Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1868




“Nói bậy bạ gì đó.” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn cô một cái, “Mấy đứa không có việc gì tám nhảm cái này làm gì!”

Chanh Tử cười hì hì, “Sợ cái gì chứ, thích cũng rất bình thường mà, Tiểu Cửu xinh đẹp như vậy, lão đại anh nói thật với em đi…”

Diệp Thiếu Dương bị cô cuốn lấy không có cách nào cả, đứng dậy xuống đất ngủ, trên sàn trải thảm, nằm xuống cũng rất thoải mái. Chanh Tử thấy hắn thật sự mệt rồi, cũng không dây dưa nữa, đi phòng tắm vui vẻ tắm rửa, sau đó tự xem TV.

Buổi sáng hôm sau, Diệu Mộng Khiết dậy trước, đem Diệp Thiếu Dương gọi dậy, cùng đi ăn bữa sáng tự chọn món. Chanh Tử xem TV một đêm, tuy sẽ không buồn ngủ, nhưng mệt chết đi, không cần Diệp Thiếu Dương đuổi, tự mình về âm ty, Qua Qua ở lại.

Ăn xong bữa sáng không lâu, Tứ Bảo cũng đến bái phỏng, mang theo Vương Húc Văn và Mã Thừa.

Vì không liên lụy tới quá nhiều người, Diệp Thiếu Dương chưa nói cho Mã Thừa thân thể Diều Mộng Khiết, Mã Thừa cũng không hỏi nhiều, giữa trưa muốn hẹn bọn họ cùng nhau ăn cơm, Diệp Thiếu Dương là không có vấn đề, nhưng mà Diệu Mộng Khiết uyển chuyển từ chối, tỏ vẻ cần bàn luận chính sự với Diệp Thiếu Dương. Mã Thừa và Diệp Thiếu Dương hàn huyên một lúc cũng cáo từ, Vương Húc Văn cũng trở về đi làm.

Kim tiên sinh đã tìm người tiến hành vệ sinh đối với trong nhà, nhưng bởi vì mùi máu tươi trong thời gian ngắn không tan đi được, Diêu Mộng Khiết quyết định ở khách sạn thêm vài ngày rồi nói sau.

Diêu Mộng Khiết đem Diệp Thiếu Dương dẫn về phòng, nói cho hắn một tin tức chấn động: buổi chiều hôm nay, cô hẹn luật sư đứng đầu gia tộc gặp mặt, sớm thảo luận một ít vấn đề chi tiết của di

chúc, thuận tiện cho tương lai trực tiếp ký kết di chúc. Mà anh trai cô, vương giả quy hút máu kia, rất có thể cũng sẽ đi theo.

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn cô, nói: “Mấy người gặp mặt mà nói, hắn sẽ không động thủ với cô sao?”

“Khẳng định sẽ không, những chi tiết này cha tôi cũng từng nghĩ, cho nên cho thủ tịch luật sư nhà chúng tôi quyền lực phủ quyết di chúc, nếu Lyon… Anh trai tôi, dám trước mặt ông ta động thủ đối mặt tôi, hắn liền mất đi quyền kế thừa di chúc, tương tự, tôi cũng không thể công khai động thủ với hắn, hành động giữa hai bên chúng tôi, tất cả đều chỉ có thể tiến hành trong bóng tối.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Ở nơi nào gặp mặt?”

“Địa phương đương nhiên là tôi chọn, nếu là Lyon chọn, một khi luật sư đi rồi, tôi không sai biệt lắm cũng chết. Cho nên tôi quyết định ở ngay nơi này tiếp đãi bọn họ, anh cảm thấy thế nào?

Diệp Thiếu Dương nói: “Không gặp mặt không thể sao?”

Diêu Mộng Khiết nói:1“Đương nhiên, luật sư phải thảo luận một số vấn đề với bọn họ, như vậy ở ngày đó tôi sinh nhật, mới có thể ký ước bình thường.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, cũng đồng ý, mình thật ra cũng rất muốn gặp một lần kẻ gọi là vương giả quỷ hút máu này.

Tuy toàn bộ hành trình có luật sư, sẽ không xảy ra cái gì bất ngờ, nhưng Diệp Thiếu Dương cảm thấy lo trước khỏi hoạ, vì thế ở trong phòng tỉ mỉ bố trí một phen, bố trí rất nhiều phong ấn và kết giới, bảo đảm trừ cửa phòng, cửa sổ vân vân các nơi không có tà vật có thể tùy tiện xông vào.

Diệp Thiếu Dương đem Tứ Bảo cũng gọi tới, cùng nhau bảo hộ Diêu Mộng Khiết.

Ở trong thời gian chờ đợi luật sư tới, Diệp Thiếu Dương hỏi Tứ Bảo một đoạn thời gian vừa qua ở Tây Vực, trên | thực tế cũng không có từng trải gì cả, chỉ là đi khắp nơi, bái đại phật, thuận tiện tìm nơi tu luyện La Hán Kim Thân của hắn, bởi vì tiền trên người đều tiêu hết mới không thể không trở về.

“Cậu và Vương Húc Văn thế nào rồi” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

“Nói không tốt lắm… Cô ấy đối với thân phận của tôi có chút băn khoăn, dù sao tôi là hòa thượng.”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nói: “Cậu còn nhớ rõ mình là hòa thượng à.”

Tứ Bảo gãi gãi đầu, nói: “Tôi không để ý làm hòa thượng hay không làm, nếu cô ấy muốn ở bên tôi, tôi cùng lắm thì hoàn tục vì cô ấy, hoàn toàn không có vấn đề.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ý nghĩ này của cậu không đúng, bằng cái gì yêu cầu người ta tỏ thái độ trước đối với cậu, cậu nếu thực thích cô ấy, hoàn tục trước mới theo đuổi cô ấy.”

Tứ Bảo nói: “Vậy tôi nếu hoàn tục, kết quả không theo đuổi được cô ấy thì sao, hòa thượng cũng không làm được nữa, sự thúc kia của tôi, có thể một lần nữa thu tối mới là lạ.”

Diệp Thiếu Dương cả giận nói: “Có được hay không cầu thủ trước một chút đi, không thử làm sao biết. Cậu ngay cả dũng khí hoàn tục vì cô ấy cũng không có, còn nói chuyện gì thích cô ấy bao nhiêu.”

Tứ Bảo nghe xong đoạn lời này của hắn, như có chút đăm chiêu, sau đó gật gật đầu nói: “Cậu nói có đạo lý.”

Sau đó vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương cười nói: “Trách không được nhiều em gái thích cậu như vậy, cậu quả nhiên là có bài bản.”

Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, ra vẻ ngạo mạn nói: “Đó là bởi vì giá trị nhan sắc của đại ca được không.”

Diêu Mộng Khiết ở một bên cười.

Đại khái thời điểm sắp hai giờ đồng hồ, Kim tiên sinh gọi điện thoại tới, Diêu Mộng Khiết sau khi tiếp nghe, bảo hắn dẫn người tới, buông điện thoại, có chút khẩn trương nói với Diệp Thiếu Dương: “Anh trai tôi quả nhiên cũng đến đây.”

Vương giả quỷ hút máu… Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, đột nhiên nghĩ đến như thế nào, từ trong túi lấy ra một đoạn ngọc cỡ nhỏ, cắt qua đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu ở lỗ thủng bên trong, sau đó hai bên dùng dây đỏ xấu vào, bảo Diệu Mộng Khiết đeo ở trên cổ tay, hoạt tính của máu thiên sư có thể bảo trì hai giờ, ở trong vòng hai giờ này, không có bất cứ tà vật nào có thể đem hồn phách của cô mang đi.

Anh trai của cô sẽ không công khai xuống tay đối với cô, nhưng không bảo đảm không biết dùng ám chiêu gì, dù sao luật sư gì đó là người thường, có một số tà vật thủ đoạn che giấu, người thường là nhìn không ra.

“Đúng rồi, luật sư này biết thân phận quỷ hút máu của anh trai cô không?” Tứ Bảo nghĩ đến vấn đề này.

“Đương nhiên không biết, đây là bí mật trung tâm nhất của gia tộc, cho dù là chấp pháp quan của gia tộc, khẳng định cũng không biết.”

Diêu Mộng Khiết cầm một tay Diệp Thiếu Dương, nhìn hắn nói: “Đã lâu chưa gặp hắn, tôi có chút khẩn trương.”

“Đừng sợ, hắn không dám thể nào cả.” Diệp Thiếu Dương véo tay cô một cái, truyền đạt sự an ủi, sau đó liền buông lỏng ra.

Ngoài cửa truyền đến một đợt tiếng bước chân, sau đó là chuông cửa. Diệp Thiếu Dương nhìn Tứ Bảo một cái, hai người đều hiểu ý gật gật đầu, cùng nhau theo Diệu Mộng Khiết đi qua mở cửa.

Kim tiên sinh đứng ở ngoài cửa, hai người đi theo phía sau, một cao một thấp, hai nam tử, do Kim tiên sinh dẫn dắt đi đến.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo lập tức chuyển ở trên người hai nam tử: người thấp tuổi khoảng bốn mươi mấy, tóc có chút hói, nhìn qua cũng là thân sĩ, nhưng không có gì đặc biệt.

Ánh mắt hai người, thoáng cái đã bị người cao hấp dẫn, nếu chỉ dùng một chữ để hình dung, vậy là soái!

Nam tử ít nhất 1m85, ngoài hai mươi tuổi, một mái tóc vàng chài ở sau đầu, cằm nhọn vểnh, mũi cao thẳng, mắt màu lam đậm lộ ra hào quang thâm thúy, mặc một bộ đồ tây màu trắng cực kỳ bó sát người, khóe miệng treo một cái mỉm cười như có như không, toàn thân lộ ra một khí chất cao quý, chỉ là ánh mắt hơi âm lạnh, có chút cảm giác làm người ta không dám tới gần.

Diệp Thiếu Dương cũng coi như ra từng gặp mấy soái ca, soái nhất đương nhiên là Đạo Phong, lúc trước Nam Cung Ảnh kia cũng rất tuấn tú, còn có Lăng Vũ Hiên lúc trước bị mình giẫm dưới chân… Đều là soái ca hạng nhất, đương nhiên còn có mình, thì càng không cần phải nói.