Mắt Bão - Đàm Thạch

Mắt Bão - Đàm Thạch - Chương 104: Hiện Tại 7




Lương Tư Triết nói lời này xong rút mấy tờ khăn giấy trên bàn trà đưa cho Tào Diệp, sau đó chống ghế sofa đứng lên, đi vào phòng vệ sinh rửa tay mình.

Vừa rồi mười ngón tay đan xen, chất lỏng bị ép ra từ kẽ ngón tay, chảy xuống theo mu bàn tay, Tào Diệp nằm trên ghế sofa ngẩn người một lát, dùng giấy vệ sinh lau qua loa cho sạch rồi cũng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh, Lương Tư Triết đang đứng trước bồn rửa tay, vòi nước chảy nước ào ào, cọ rửa vết bẩn trên tay anh.



Tào Diệp nhìn chằm chằm bàn tay khớp xương rõ ràng dưới dòng nước, cảm thấy hình ảnh này thật sự hơi gợi tình, sau đó cậu không tự giác vê đầu ngón tay trơn dính của mình.

Lương Tư Triết nghiêng mặt sang liếc cậu một cái, cái nhìn này dừng lại một lát trên mặt Tào Diệp, trông rất có ý tứ.

Tào Diệp tránh tầm mắt của anh.



Vừa rồi ở phòng khách tắt đèn còn đỡ, nhưng đèn trong phòng vệ sinh sáng choang, có thể thấy rõ ý trêu chọc ẩn giấu trong ánh mắt Lương Tư Triết, nó khiến cậu không được tự do cho lắm.

Lương Tư Triết không nhìn nữa, chậm rãi xoa mu bàn tay dưới dòng nước, nói: “Tào Diệp em lớn thật rồi.”

Tào Diệp nhất thời chưa kịp phản ứng ý của anh: “… Lớn gì cơ?”

Sau đó cậu nghe được ý cười trong tiếng nói của Lương Tư Triết: “Lớn về mọi mặt.”

Tào Diệp: “…”

Lương Tư Triết rụt tay về, vòi nước cảm ứng tự động dừng lại, anh lại quay đầu nhìn Tào Diệp một cái, ánh mắt lướt nhanh từ trên xuống dưới, dừng lại một lát ngắn ngủi ở nửa người dưới của cậu, lại quay về trên mặt Tào Diệp.



Lúc ra khỏi phòng vệ sinh cười nói: “Thất thần gì vậy, em cũng muốn rửa tay à?”

Tào Diệp phản ứng lại, sự không thoải mái trước đó biến mất không còn, giữ chặt cánh tay anh, nổi khùng nói: “Này anh chờ đã, anh nói rõ ràng em lớn chỗ nào?”

“Em thật sự muốn anh nói rõ ràng hả…”

“Làm sao anh biết em lớn rồi, mười năm trước anh lại chưa từng thấy.”

Cậu vừa nổi khùng, sức trẻ hừng hực mười năm trước lại trở về, Lương Tư Triết cười liếc cậu một cái: “Anh từng giúp em đi tè sao lại chưa từng thấy?”

“Rốt cuộc đêm đó anh nhân lúc em uống say đã làm những gì?”

“Em đoán xem.”

“Khi đó em mới mười lăm tuổi!”

“Ừ, anh biết, là bạn nhỏ chưa từng trải qua mộng tinh.”

“Này!”

“Được rồi Tào Diệp,” Lương Tư Triết dựa vào khung cửa cười nói, “Anh cần dùng nhà vệ sinh, em rửa tay nhanh lên.”

“Anh Tư Triết ơi.” Tào Diệp bỗng lên tiếng nói.

Lương Tư Triết ngẩn ra.

Tào Diệp đến gần anh một bước, nhìn vào mắt anh: “Vậy ngày đó anh làm gì trong phòng tắm lâu như vậy?”

Thấy Lương Tư Triết lần đầu tiên bị hỏi khó, Tào Diệp có cảm giác được như ý, cho tới nay cậu luôn không đỡ được sự cười nhạo của Lương Tư Triết, bây giờ cuối cùng đến lượt cậu giết ngược một lần.



Bảo sao từ lúc niên thiếu Lương Tư Triết cứ thích trêu cậu, nhìn thấy đối phương bất thình lình bị ngây người, quả thực sẽ cho người ta cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời.

Tào Diệp thừa thắng xông lên, lại hỏi một câu: “Thật sự đang tắm à?”



Một lát sau Lương Tư Triết nghiêng mặt, cười một tiếng trầm thấp: “Em biết rồi? Biết khi nào?”

“Anh đoán xem.” Tào Diệp cũng nói như vậy.



Về sau cậu cũng mới hiểu rõ, cậu mười sáu tuổi lần đầu tiên thẩm du là ở phòng tắm, sau đó cậu ngửi được trong phòng tắm có mùi tanh nồng.



Lúc sấy tóc lại nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của mình, phút chốc đã nghĩ đến cái đêm ở Lam Yến, Lương Tư Triết sau khi tắm xong rất khác ngày thường.

Lại nghĩ đến phim “xiếc” hôm đó họ xem ở phòng chiếu phim ven đường Nhân Tứ, lập tức ý thức được tối đó cậu gõ cửa đường đột, tại sao Lương Tư Triết trong phòng tắm chậm chạp không mở cửa.



Không biết giây phút bị cắt ngang Lương Tư Triết liệu có muốn đánh cậu không…

“Tào Diệp em thật sự lớn rồi.” Lương Tư Triết cười một tiếng, lại nói như vậy.

Ánh đèn màu vàng ấm phác họa đường nét trên mặt Lương Tư Triết, Tào Diệp cảm thấy rung động, lại gọi một tiếng “Anh Tư Triết ơi”.



Cậu ma xui quỷ khiến nhìn Lương Tư Triết, nhỏ giọng nói, “Trước đó em làm gián đoạn anh một lần, bây giờ bù lại cho anh, anh nhận không?”

Cậu nhìn thấy yết hầu của Lương Tư Triết trượt lên xuống, sau đó cậu lại gần cúi đầu xuống, nhẹ nhàng dùng răng cắn xương hơi lồi ra kia.

Cậu nghe thấy Lương Tư Triết cố gắng đè nén cảm xúc nhỏ giọng nói trên đỉnh đầu cậu: “Tiếng anh Tư Triết ơi này của em… lấy mạng anh đi cũng được.”

Giây phút nắm nhiệt độ nóng hổi trong tay, Tào Diệp nhận ra tay mình vẫn chưa kịp rửa.



Sau đó cậu nghe thấy Lương Tư Triết hít một hơi rất sâu cũng rất chậm, lại từ từ thở ra, hơi thở ra kia hình như hơi run, theo đó Lương Tư Triết mím môi một cái, hầu kết lại trượt lên xuống.

Lương Tư Triết hơi ngửa đầu, gáy chống lên khung cửa, mí mắt mỏng tang khép một nửa, ánh mắt từ đầu đến cuối rơi trên người Tào Diệp.



Cằm anh bị tóc Tào Diệp cọ nhẹ vào, yết hầu lại bị gặm cắn liếm láp ướt át, cảm xúc phong phú và rõ ràng, là mức độ chân thực mà cảnh trong mơ không thể nào đạt đến.

Về mặt lý trí Tào Diệp cảm thấy mình điên rồi, cậu không thể tưởng tượng được thứ nóng hổi đang nảy lên trong lòng bàn tay mình lại thuộc về một người đàn ông khác.



Nhưng cậu lại không thể dời ánh mắt khỏi gương mặt Lương Tư Triết, cậu dường như mê muội Lương Tư Triết hơi nhíu mày, yết hầu trượt lên xuống, chưa đến mức thành thạo, thậm chí là hơi mất kiểm soát thế này, muốn nhìn thấy nhiều dáng vẻ anh mất kiểm soát, khó mà tự kiềm chế hơn.

Nhất là vì, sự mất kiểm soát này bắt nguồn từ cậu.

Chỉ có cậu mới có được Lương Tư Triết mất kiểm soát như thế.

Sau khi kết thúc hai người đều đổ nhiều mồ hôi hơn, lần này là Lương Tư Triết tắm trước, Tào Diệp ngồi trên sofa nhìn bàn tay phải của mình ngẩn người.




Mặc dù đã rửa sạch sẽ dưới vòi nước, nhưng cảm giác vừa trơn vừa dính hình như vẫn dừng lại trên ngón tay.

Khó có thể tưởng tượng nhanh như thế đã đến một bước này.



Trong lúc Lương Tư Triết mất kiểm soát, thật ra bản thân cậu mất kiểm soát một cách triệt để hơn.

Nhưng ở bên Lương Tư Triết thật sự… cảm thấy rất tốt, mặc dù có vẻ hoàn toàn đi theo nhịp bước của anh.





Lúc không được tự nhiên, Lương Tư Triết sẽ tán gẫu về chuyện ở Nhân Tứ, khi thả lỏng Lương Tư Triết thỉnh thoảng sẽ vượt qua giới hạn bạn bè, nhưng sẽ không quá đáng.

Ngần ấy năm trôi qua, cậu vẫn thích Lương Tư Triết, dù là ngoại hình hay là tính cách, Lương Tư Triết dường như vừa khéo ngắm bắn đúng hồng tâm khiếu thẩm mỹ của cậu.

Tào Diệp tắm rửa xong, Lương Tư Triết đang dựa vào đầu giường đọc kịch bản chia cảnh.

Tào Diệp đi tới ngồi xuống, cùng xem kịch bản với anh: “Bộ phim này quay suôn sẻ không?”

“Cũng được, phải dẫn bạn nhỏ nhập vai, cũng hơi khó.” Lương Tư Triết gấp kịch bản lại, đặt lên tủ đầu giường, “Tắt đèn nhé?”

“Tắt đi, anh đọc xong kịch bản nhanh vậy?”

“So với kịch bản trước đó chỉ thay đổi chút thôi,” Lương Tư Triết tắt đèn, xoay người cười nói, “Sao vậy, sợ anh không nghiêm túc đóng phim của Lomond?”

Tào Diệp nằm trên gối: “Anh không nghiêm túc diễn cũng có thể giành được ảnh đế Cannes, nghiêm túc diễn chẳng phải muốn đoạt giải Oscar.”

“Em hơi nể mặt bạn trai em quá.”

Hai người nói xong đều cười một lát.

Cười xong Lương Tư Triết lại nói: “Anh nói lúc diễn Vọng Xuyên không biết đang diễn gì, không phải là không nghiêm túc diễn.”

“Em biết,” Tào Diệp nói, cậu hạ quyết tâm mấy ngày nay xem hết phim của Lương Tư Triết, ngẫm nghĩ lại nói, “Lương Tư Triết.”

“Hửm?”

“Lúc đó anh muốn đánh em lắm đúng không? Là buổi tối anh tắm ấy…”

“Lúc ấy hả,” Lương Tư Triết cười một tiếng, nhớ lại, “Lúc ấy anh nghĩ sao bạn nhỏ này biết chọn lúc thế, cắt ngang người lớn làm chuyện chính.”

“Này, anh cũng vừa bước qua tuổi mười tám thôi…” Tào Diệp suy nghĩ lại hỏi, “Vậy, lúc đó anh đang nghĩ gì?”

“Để anh nghĩ xem, chắc là không nghĩ đến em, nghĩ đến một bạn nhỏ mười lăm tuổi thì ác quá, anh đang nghĩ đến bộ phim xem vào ban ngày.”

“Ò…” Tào Diệp nói xong, một lát sau lại cười, “Em cũng cảm thấy em rất biết chọn thời điểm.”

Hai người lại tán gẫu một lúc, giọng Tào Diệp nhỏ dần, đêm nay cậu vốn uống rượu, đầu óc hơi mơ hồ, lúc này chẳng mấy chốc đã buồn ngủ.

Bên cạnh vang lên tiếng ngáy rất nhỏ, trong một lát, Tào Diệp đã rơi vào trạng thái ngủ say.

Lương Tư Triết nghe tiếng hít thở của cậu, cũng nhắm mắt lại.



Lõi đời và chín chắn là cái vỏ của Tào Diệp, cái vỏ kia bảo vệ cậu rất tốt, khiến cậu sức mạnh vô địch.



Mà bây giờ cậu chui ra khỏi vỏ, lại từng chút một biến về thiếu niên hoạt bát ngoan ngoãn ở Nhân Tứ, đây thật sự là thay đổi khiến người ta ngạc nhiên, mọi thứ tốt hơn tưởng tượng của anh rất nhiều.

Nói như vậy cũng không đúng lắm, thật ra anh chưa bao giờ tưởng tượng trạng thái anh và Tào Diệp ở bên nhau, mặc dù luôn cố gắng cai lại không cai được Tào Diệp.



Nhưng trên thực tế anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày họ thật sự có thể ngủ chung trên giường lớn, trở lại hình thức lòng không khúc mắc lúc ở Nhân Tứ.

Anh cho rằng tất cả là nhờ thiếu niên của anh đã dũng cảm chui ra khỏi vỏ sau một lần bị tổn thương trong quá trình trưởng thành, thu lại nanh vuốt sắc bén lộ ra cái bụng mềm mại với anh.

Sáng ngày hôm sau vẫn là Lương Tư Triết dậy trước, lúc rời giường động tác của anh rất khẽ, không đánh thức Tào Diệp.



Vào phòng tập gym đánh quyền anh một tiếng với huấn luyện viên, lúc quay lại phòng ngủ tìm quần áo, Tào Diệp mới dậy.



Tào Diệp dậy nhưng không cử động, cậu nghe tiếng nước vang lên trong phòng ngủ, lại nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm ngón tay mình.

Lương Tư Triết nhíu mày lại, yết hầu trượt lên xuống.

Lương Tư Triết đang tắm.

Thứ của Lương Tư Triết bị cậu nắm trong tay.

Mặc dù không tiện nhìn kỹ nhưng cảm giác kích thước cũng ngang nhau?

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, tiếng bước chân của Lương Tư Triết vang lên, sau đó đẩy cửa ra đi tới phòng khách.

Tào Diệp ngồi dậy, chậc, mới sáng tinh mơ nghĩ gì thế?

“Dậy rồi?” Lương Tư Triết cúi người sờ đầu Tào Diệp một cái, “Lấy dây buộc tóc trên đầu giường giúp anh.”

Tào Diệp cầm dây buộc tóc trong tay, lúc nhìn Lương Tư Triết buộc tóc cậu lại cảm thấy rung động, sinh ra một suy nghĩ mới

Nhưng vẫn chưa kịp thực hiện thì điện thoại đặt trên tủ đầu giường đã vang lên.

Tào Diệp cầm điện thoại lên nhìn, là Trình Đoan gọi tới.

Trình Đoan nói bên kia điện thoại: “Vui đến quên cả trời đất rồi đúng không sếp Tào? Không phải tôi cố ý phá đám chuyện tốt của cậu, nhưng có phải cậu đã quên ba giờ chiều nay chúng ta hẹn sếp Trì của Minh Thái bàn dự án không?”

Anh ta không nhắc, Tào Diệp thật sự đã quên sạch không còn một mảnh.

Mấy ngày trước toàn bộ tâm tư lo hết cho Tiểu Bạch nhỏ, mọi việc của công ty có thể hoãn thì hoãn lại một tuần, không hề nhận ra một tuần sau cậu sẽ rơi vào quan hệ yêu đương với Lương Tư Triết.

Sếp Trì mà Trình Đoan nói là Trì Minh Khải anh trai của Trì Minh Nghiêu.



Lúc ấy Lomond mới thành lập anh ta đã giúp đỡ bỏ nhiều công sức, xem như có ơn với Tào Diệp.



Cậu có thể tùy tiện cho Trì Minh Nghiêu leo cây, nhưng chắc chắn cậu không cho Trì Minh Khải leo cây được.


Tào Diệp nói chuyện với Trình Đoan, chú ý tới Lương Tư Triết đang cúi người thay quần, rõ ràng trước kia ở Nhân Tứ đã thấy rất nhiều lần, nhưng cậu vẫn không kìm lòng được nhìn chằm chằm đôi chân thon dài thẳng tắp của Lương Tư Triết.



Cậu chợt nghĩ đến tấm poster của “Hồng nam hồng nữ”, đôi chân trần truồng dưới lớp váy lụa màu đỏ khiến người ta nghĩ vu vơ.

Trình Đoan thấy cậu mãi không lên tiếng, lại hỏi lần nữa: “Có cần hoãn lại không? Người đâu rồi?”

“À,” Tào Diệp lấy lại tinh thần, “Hôm nay tôi về.”

Cúp điện thoại, Tào Diệp nói: “Em phải về Lomond một chuyến.”

Lương Tư Triết thay quần xong, đang dùng ngón tay thắt dây lưng, nghe vậy nhìn về phía cậu: “Công ty có việc?”

“Ừm.” Tào Diệp hơi buồn bực nói.

“Hay là, ” Lương Tư Triết nói tiếp, “Em cảm thấy xấu hổ nên muốn về trốn tránh một lúc? Tào Diệp, anh đã nói anh không vội vã như thế, nếu em không được…”

Quả nhiên Tào Diệp lại nổi khùng, “Này, ai không được hả…” Nói xong lại nghĩ cảm xúc của mình hơi kích động, cậu bình bình phục lại giải thích, “Thật sự có chuyện, em hẹn anh của Trì Minh Nghiêu bàn dự án.”

“Anh nói đùa thôi,” Lương Tư Triết cười nói, “Em còn tưởng thật.”

Tào Diệp tìm thang leo xuống cho mình, âm thanh rất nhỏ: “Vậy cũng không thể nói em không được…”

Lương Tư Triết không nhịn được cười, lại đi xoa tóc cậu một cái: “Tào Diệp em đấy…”

Sau một cơn mưa to, thời tiết tạnh ráo, đầu thu tiết trời chuyển lạnh, lúc đến Tào Diệp chỉ mặc một chiếc áo thun, lúc trở về trên người khoác một chiếc áo của Lương Tư Triết.

Chuyến bay khôi phục, Tào Diệp đi máy bay từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, lúc quay lại Lomond đã hai giờ chiều.




Trình Đoan đến văn phòng của cậu: “Có phải tôi không nên nhắc cậu buổi chiều có việc không?”

“Một mình anh gặp sếp Trì bàn chuyện,” Tào Diệp nói đùa với anh ta, “Thật sự muốn mưu quyền soán vị đúng không?”

“Làm lành rồi.” Trình Đoan nói một cách chắc chắn.

Tào Diệp ký tên trên hợp đồng, ngước mắt nhìn anh ta: “Hửm?”



“Cậu không nhận ra à? Một tháng qua trạng thái của cậu tệ thế kia, giống như chẳng có tinh thần vậy, đến Thượng Hải một chuyến, trở về giống như biến thành người khác.



Rốt cuộc Lương Tư Triết đã cho cậu uống linh đan diệu dược gì?”

Tào Diệp lập hợp đồng: “Sếp Trì sắp đến đây rồi nhỉ? Phó tổng giám đốc Trình anh nên chuẩn tài tài liệu lát nữa họp đúng không?”

“À, bắt đầu đuổi tôi đi rồi.



Tôi không có ý gì khác, chỉ là gần đây làm việc cũng không lên tinh thần được, muốn bảo Lương Tư Triết kê đơn thuốc cho tôi.”

“Anh chưa xong hả?” Tào Diệp không nhịn được cười, ngẩng đầu lên nói, “Gần đây anh có thường tán gẫu với Lâm Ngạn không, phong cách nói chuyện ngày càng giống anh ấy.”

“Có sao?” Trình Đoan cười nói, “Vậy tôi phải thay đổi rồi.”

Đúng ba giờ Trì Minh Khải đến Lomond, ngoại trừ dẫn theo ba cấp dưới còn dẫn cả Trì Minh Nghiêu đến, anh ta cố ý bồi dưỡng Trì Minh Nghiêu tiếp quản Ảnh nghiệp[1] Minh Thái.

[1] Ảnh nghiệp: kinh doanh đầu tư, sản xuất và phân phối phim truyền hình và điện ảnh

Họ bàn về hai dự án sẽ khởi động trong năm tới, Lomond và Minh Thái dự định cùng đầu tư một dự án hoạt hình quốc nội chuyển thể trong ba năm tới.

Bàn chuyện xong rồi, Trì Minh Khải nói mình có việc nên đi trước, mấy phút sau Trình Đoan cũng bị phòng tuyên phát gọi đi, trong văn phòng chỉ còn lại Tào Diệp và Trì Minh Nghiêu.

Lúc này Trì Minh Nghiêu mới nói rõ ý đồ khác của chuyến này – bộ phim truyền hình “Nếu như mây biết” hắn đầu tư cho bạn trai Lý Dương Kiêu của hắn đang quay phim, hy vọng có thể phát sóng hàng tuần trên kênh truyền hình của đài truyền hình vệ tinh nào đó, muốn nhờ Tào Diệp giới thiệu, trò chuyện với người phụ trách chọn mua của đài truyền hình.

Tào Diệp mất tập trung đồng ý, cúi đầu đọc tin nhắn trên điện thoại.



Lương Tư Triết gửi một tấm ảnh đến, nói rằng hôm nay Tiểu Mãnh lại cầm một huy chương ngôi sao, muốn tặng cho anh Tiểu Diệp, nhưng anh Tiểu Diệp không ở đây.



Đằng sau còn có một tin nhắn thoại.

Tào Diệp bấm mở tin nhắn thoại, cầm điện thoại áp vào tai, âm thanh truyền đến trong ống nghe không phải là Lương Tư Triết, mà là Tiểu Mãnh: “Anh Tiểu Diệp ơi lúc nào anh quay lại? Em có quà muốn tặng anh.”

Trì Minh Nghiêu ngồi đối diện, duỗi tay gõ mặt bàn trước mặt cậu: “Rốt cuộc mày có nghe tao nói chuyện không?”

“Đang nghe mà,” Tào Diệp đáp qua loa, “Mày nói đi, tao nghe điểm chính.”

Cậu không nhìn Trì Minh Nghiêu đen mặt ở bên kia bàn, mà nhìn chằm chằm bốn chữ “Anh Tiểu Diệp ơi” trên giao diện trò chuyện, bỗng nhiên nghĩ đến câu “Anh yêu em” Lương Tư Triết nói với cậu dưới ánh trăng ngày đó.

Lúc động tình nghe được một câu “Anh yêu em”, chỉ cảm thấy không khí rất đẹp, rất rung động với người trước mắt.

Nhưng bây giờ Tào Diệp chợt chậm rãi nhận ra rằng, cậu thật sự đang được Lương Tư Triết yêu, cảm giác được yêu gần như có phần lạ lẫm, nhưng dường như có thể được cụ thể hóa bằng bàn tay che trên mặt kia, bằng nắm đấm vung lên trong buổi họp báo, còn có câu nói “Em có mười giây đồng hồ, có thể tránh anh bất cứ lúc nào.”

Trì Minh Nghiêu đối diện lại giơ tay gõ bàn trước mặt cậu một cái.

Tào Diệp nhìn về phía hắn, không đầu không đuôi hỏi một câu: “Mày yêu cậu ta không?”

Trì Minh Nghiêu sững sờ một lát: “Cái vẹo gì thế?”

“Bạn trai kia của mày, hoặc là nói cậu ta yêu mày không?”

Trì Minh Nghiêu nhíu mày: “Não mày bị úng nước à?”

Tào Diệp lấy lại tinh thần, cảm thấy mình đang đàn gảy tai trâu, cậu không thể hòa hợp với đám “bạn xấu” này của cậu được.

Cậu ra lệnh đuổi khách với Trì Minh Nghiêu: “Được rồi, chuyện phát sóng hàng tuần tao biết rồi, không có việc gì thì biến nhanh lên.”

Trì Minh Nghiêu cũng phản ứng nhạy cảm, lập tức tìm ngọn nguồn: “Lương Tư Triết đã nói gì với mày?”

“Sao lại kéo Lương Tư Triết vào?”

“Nếu không thì sao mày đột nhiên hỏi vấn đề khó hiểu như thế?”

Mày biết cái gì chứ… Tào Diệp thầm nghĩ, Lương Tư Triết nói anh ấy yêu tao.

Tào Diệp cảm thấy vừa rồi có lẽ mình bị động kinh, mới có thể hỏi Trì Minh Nghiêu hai câu kia.

Nhưng tiếp theo cậu lại phát hiện, mặc dù luôn cố ý phủ nhận quan hệ với Lương Tư Triết, nhưng trên thực tế hình như cậu lại rất hy vọng được người khác phát hiện cậu và Lương Tư Triết yêu nhau.