tay, đánh giá nam tử kia.
Mạnh Như Ký có chút cử động đương nhiên Mục Tùy liền chú ý tới. Nhưng thấy ánh mắt nàng một mực đang tự do suy tư lúc này dừng ở một chỗ, Mục Tùy liền lập tức nhìn theo hướng mắt nàng.
Trong đám người, nam tử vươn tay tới chiếc túi trên lưng nữ tử phía trước, giữa tay hắn kẹp một lưỡi dao mỏng, chỉ cần nhẹ nhàng rạch một đường, túi vải của cô nương đeo cổ lông liền mặc hắn lấy.
Mạnh Như Ký cười lạnh lùng: “Đã chết nửa cái mạng rồi còn ở đây làm ăn trộm.”
Lời này của Mạnh Như Ký lại là người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Lúc này Mục Tùy như bị một tát trên mặt, cảm thấy mặt đau đau.
Đều tại tên ăn trộm kia!
Dám ăn trộm trước mắt Mạnh Như Ký, làm nàng không vui.
Thật là đáng hận…
Mạnh Như Ký đang khoanh tay suy nghĩ: Là kéo tên ăn trộm kia tới nha môn kiếm tiền? Hay là bắt tên trộm, uy hiếp đưa hắn đi nha môn, sau đó lừa hắn kiếm tiền…
Mạnh Như Ký còn chưa kịp ra quyết định, bỗng nhiên bên cạnh ‘hô’ một tiếng, theo tiếng gió xé quen thuộc bay tóc mai Mạnh Như Ký, nàng nhìn thấy một bóng đen xông ra ngoài.
Mạnh Như Ký ngây người trong nháy mắt, sau đó lập tức nhấc chân chạy theo.
Mà Mục Tùy chạy nhanh, gây chú ý trong đám người, tên trộm kia vốn chột dạ, vừa quay đầu đã trông thấy một nam nhi dáng người cao tám thước, mang vẻ mặt đằng đằng sát khí, thế như vạn tấn, chạy thẳng tới hắn, giống như muốn vặt đầu hắn vậy.
Tên trộm liền hoảng, không che giấu nữa, cũng không lén lút nữa, nhìn đồ vật mình sắp lấy được, trực tiếp kéo thẳng từ cánh tay cô nương xuống, trong tiếng kinh hô của nữ tử, tên trộm ôm bao vào ngực, chạy thục mạng.
Mục Tùy tha cho hắn?
Đuổi tới ngay.
Mạnh Như Ký còn có cách nào?
Nàng chỉ có thể giống như bị dắt dây bị kéo ở phía sau kêu la:
“Đừng chạy! Dừng lại! Chờ một chút!”
Giọng nói của nàng truyền tới tai hai người phía trước, Mục Tùy không cảm thấy là đang gọi mình, mà tên trộm kia lại rất tự giác nghĩ là đang gọi mình, thế là đương nhiên hắn càng quyết chí chạy thật nhanh.
Nhanh như chớp đã chạy ra khỏi hai dặm, đã chạy tới giới hạn của Mạnh Như Ký, trong hơi thở hồng hộc của nàng giống như có mùi máu tươi. Phiên chợ đã sớm khuất bóng hình, bên cạnh đều là tường đất, dưới chân cũng biến thành đường đất, mỗi bước chạy đều bụi tung mù mịt.
Mà đối với Mạnh Như Ký, tình hình càng trở nên tệ hại, vì hai người phía trước cũng đã không thấy đâu. mấy căn nhà đất bên cạnh ngăn tầm nhìn của nàng, nàng hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ chạy đi đâu.
Chỉ có thể liều mạng dựa vào ý chí và trực giác cuối cùng la lên: “Tội không đáng chết! Đừng giết người!”
Cũng không biết Mục Tùy có nghe thấy hay không, rốt cuộc Mạnh Như Ký run chân quỳ rạp xuống giữa đường.
Sau đó móng vuốt vận mệnh cũng không buông tha Mạnh Như Ký, chưa đầy một lúc lồng ngực Mạnh Như Ký đã truyền đến cơn đau đớn như xé rách.
Nàng nghĩ khẳng định là Mục Tùy đã chạy cách xa mình trăm bước rồi.
Mạnh Như ký vừa đau vừa hận trong lòng, hận cái tên trộm kia, càng hận hơn là cái tên trộm đan trêu chọc mình kia.
Cơn đau xé rách càng lúc càng nghiêm trọng, bên tai nàng truyền đến tiếng nữ tử kinh hô:
“Trời ơi! Không phải là cô chưa uống thuốc chứ!”
Trong giọng nói thán phục này của nữ tử cũng xen lẫn tiếng thở dồn dập.
Trong đau đớn Mạnh Như Ký mơ màng ngửa đầu nhìn thoáng qua, trông thấy cô nương quấn lông cổ đang khom người thở hổn hển, quan tâm nhìn nàng.
Thì ra là người bị cướp túi đuổi theo ở phía sau, chỉ là nàng ta chạy còn chậm hơn Mạnh Như Ký, lúc này mới tới.
Người bị cướp ngồi xuống bên cạnh Mạnh Như Ký, không biết lấy bình thuốc nhỏ gì từ trong cái túi nhỏ bên người ra, đổ ra một viên thuốc lớn chừng hạt đậu, sau đó đút cho Mạnh Như Ký:
“Mau mau, uống xong sẽ không đau nữa, không là cô phải đi vãng sinh rồi.”
Mạnh Như Ký bị đau đớn giày vò, lúc này đâu còn kịp phân biệt đây là thuốc gì, chỉ có thể là cái gì cũng thử lúc tuyệt vọng, nuốt viên thuốc xuống.
Viên thuốc vào cổ họng, tựa như ăn một miếng kẹo, vị ngọt đi từ trong miệng xuống bụng, mà cùng với độ tan của vị ngọt, đau đớn trong thân thể như đông tuyết bị nắng ấm hòa tan, từ từ biến mất không thấy gì.
Từ từ, cơ thể khôi phục lại bình thường, hô hấp của Mạnh Như Ký cũng chầm chậm đều lại.
Sống sót sau tai nạn, Mạnh Như Ký vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nhìn về phía cô nương lông choàng: “Thật sự đa tạ rồi…”
“Không cần không cần, ta mới phải đa tạ các vị giúp ta truy cướp. Hôm nay ta mới lãnh tiền công, đều ở trong túi đó.” Cô nương có chút lo lắng quay đầu nhìn bốn phía, “Cũng không biết bọn họ chạy đi đâu rồi…”
“Bây giờ đợi ở chỗ này trước đi. Có lẽ một lúc nữa sẽ quay lại.”
Mạnh Như Ký thầm nghĩ, không biết bọn họ cách nhau xa rồi, Mục Tùy có bị đau đớn không, nếu như hắn không đau, vậy bắt cái tên trộm túi kia không thành vấn đề đối với thể chất của hắn.
Rảnh rỗi được một lúc, Mạnh Như Ký cũng không trông chờ nàng với cô nương này có thể chạy theo giúp cái gì, liền dò hỏi nàng ta.
“Quấy rầy một chút, ta vừa tới vùng không lưu, vẫn còn chưa rõ tình hình nơi đây, vừa rồi cô cho ta uống thuốc gì đó, sao lại có thể làm dịu đau đớn trong người ta? Nghe lời lúc nãy của cô, cô dường như biết tại sao ta lại đau đớn khó chịu?”
“Cô vừa tới à, hèn gì.” Cô gái lông choàng kiên nhẫn giải thích, “Chúng ta đều là người nửa vong của nhân gian, muốn ở lại vùng không lưu, phải dựa vào vật treo mạng mới được.”
“Vật treo mạng. Là ý gì?”
“À… ví dụ như, chúng ta là cô hồn dã quỷ, nhưng chỉ có nửa linh hồn nhỏ bé, vốn dĩ á, là tiêu tán ở thế gian, nhưng do cơ duyên xảo hợp, đi tới vùng không lưu này, chỗ này tạm thời dung nạp chúng ta, nhưng muốn sinh hoạt lâu dài ở đây phải treo nửa cái linh hồn nhỏ bé này vào một món đồ vật. Vật đó, chính là người dẫn mối chúng ta với thế giới này, được chúng ta gọi là vật treo mạng.”
Cô nương nói rất rõ ràng, Mạnh Như Ký nghe hiểu được, nàng gật đầu một cái, sau đó nghĩ tới tình huống của mình, không khỏi có chút đau đầu vuốt vuốt mày.
“Ta muốn hỏi một chút… chính là, có khả năng nào, vật treo mệnh, có thể … là một người không.”
“Cái gì cũng có thể nha.” Cô nương nói chắc như đinh đóng cột, “Có người, vật treo mạng là con heo đấy.”
“…”
“Giống hàng xóm nhà ta, vật treo mạng của hắn ta càng ký quái hơn, chính là nhà của hắn. Hắn thì cưng rồi, bình thường ta tới nhà hắn, hắn còn không cho ta gõ cửa, chỉ có thể gọi qua vách tường.”
Quả thực, nghe xong, thấy vật treo mạng của mỗi một người càng kỳ quái hơn.
Trong lúc nhất thời, Mạnh Như Ký lại không biết, đối mặt với tình huống bây giờ, nàng là may mắn hay đau khổ.
“Chuyện thế này rất là ly kỳ, coi như duyên phận, ví dụ như ta…”
Cô nương nói, chỉ chỉ khăn lông mềm như cổ áo nhung, “Đây chính là vật treo mạng của ta, lúc nào ta cũng phải mang, ta không thể rời nó ba bước, bằng không thì sẽ giống như cô vừa rồi vậy, đau không kịp thở.”
“Ba bước?” Mạnh Như Ký nghi hoặc, “Gần như vậy?”
“Đúng thế, khoảng cách mỗi người có thể rời vật treo mệnh của mình không giống nhau, ta chỉ có thể rời ba bước, hàng xóm của ta một bước cũng không thể rời, hắn ta chỉ có thể hoạt động trong phạm vi bên trong nhà, nhưng có người có thể rời trong mười trượng trở lại.”
Mạnh Như Ký nghe vậy thì nhăn mày.
“Nhưng không cần quá lo lắng, để tiện cho mọi người, các thương nhân ở vùng không lưu đã nghiên cứu ra loại thuốc này.” Cô nương lông choàng đưa bình thuốc cho Mạnh Như Ký, mặc nàng dò xét.
“Cái này gọi là đậu tiểu Lục.”
“Đậu tiểu Lục?”
“Đúng, Nha môn cho đấy.”
“Tên cả quan phường?”
“Đúng.”
“…Hay thật, nha môn của các cô chỗ này… cũng có chút thú vị ha…”
Diệu Diệu cười duyên dáng: “Cái này một hột một ngày, trong mười hai giờ, có thể rời khỏi vật treo mạng của mình.”
Mạnh Như Ký vuốt vuốt bộ ngực của mình, cảm giác đau đớn quả thực không còn chút nào.
“Như cái khăn choàng lông này của ta, mùa đông còn được, mùa nè thì nóng chết ta luôn. Lúc làm việc cũng không mang được, đôi khi nhớ kỹ thì đặt trong túi mình, đôi khi bận quá, tiện tay vừa bỏ ra thì quên ngay, ta ngại phiền phức, nên mua thuốc này. Lúc làm việc sẽ uống một viên, cũng không sợ mình quên khăn choàng, rất thuận tiện.”
Mạnh Như Ký nháy mắt hỏi cô nương: “Mắc không?”
“Không mắc không mắc, thuốc này tất cả mọi người cần, nha môn còn khống chế giá cả, năm đồng một bình, một bình ba mươi viên.”
Năm đồng, đối với một người không có một cắc như Mạnh Như Ký, đó là cái giá trên trời.
Mạnh Như Ký nhìn chằm chằm bình thuốc trong tay, sau đó trả lại cho cô nương lông choàng.
“Đa tạ đã giải đáp. Cũng đa tạ cô đã khẳng khái giúp đỡ, cho thuốc cứu ta.”
“Không có gì không có gì, đều là người tới vùng không lưu…”
Cô nương còn chưa dứt lời, trong ngõ nhỏ bên cạnh đã truyền tới tiếng bước chân, Mạnh Như Ký nhìn về phía tiếng động, quả nhiên, thấy Mục Tùy đang lôi tên trộm túi kia tới.
Trên mặt tên trộm một cục xanh một cục tím, xem ra là bị đánh một trận hung ác.
Mà Mục Tùy một tay cầm túi, một tay túm tên trộm, đi rất nhẹ nhàng, không có chút dáng vẻ đau đớn.
Mạnh Như Ký cũng phần nào phán đoán, xem ra là vật treo mạng, hắn sẽ không đau nhức, đau nhức chỉ có nàng là cái mạng bị treo thôi, khổ mà, ‘người nửa vong’.
Mạnh Như Ký thở dài, chỉ có thể nói vận mệnh vô thường, rõ ràng hai người bọn họ đều bị sét đánh, đều tỉnh ở cùng một nơi, mà có người thì thân nhẹ nhàng, chỉ cần cơm khô điên cuồng, có người phải chú ý cơm ở đâu ra, còn phải bị làm chó dẫn đi dạo, không chạy nổi thì phải nhận cơn đau toàn thân kịch liệt.
Ông trời thật là bất công, thưởng phạt cho mỗi người, sao không giống nhau.
Trước kia nàng số mệnh nữ may mắn, được nội đan, làm yêu vương, đến đỉnh vinh quang.
Bây giờ, nàng là vận nữ bị vứt bỏ, tới vùng không lưu này, làm trâu làm ngựa, kiếp sống trâu ngựa…