Mắt Bão - Đàm Thạch

Mắt Bão - Đàm Thạch - Chương 105: Hiện Tại 8




Tối đó Tào Diệp ở lại công ty đến rất khuya.

Cuối tháng là thời điểm bận rộn, cậu dự định tăng ca kết thúc công việc của mấy ngày còn lại.



Đúng lúc năm nay Lomond không có phim chiếu vào lễ Quốc khánh, cậu có thể đến Thượng Hải ở một thời gian.

Hơn mười một giờ tối, khi Tào Diệp rời khỏi công ty đến bãi đậu xe ngầm, Lương Tư Triết gửi lời mời video đến.

Tào Diệp vừa đi vừa nhận: “Anh quay cảnh đêm xong rồi?”

Hình như Lương Tư Triết đi tới bãi đỗ xe của đoàn phim, ánh sáng tù mù, ống kính bị mờ, trông cũng không rõ lắm.

Ống kính chỉ dừng lại mấy giây trên mặt Lương Tư Triết, sau đó rung một cái, hình như xoay sang chỗ khác rồi hạ thấp, ngay sau đó gương mặt của Tiểu Mãnh xuất hiện trên màn hình.

“Có bạn nhỏ có lời muốn nói với em.” Lương Tư Triết nói ngoài ống kính.

“Anh Tiểu Diệp ơi, đây là huy chương ngôi sao em tặng cho anh.” Tay Tiểu Mãnh lắc qua lắc lại trên màn hình, hiện ra dư ảnh, giống như muốn đặt huy chương trong màn hình, nhưng mãi không tìm được vị trí của ống kính.

Một lát sau trong màn hình xuất hiện bàn tay khác, cầm cổ tay Tiểu Mãnh, giúp cậu bé đặt huy chương trước ống kính.

Tào Diệp gần như có thể tưởng tượng được tư thế hiện tại của Lương Tư Triết – nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, một tay cầm điện thoại, một tay cầm cổ tay của bạn nhỏ.

“Trở về anh sẽ đeo.” Tào Diệp cười nói với Tiểu Mãnh.

Tiểu Mãnh chỉ xuất hiện mấy giây trong màn hình rồi chạy đi, ống kính lại lắc lư một cái, Lương Tư Triết đứng lên ngồi vào trong xe.

Tào Diệp nghe thấy Tống Thanh Ngôn nhỏ giọng nói bên ngoài màn hình, “Hình như có paparazzi đang chụp trộm,” Tào Diệp nói đùa tiếp một câu, “Chụp trộm gì đấy? Nói anh có con riêng à?”

Ống kính chuyển lên mặt Lương Tư Triết, mặc dù góc chết rất thấp, nhưng bất ngờ tôn lên góc cằm anh một cách đẹp đẽ.



Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, cười nói: “Em đã biết rõ ngón nghề của paparazzi rồi đấy, không chừng là thật.” Anh nói xong nhận nước Tống Thanh Ngôn đưa tới, lúc ngửa đầu uống nước yết hầu trượt lên xuống, nó khiến Tào Diệp lại nghĩ đến trong phòng vệ sinh tối hôm trước, lông mày hơi nhíu, yết hầu chuyển động, còn có một tiếng than đè nén cảm xúc của Lương Tư Triết.

Lương Tư Triết uống nước xong, lại cầm điện thoại lên, thấy Tào Diệp ngồi trong xe, anh hỏi: “Chuẩn bị về nhà?”

“Đến nhà anh.” Tào Diệp nói.

“Đến nhà anh cũng là về nhà mà.” Lương Tư Triết cười nói.



Tào Diệp thật sự định bụng đến nhà Lương Tư Triết một chuyến, “Mười ba ngày”, “Hồng nam hồng nữ” và “Vọng Xuyên chi Xuyên” trên trang web video đều là phiên bản đã bị cắt, trước khi về Bắc Kinh cậu đã hỏi Lương Tư Triết, anh bảo cất giữ ở chỗ anh đều là phim bản đầy đủ.

“Em thật sự muốn xem phiên bản đó của anh à?” Khi đó Lương Tư Triết nói, “Vậy trước khi xem phải xây dựng tâm lý cho tốt.”

“Khoa trương thế?”

“Cũng được, em có thể thử xem.”

Hơn nửa tiếng sau, Tào Diệp xe nhẹ đường quen lái đến cửa nhà Lương Tư Triết.

Đẩy cửa đi vào, trong nhà trống không, Tào Diệp bật đèn trần, cậu quan sát căn nhà này lúc thay giày, không kìm được suy đoán sau khi mỗi bộ phim đóng máy, Lương Tư Triết về nhà có tâm trạng gì.

Chắc cũng giống như mình nhỉ, Tào Diệp nghĩ, cũng không đặc biệt nhiệt tình với chuyện về nhà, chỉ là đổi một nơi ngủ thoải mái hơn nhưng cũng quạnh quẽ hơn mà thôi.

Cho nên so với về nhà, cậu thích đến phòng chiếu phim nhỏ ở Nhân Tứ ở lại hơn, tán gẫu với những người làm phim trạc tuổi có rất nhiều ý tưởng, sẽ có vẻ không cô đơn đến vậy.



Phòng chiếu phim ở tầng hai vẫn giống như lần trước cậu đến, lần nữa bước vào căn phòng này Tào Diệp hơi xúc động.



Nếu không phải lúc ấy tình cờ phát hiện Lương Tư Triết xem cùng một hình ảnh giám sát hai lần liên tục, nói không chừng đến bây giờ cậu vẫn đang lừa mình dối người.

Cậu đứng trước kệ trưng bày, nhìn một hàng phim do Lương Tư Triết đóng.

Ra mắt mười năm, Lương Tư Triết cũng không tính là có nhiều sản phẩm, lại thêm bộ phim “Lương sinh Chúc mộng” anh đạo diễn, tính đến nay Lương Tư Triết đã đóng mười bộ phim, bình quân một năm một bộ, thảo nào luôn có người nói anh may mắn, sản lượng thấp nhưng bộ nào cũng là tinh hoa.

Tào Diệp cầm lấy hộp DVD của “Hồng nam hồng nữ”, Lương Tư Triết trên bìa quay lưng về phía ống kính, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc đã châm lửa, giống như đang nhìn chằm chằm một chỗ nào đó tạm thời quên đi hết thảy.

Tào Diệp chợt nhận ra tại sao lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lâm Huyễn lại sinh ra cảm giác mới quen đã thân, cậu đã nhìn thấy tấm poster này.



Lúc ấy Lâm Ngạn đưa cho cậu xem, cậu cảm thấy phiền lòng nên chỉ nhìn lướt qua, đâu ngờ chỉ liếc mắt một cái đã để lại ấn tượng trong đầu.


Vài ngày sau đến đoàn phim, Lâm Huyễn cũng đứng quay lưng về phía ống kính từ góc này, lúc ấy cậu tưởng lầm đó là “vừa thấy đã yêu”, lại thêm Lâm Ngạn ở bên cạnh xúi giục, nửa tháng sau đó cậu bắt đầu theo đuổi Lâm Huyễn.



Bây giờ nghĩ lại, người khiến cậu vừa gặp đã yêu hình như không phải Lâm Huyễn, mà là Lương Tư Triết.

Thực sự là… rất hoang đường.



Vậy thì bắt đầu từ bộ phim này vậy.



Phải thừa nhận rằng cậu rất tò mò về dáng vẻ mặc trang phục khác giới của Lương Tư Triết.

Cậu đặt đĩa video vào trong máy chiếu, ngồi trên mặt thảm, hình ảnh trên màn hình chiếu từ đen đặc dần dần chuyển sáng, đèn cảm ứng mờ trong hành lang sáng lên, giày cao gót giẫm lên bậc thang, bước chân giẫm hơi loạn, ống kính chỉ quay chân anh, nhưng có thể cảm giác được người này uống say.

Giày cao gót giẫm lên cầu thang, tiếng chìa khóa leng keng vang lên, người kia kéo cửa ra đi vào.

Lọn tóc dài rủ xuống, người kia khom người xuống, dùng lòng bàn tay lau vết bẩn trên giày, sau đó cởi giày ra, bước chân trần đi vào phòng.

Trong một căn phòng khác phát ra giọng phụ nữ, đã có tuổi, giọng Thượng Hải hơi chói tai, hỏi y sao về muộn thế.

“Phải kiếm tiền mà.” Người kia tức giận nói.



Là giọng đàn ông.

Tất chân và váy bị cởi ra ném trên mặt đất, sau đó ống kính rời lên trên, chuyển lên gương mặt, người kia để trần thân trên chống tay lên mép bàn, cúi người nhìn môi đỏ trong gương, bờ môi khép mở, giọng điệu thiếu kiên nhẫn đáp lời nói ngoài cửa: “Giục gì mà giục? Tôi có giục bà chết sớm không?”

Ống kính lại dời lên trên, lộ ra gương mặt khó phân biệt nam nữ trong gương, người kia nhúng ướt khăn tay, tẩy lớp trang điểm trên gương mặt từng chút một, điệu hát dân gian ngân nga trong miệng thỉnh thoảng bị lời ngoài cửa cắt ngang, sau đó y mất kiên nhẫn mắng vài tiếng.

Chữ đầu phim nhảy ra, bốn chữ lớn “Hồng nam hồng nữ” vặn vẹo, lúc này Tào Diệp mới hơi lấy lại tinh thần.

Lý Nhập.



Nếu như nhớ không lầm, trước khi có kết quả giải Kim Tượng, gần như mọi nhà phê bình điện ảnh đều nói Lương Tư Triết sẽ là ngạc nhiên lớn nhất trong làng điện ảnh Hoa ngữ năm đó.

Ban đầu không thể tưởng tượng được dáng vẻ mặc trang phục khác giới của Lương Tư Triết, nhưng phần đầu phim vừa nhảy ra, mới phát hiện nhân vật này lại có một sự phù hợp kỳ dị với Lương Tư Triết.

Chẳng trách tại sao lúc đó Tào Tu Viễn lại dùng Lương Tư Triết làm nhân vật chính lần thứ hai, rất khó tưởng tượng được còn có nam diễn viên nào có thể diễn ra một Lý Nhập như vậy.

Đoạn giới thiệu đầu phim kết thúc, dưới hoàn cảnh xa hoa trụy lạc, Lý Nhập bưng rượu đưa vào phòng riêng của phòng hát karaoke.

Lý Nhập rất đẹp, nhưng vẻ đẹp này không có cách nào làm nhạt đi đặc trưng phái nam trên người y, bất kỳ ai liếc mắt nhìn sang vẫn có thể nhận ra y là một cậu trai chừng hai mươi tuổi.



Lý Nhập làm việc ở phòng hát karaoke, xen lẫn trong một đám tiếp rượu nữ, theo lời của bà chủ, Lý Nhập chuyên môn đi hầu hạ những tên đàn ông biến thái kia, họ biết Lý Nhập là đàn ông, vừa có hứng thú và giở trò với y, vừa thích dùng ngôn ngữ nhục mạ y – “Mày là đàn ông thật hả? Có cái ấy phải không? Vậy cái ấy có dùng được không?”

Lúc họ nói lời này, Lý Nhập im lặng không lên tiếng ngồi ở bên cạnh, y không biết nịnh nọt, trông có vẻ hơi lạnh nhạt, nhưng sự lạnh nhạt này khiến những người đàn ông đó hưng phấn hơn.

Lý Nhập thiếu tiền, mẹ bị bệnh nặng, y cần phải làm việc việc tiếp rượu này.



Mặc dù mấy năm trước sau khi người phụ nữ kia phát hiện y có đam mê đảo trang đã đánh y mắng y suốt ngày, nhưng Lý Nhập vẫn phải kiếm tiền trị bệnh cho bà.

Công việc tiếp rượu này khiến Lý Nhập bắt đầu kháng cự việc mặc trang phục nữ, bởi vì mỗi lần mặc vào sẽ đồng nghĩa với việc y lại phải chịu đựng tình cảnh bị nhục nhã.

Nửa phần sau của phim, Lý Nhập một mực nén giận cuối cùng bùng nổ, ra tay đánh nhau với khách.



Tóc giả của y bị giật xuống một nửa, bị mấy tên đàn ông giẫm đạp dưới đế giày, váy cũng bị xé rách trong quá trình đánh nhau.



Lúc rời khỏi phòng y nhận được tin bệnh tình của mẹ nguy kịch, cứ chật vật như thế chạy đến bệnh viện.



Y chờ ở cổng bệnh viện, có người đàn ông đến gần, khoác cho y một cái âu phục.

Lý Nhập mặc trang phục nữ một lần nữa trong tang lễ của mẹ, người đến nhà tang lễ đều quay đầu nhìn y, nhưng y không để ý tới.



Y mua một bó hoa tươi đặt dưới bia mộ, nhìn chằm chằm người trong ảnh đen trắng một lúc lâu.

Đêm đó y nghỉ công việc tiếp rượu, về đến nhà, y đi giày cao gót, nhảy một điệu múa dưới ánh trăng.



Giống như đầu phim, ống kính chỉ quay bắp chân y, giày cao gót màu đỏ nhảy nhót trên sàn nhà, thoạt nhìn rất đẹp.

Khi bài hát kết thúc vang lên, Tào Diệp mãi chưa lấy lại tinh thần.

Chẳng trách lúc ấy Tào Tu Viễn lại chế nhạo phóng viên sau lễ trao giải.



Diễn xuất điên đảo của Lương Tư Triết trong bộ phim này vừa đầy đủ vừa tươi đẹp, thế mà không thể dựa vào bộ phim này lấy được ảnh đế, thực sự khiến người ta bất bình.


Phải thừa nhận rằng trong bộ phim này, Tào Tu Viễn làm đạo diễn cũng đủ xuất sắc, lúc Lý Nhập cởi giày cao gót ở đầu phim, cúi người xuống cẩn thận lau vết bẩn trên giày, đến đoạn giữa y về đến nhà dùng sức đá mạnh giày cao gót ra, một chiếc giày bị đá thật xa, chiếc còn lại đá mạnh lên tường, chỉ một chi tiết này đã có thể nhìn thấy sự thay đổi thái độ của Lý Nhập về đam mê đảo trang của mình.

Tào Diệp đi tìm tài liệu liên quan của năm đó, trong tin tức đã nói đoạn kết của “Hồng nam hồng nữ” là Tào Tu Viễn tự sửa.





Biên kịch vốn muốn kết thúc ở đoạn Lý Nhập mặc trang phục khác giới tham gia tang lễ của mẹ, nhưng cuối cùng Tào Tu Viễn lại tăng thêm một điệu múa dưới ánh trăng.

Phóng viên viết báo chắc là fan của Tào Tu Viễn, nói rằng trong nước có lẽ chỉ có Tào Tu Viễn sẽ thêm một cái kết đẹp và đầy hy vọng như vậy cho một bộ phim về chủ đề đam mê đảo trang.

Tào Diệp nhớ lại điệu múa dưới ánh trăng kia, cậu nghĩ câu nói của Lương Tư Triết là đúng, mười năm gần đây cậu chưa từng xem phim của Tào Tu Viễn, gần như đã quên mất vị thần cậu tôn thờ trong lòng thuở thiếu thời phát sáng như thế nào.

Bộ phim này khiến cậu nhận ra ngoài thân phận một người cha, Tào Tu Viễn quả thực là tỏa ánh sáng bốn phía.



Nhưng những năm này cậu một mực núp mình trong bóng tối Tào Tu Viễn mang đến, từ chối đứng xa hơn, thoát khỏi thân phận con trai, đứng ở góc nhìn của một “người” để đánh giá Tào Tu Viễn một cách khách quan.

Xem một bộ phim nữa, Tào Diệp ngẩn người một lát, sau đó đi đến trước giá đỡ, “Vọng Xuyên” hay là “Mười ba ngày”?

“Mười ba ngày” là ký ức chung của cậu và Lương Tư Triết, có lẽ có thể xem cùng với Lương Tư Triết… Nhưng tại sao phim khác chỉ có một hộp, “Mười ba ngày” lại có hai hộp? Chẳng lẽ là sự khác biệt của bản cắt giảm và bản chưa cắt?

Nghĩ vậy, cậu cầm lấy đĩa phim, nhìn chằm chằm bìa hộp đĩa của “Mười ba ngày” một lát, mặt bìa đó cậu không thể quen thuộc hơn được nữa, chính là ảnh đại diện wechat của Lương Tư Triết.

Cậu mở hộp đĩa ra, một tờ giấy mỏng rớt ra từ bên trong.

Tào Diệp chưa kịp cúi xuống nhặt, bởi vì cậu nhìn thấy một tấm ảnh trong hộp đĩa.

Cậu liếc mắt đã nhận ra tấm ảnh chụp phố Nhân Tứ, nói chính xác là phố Nhân Tứ rơi tuyết vào mùa đông.



Bởi vì cậu đã từng nhờ Hoàng Oanh, bảo cô chụp cho cậu một tấm ảnh mỗi khi Nhân Tứ có tuyết rơi.

Cậu cầm lấy mấy tấm ảnh bên trong, đó là những góc chụp khác nhau, đầu đường, cuối hẻm, phía trước cửa Lam Yến, còn có Tiểu Bạch nhỏ đứng ở chính giữa.

Cậu ngồi xổm xuống, nhặt tờ giấy vừa mới rơi xuống mặt đất lên.



Mực viết trên giấy đã phai màu, trông có vẻ đã cũ, nhưng nét chữ cứng cáp vẫn rất rõ ràng, một dòng chữ thẳng đứng, là nét bút của Lương Tư Triết – “Sinh nhật 17 tuổi vui vẻ, một Tiểu Mãn khác trên thế giới.



Em mãi mãi là thiếu niên tốt đẹp nhất.”

Đây không phải lần đầu tiên Tào Diệp nghe được câu nói này, nhưng bây giờ cậu mới chậm rãi nhận ra rằng, câu nói cuối cùng của Lương Tư Triết trong đêm trao giải Kim Tượng là nói với cậu.

Lúc ấy cậu tưởng nhìn nhau là ảo giác, bây giờ mới phát hiện, Lương Tư Triết đứng trên sân khấu trao giải thực sự đang nhìn cậu, khoảnh khắc ấy họ thật sự đang nhìn nhau.