Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1867




Diệp Thiếu Dương bị dọa nhảy dựng, theo bản năng giơ lên tay trái, hướng trên đầu đối phương vỗ tới.

Hét thảm một tiếng, đối phương trực tiếp ngã về phía sau, ngồi ở trên mặt đất, ôm đầu, miệng vừa rên rỉ, vừa lớn tiếng mắng: “Diệp Thiếu Dương cậu là đồ vương bát đản!”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe thanh âm này, ngày ra tại chỗ, mở to hai mắt nhìn lại, nhìn thấy một cái đầu trọc lốc.

“Ôi đệch, Tứ Bảo?”

Tứ Bảo ôm đầu, miệng mắng mắng chửi chửi, một lúc lâu mới đứng lên, xoa đầu, hướng Diệp Thiếu Dương mắng: “Cậu hàng như vậy làm gì!”

Diệp Thiếu Dương giải thích không rõ được với hắn, nhún nhún vai, “Cậu trở về khi nào, sao cậu biết tôi ở đây?”

“Mã Thừa nói cho tôi biết đó, gian phòng này vốn là hắn giữ lại cho tôi, kết quả hắn nói cho tôi biết cậu muốn ở, thật đúng là khéo, tôi liền dứt khoát tới tìm cậu…”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, cũng sửng sốt, hồi tưởng một phen, trách không được lúc ấy Mã Thừa trong điện thoại ám chỉ mình quen biết khách trọ nơi này lúc trước… Lập tức lại hướng trước ngực Tứ Bảo đảm một quyền, “Em rể cậu, cậu chừng nào trở về sao không nói với tôi,

cậu chạy tới ở khách sạn làm gì!” “Hắc hắc, tôi vốn muốn ngày mai tìm cậu, tôi tới nơi này ở, tự nhiên có mục đích của tôi!” Tứ Bảo cười gian, vừa đẩy hắn ra đi vào trong phòng, “Trái lại là cậu đó, không có việc gì ở khách sạn cái gì, còn ở phòng tốt như vậy, tôi xem tình huống một chút…”

Tứ Bảo xông vào trong phòng, liếc một cái nhìn thấy Diêu Mộng Khiết đứng ở phía sau Diệp Thiếu Dương cách đó không xa, đánh giá cao thấp, mặc áo ngủ, tóc còn ướt sũng hiển nhiên là vừa tắm rửa xong…

Tứ Bảo ngây ra tại chỗ. Nhìn nhìn Diệu Mộng Khiết, lại nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, tiến lên vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, “Thì ra là như thế này, biết rồi biết rồi, tôi đi trước, ngày mai lại đến.”

Diệp Thiếu Dương giữ chặt hắn, ở trên cái đầu trọc của hắn lại vỗ một phát nữa, “Cậu biết cái gì. Đừng nói lung tung, cái này… Ừm, tình huống có chút phức tạp, từ từ nói với cậu.”

“Hắc hắc, là rất phức tạp, nhưng nam nhân mà, tôi hiểu tôi hiểu.”

“Hiểu cái em gái cậu!” Diệp Thiếu Dương tức thực sự muốn đánh người, mạnh mẽ đem Tứ Bảo kéo đến trên số pha ngồi xuống, nói đơn giản một lần tình huống với hắn, đương nhiên chưa nói bí mật kia của gia tộc Diêu Mộng Khiết, nói xong đè bả vai Tứ Bảo nói: “Cậu trở về vừa đúng lúc, tôi đang lo thiếu trợ thủ, có cậu tôi có thể tự tin hơn nhiều rồi.”

Tứ Bảo sững sờ gật gật đầu, chào hỏi với Diêu Mộng Khiết, cười đâm vào ngực Diệp Thiếu Dương, “Được thôi, huynh đệ tề tâm kỳ lợi đoạn kim, cái gì vương giả quỷ hút máu, chơi hắn là được.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, vừa muốn mở miệng, Tứ Bảo lại bồi thêm một câu: “Tiền thù lao chia tôi một nửa.”

Diệp Thiếu Dương muốn ngất.

Diệu Mộng Khiết thấy hắn và Diệp Thiếu Dương xung huynh gọi đệ, lại mặc áo cà sa rách nát, nhìn giống như cao tăng đắc đạo, lập tức nói: “Cái này không cần, tôi cũng cho anh thù lao giống với Thiếu Dương ca.”

“Cái này không thích hợp, bản lãnh tôi không mạnh bằng cậu ta, làm trợ thủ cho cậu ta là được. Hắc hắc, cô cho tôi một nửa của hắn là được.”

Tứ Bảo đứng lên, “Được rồi, vậy mọi người nghỉ ngơi đi… Ừm ừm, tách ra nghỉ ngơi, tôi đi trước, tôi ở dưới lầu, ngày mai lại đến.”

Diệp Thiếu Dương túm lấy hắn, “Chỉ có câu hỏi tôi, tôi còn chưa hỏi cậu đâu, cậu vì sao đến đây ở?

Tứ Bảo có chút xấu hổ gãi đầu, “À, tôi là đến vì Văn Văn, cô ấy không phải đi làm ở đây sao, tôi muốn cho cô ấy ngạc nhiên lẫn vui mừng.”

“Móa, trong sắc khinh bạn.” Diệp Thiếu Dương trợn mắt trắng dã.

“Ít nhất nói rõ tôi có sắc để trọng, có bạn để khinh.” Tứ Bảo nhảy lên, hướng Diêu Mộng Khiết chắp tay hành lễ, “Nữ thí chủ, chúng ta ngày mai gặp.”

Vụng trộm hướng Diệp Thiếu Dương cười xấu xa một cái, đi ra cửa phòng.

“Vị này… Là bạn tốt của anh?” Diêu Mộng Khiết lúng ta lúng túng hỏi Diệp Thiếu Dương.

“Ừm, một đồng đội như heo.”

Diệp Thiếu Dương đứng lên duỗi cái lưng mỏi, “Được rồi, cái khác ngày mai nói sau, tôi tìm người ở cùng cô.”

“Tìm người… Bây giờ đã khuya, anh đi đâu tìm người?

“Lập tức sẽ tới.”

Diệp Thiếu Dương kích hoạt hồn ấn Qua Qua cùng Chanh Tử, đợi không quá lâu, giữa hai người xuất hiện một vòng hắc động, Chanh Tử và Qua Qua lần lượt nhảy ra, nhìn nhau với Diêu Mộng Khiết, hai bên đều có chút mờ mit.

“Không có thời gian giải thích với hai đứa, tỷ tỷ này cần bảo hộ bên người, ta lại không có tiện ở cùng cô ấy, gọi hai đứa đi lên ngủ cùng cô ấy.”

Diệp Thiếu Dương tiến lên xoa xoa đầu Qua Qua, “Ở lại bên dưới đủ chưa?”

“Không sai biệt lắm, ta tính mấy ngày này trở về.”

“Được rồi, đừng đi nữa, ở lại giúp ta.”

Nói xong hướng Diêu Mộng Khiết nói: “Cô chọn người nào?”

Diêu Mộng Khiết còn có chút ngây dại, nói: “Vẫn là trẻ con tốt hơn chút đi, ừm… Tôi không quá quen ngủ cùng cô nương bằng tuổi.”

“Được, Qua Qua theo tỷ tỷ vào nhà ngủ.”

Diệp Thiếu Dương nhấc Qua Qua, ném vào phòng ngủ, Diêu Mộng Khiết cũng chỉ đành đi vào, lúc đóng cửa quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương và Chanh Tử: “Hai người, ngủ bên ngoài?”

Chanh Tử cười một tiếng, đi lên ôm cánh tay Diệp Thiếu Dương nói: “Anh ấy là lão đại của tôi, hai người chúng tôi còn tùng tắm chung cư.”

Diêu Mộng Khiết vẻ mặt cổ quái nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, Diệp Thiếu Dương vừa muốn giải thích, cô đã đem cửa đóng lại.

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn Chanh Tử một cái, “Em nói lung tung cái gì!”

Chanh Tử khanh khách cười lên: “Em cố ý đó, để cô ấy từ bỏ hy vọng đối với anh, nói đổi thành chị Vũ Tình hoặc chị Tĩnh Như, em mở một mắt nhắm một mắt, đổi thành người khác… Hừ hừ, em phải chịu trách nhiệm đối với Lãnh Ngọc tẩu tử chứ.”

“Em nghĩ cũng thật nhiều!” Diệp Thiếu Dương trợn mắt trắng dã, “Được rồi, không có việc của em nữa, em trở về đi.”

“Đừng mà, em lúc này mới vừa đi lên, em không muốn đi xuống luôn!” Chanh Tử chu mỏ làm nũng.

“Tùy em, anh ngủ đây.” Diệp Thiếu Dương đối với cô từ trước tới giờ không có biện pháp gì, đi đến trên sô pha ngồi xuống, vừa muốn điều tức một phen, kết quả Chanh Tử bật TV, làm Diệp Thiếu Dương không tĩnh tâm nổi, dứt khoát nằm xuống ngủ. Vừa nằm xuống, đột nhiên cảm thấy lòng trầm xuống, mở mắt nhìn, là Chanh Tử tới đây nằm xuống, tựa vào trên người mình xem TV.

“Này, em chú ý ảnh hưởng một chút.”

“Nơi này chỉ một cái số pha mà, bằng không em ngồi đâu.” Chanh Tử thè lưỡi, “Đối với em anh có cái gì phải sợ nha.”

“Vậy cũng phải chú ý ảnh hưởng.” Hai tay Diệp Thiếu Dương gối lên sau đầu, hướng cô cười, “Em bây giờ là người có bạn trai rồi, quá thân cận với anh, không thích hợp.”

Chanh Tử phồng mồm, nhíu mày nói: “Không đúng nha, anh là lão đại của em, loại cảm tình này, không giống tình yêu nam nữ như vậy được không, em đã biết anh bây giờ không thương em nữa, ừm, từ khi có Tiểu Cửu…”

Diệp Thiếu Dương không biết nói gì.

Chanh Tử bổ nhào xuống, hầu như ghé vào trên người hắn, hạ giọng nói: “Lão đại, nói thật, anh đối với Tiểu Cửu… Ừm, mọi người đều đoán, anh thật ra rất thích cô ấy nhỉ?”