Mắt Bão - Đàm Thạch

Mắt Bão - Đàm Thạch - Chương 118: Hiện Tại 4




Mùa đông năm nay cực kỳ hanh khô, gió Tây Bắc càn quét cả thành phố, nhiệt độ không khí giảm xuống dưới 0 độ, có chỗ vũng nước đóng băng, nhưng mãi không thấy tuyết rơi.

Bộ phim “Đắm chìm” Lương Tư Triết quay nửa đầu năm sẽ công chiếu vào giữa tháng mười hai, thế là sau khi “Thử nói lại lần nữa xem” đóng máy, anh nghỉ ngơi chỉ được vài ngày đã theo đoàn phim chạy đến mấy thành phố chính đi rohow.



Bộ phim này đi theo tuyến hồi hộp đốt não, khán giả vốn không nhiều lắm, hậu kỳ biên tập phim lại hơi hỗn loạn, cho nên doanh thu phòng vé cũng không lý tưởng mấy.

Lúc diễn bộ phim đó trạng thái của Lương Tư Triết không được tốt cho lắm, tính cách nhân vật trong phim lại giống Lục Hà Xuyên đến mấy phần, cho nên có người bắt đầu nói Lương Tư Triết sa vào thói quen diễn xuất, lãng phí tài năng của mình, đã đạt đến mức tối đa trong sự nghiệp diễn viên.

Lương Tư Triết theo điện ảnh mười năm, trong đó đã làm đạo diễn hai năm, biết rõ quá trình sản xuất một bộ phim phức tạp và khổng lồ cỡ nào, nhân vật có xuất sắc không, thành phim có đáng kinh ngạc không, không chỉ dựa vào sức của một mình anh là có thể quyết định.



Cho nên anh cũng không để những lời này ở trong lòng.

Ngược lại là Tào Diệp không giữ được bình tĩnh, tự mình lập một cái clone weibo, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì sẽ chửi nhau vài câu với anti fan của Lương Tư Triết.



Có một ngày bị Lương Tư Triết nhìn thấy, anh rút điện thoại trong tay Tào Diệp đi, nhìn rồi cười một hồi lâu.

Đó là một bình luận dưới trailer của “Lựa chọn tuyệt vọng”, người kia bảo sự nghiệp của Lương Tư Triết đã bắt đầu xuống dốc, sau Cannes tất cả nhân vật diễn đều là một màu, không có gì đáng xem.

Tào Diệp trả lời bên dưới bình luận kia: “Sau Cannes phim của Lương Tư Triết chỉ có một bộ Đắm chìm này, một vai còn có thể diễn xuất ra mấy màu?”

Bình luận kia lại trả lời: “Bạn không cảm thấy nhân vật này giống Lục Hà Xuyên như đúc à?”

Tào Diệp: “Tính cách nhân vật tương tự là vấn đề của kịch bản, có liên quan gì đến diễn viên?”

Người kia lại gắn mác: “Fan não tàn của Lương Tư Triết thích chém gió không có não nhất.”

Tào Diệp không rơi vào thế yếu trả lời: “Anti fan não tàn của Lương Tư Triết thích bêu xấu không não nhất.”

Lương Tư Triết nhìn bình luận kia cười nói: “Tào Diệp em học lớp mấy tiểu học vậy?”

Tào Diệp giật di động khỏi tay anh: “Em nói không đúng câu nào?”

Cậu chỉ cảm thấy “Đắm chìm” diễn cũng được, mặc dù so sánh với Tiểu Mãn, Lý Nhập và Lục Hà Xuyên được Lương Tư Triết miêu tả xuất sắc nhất thì nhân vật trong “Đắm chìm” cũng không khiến người kinh ngạc đến vậy, nhưng biểu hiện của Lương Tư Triết trong phim đã đủ chói mắt rồi.



Một ngày cuối năm, Lương Tư Triết được mời ra nước ngoài tham gia một sự kiện nhãn hàng, buổi tối Tào Diệp về nhà từ Lomond, vào phòng sách kéo tủ trưng bày ra, duỗi cánh tay rút một cái đĩa CD ở góc trên cùng.

Bìa CD là phố Nhân Tứ đang rơi tuyết dưới ánh đèn đường mờ vàng trong đêm, bên trên in hai chữ to – “Nhân Tứ”, còn có một dòng chữ nhỏ dọc bên cạnh “Tặng ảnh đế Lương Tư Triết”.



Lúc Tào Diệp thiết kế bìa đĩa CD này, Lương Tư Triết vẫn chưa được ảnh đế, thậm chí vẫn chưa hiểu nhiều về đóng phim, nhưng lúc đó Tào Diệp đã rất chắn chắc Lương Tư Triết nhất định lấy được ảnh đế.

Tào Diệp nhìn chằm chằm vỏ bìa kia một lúc lâu, trong một khoảng thời gian dài cậu luôn e ngại mở đĩa CD này ra, bởi có một dạo cậu tưởng là sợ nhìn thấy bản thân đã từng ngây thơ.



Nhưng bây giờ mới nhận ra rằng điều cậu sợ là sau khi mở đĩa CD này ra, sự rung động của cậu với Lương Tư Triết sẽ bị thức tỉnh, không có chỗ ẩn núp, khiến cậu không có cách nào yên tâm thoải mái làm con đà điểu gục đầu xuống nữa.

Năm đó cậu ghi đĩa CD này, vốn muốn tặng cho Lương Tư Triết làm quà sinh nhật mười chín tuổi của anh, nhưng sau khi hứng thú bừng bừng mang về nước lại bắt gặp cảnh Tào Tu Viễn và Trịnh Dần lên giường, từ đây cái đĩa CD này đã bị cậu gác xó, không mở ra nữa.



Nếu đã bỏ qua sinh nhật mười chín tuổi, vậy thì… cùng mở ra vào sinh nhật hai mươi chín tuổi.

Tào Diệp đếm tháng, còn nửa năm nữa mới đến sinh nhật Lương Tư Triết, cảm thấy thật sự còn rất lâu.

Hôm đêm giao thừa, trong “Cháy” tổ chức tiệc đón năm mới giống như mọi năm.



Thành viên chủ yếu của “Mạn đà la” đều có mặt, một đám bạn tốt của Tào Diệp cũng đến đây.

Hôm nay sự kiện nhãn hàng của Lương Tư Triết kết thúc, phải ngồi máy bay mười mấy tiếng, có lẽ sáng mai mới có thể đến nơi.

Bạn bè của Tào Diệp hầu như đều có đôi có cặp, nổi bật lên cậu cô đơn lẻ bóng ở trong đó.

Trong quán bar mở nhạc nhảy rất có quy luật, náo nhiệt nhưng không tính là ồn ào quá.



Đại Bạch hỏi một câu: “Sao Lương Tư Triết không tới đây?”

“Siêu sao có thể tùy tiện xuất hiện à?” Lâm Ngạn lại gần nói, “Diệp Tử, anh đã nói Lương Tư Triết không đáng tin, có phải lại cãi nhau gay gắt với mày không?”

“Anh biến đi.” Tào Diệp cười một tiếng.

“Lương Tư Triết cũng đến à?” Đoàn phim có cô gái nghe được tên của Lương Tư Triết, lại gần hỏi, ngay sau đó có người cao giọng hét to, “A a a thật không? Lương Tư Triết sẽ đến?”



“Anh ấy không đến được,” Tào Diệp quay đầu nói, “Tham gia sự kiện ở nước ngoài.”

“À…” Người hét lên trước đó uể oải nói, “Được rồi! Còn tưởng là sẽ có bất ngờ để đón năm mới.”

Đinh Mão bị người của đoàn phim chuốc say, bị người xúi giục, đi tới hỏi Tào Diệp: “Anh Diệp, hôm Mạn đà la công chiếu ấy, có thể mời Lương Tư Triết đến buổi ra mắt của bọn em không?”

“Các cậu thích anh ấy thế hả?” Tào Diệp uống một ngụm rượu số độ thấp, cười hỏi một câu.

“Cả đoàn phim của bọn em đều là fan số một của anh ấy được chưa? Các anh là bạn, anh làm tròn giấc mộng của chúng em đi!”

“Anh sẽ cố,” Tào Diệp nói, “Đến lúc đó anh nói với anh ấy.”

“Bạn chí cốt!” Đinh Mão giơ ly rượu lên, “Anh Diệp em kính anh, chén này em cạn nhé.”

Đinh Mão ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, quán bar dưới lòng đất có người cao giọng hét lên: “Còn có một phút nữa là sang năm mới rồi!”

Tiếng nhạc trên sân khấu dừng lại, tay trống bắt đầu gõ trống theo giây đồng hồ, mỗi khi gõ một nhịp, lại gần năm mới thêm một giây.

Điện thoại đặt trên bàn trà rung lên, Tào Diệp cầm lấy nhìn một cái, Lương Tư Triết gọi điện tới, Tào Diệp cầm điện thoại lên đồng thời đứng dậy.



Không biết tại sao, cậu như là có dự cảm, Lương Tư Triết đang ở nơi rất gần cậu.

Trong tiếng ồn ào của quán bar dưới lòng đất, Tào Diệp áp sát điện thoại vào tai, giọng của Lương Tư Triết truyền đến, tiếng thở của anh rất rõ ràng, nghe xung quanh hình như có tiếng gió: “Tào Diệp, ra ngoài đi.”

Tào Diệp cầm điện thoại đi ra ngoài, Đinh Mão đặt ly xuống, kinh ngạc nói: “Anh Diệp anh đi đâu vậy?”


Tào Diệp vội vàng bỏ lại một câu: “Anh có chút việc, mọi người chơi đi.”

Sau lưng vang lên giọng Lâm Ngạn: “Diệp Tử, có phải bé người đẹp của mày đến rồi không?”

Tào Diệp không kịp để ý đến hắn, bước nhanh ra ngoài, rẽ ra khỏi quán bar dưới lòng đất, đứng bên dưới cầu thang xoắn ốc dài ngoằng, cậu nhìn thấy Lương Tư Triết đứng trên bậc thang cách đó mấy mét.



Nếu như bây giờ có người đi ra, quán bar dưới lòng đất e rằng sẽ gây nên một trận hỗn loạn.

Tào Diệp một bước gộp làm hai, ba bậc thang đi lên, đến gần mới nhìn rõ Lương Tư Triết dựa tường ổn định hơi thở, tóc trên trán có dấu vết bị gió thổi.



“Anh chạy tới à?” Tào Diệp bước lên một bước cầu thang cuối cùng, đứng ở trước mặt anh, “Tài xế đâu?”

“Tắc đường quá,” Lương Tư Triết nhìn cậu, “Nên anh xuống xe chạy tới đây hôn đón năm mới cùng em.”

Quán bar dưới lòng đất bắt đầu đếm ngược mười giây, “Mười, chín, tám….”

Ánh đèn lộng lẫy từ cửa cầu thang chiếu xiên đến, phản chiếu cầu thang xoắn ốc dài và hẹp đến mức sáng trưng.

Lương Tư Triết đến gần, Tào Diệp có thể cảm nhận được trên người anh còn mang theo hơi lạnh bên ngoài.

Nụ hôn này vội vàng lại kịch liệt, họ đều vừa mới chạy một khoảng, hô hấp vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại, mang theo cảm xúc cực nóng, răng va chạm, làm rách môi, giống như muốn nuốt lẫn nhau.

Mười giây đếm ngược kết thúc, nụ hôn này kéo dài mấy giây sau đó nữa, hai người mới tách ra.

Bọn họ rất gần, chóp mũi gần như chạm nhau, Tào Diệp nhỏ giọng hỏi: “Lương Tư Triết, anh chạy từ chỗ nào tới đậy?”

“Xuống xe chỗ đèn giao thông.”

“Có bị chụp không?”

“Anh chạy rất nhanh,” Lương Tư Triết cười khẽ, “Chắc sẽ không bị ai nhận ra.”


Điện thoại của Lương Tư Triết rung lên, tài xế gọi tới, tài xế vừa mới qua đèn giao thông, rẽ vào con đường gần Nhân Tứ.

Họ dựa vào tường cầu thang, trong lúc đợi tài xế thì nhỏ giọng tán gẫu trong tia sáng tối tăm.

“Năm nay Nhân Tứ cũng không có tuyết rơi.” Tào Diệp tiếc nuối.

“Mùa đông vẫn chưa qua,” Lương Tư Triết nắm chặt ngón tay, ôm tay Tào Diệp trong lòng bàn tay, “Có lẽ sẽ vẫn rơi, hơn nữa, cho dù năm nay không rơi, sang năm cũng có thể cùng đến xem mà.”

“Lương Tư Triết đây là lần đầu tiên chúng ta cùng đón năm mới nhỉ.”

Lương Tư Triết “Ừ” một tiếng.

“Đã nhiều năm như thế, cuối cùng em và anh cũng cùng nhau lớn thêm một tuổi,” Tào Diệp bùi ngùi bảo, “Nhưng… Bây giờ có phải nên nói là già đi một tuổi không?”

Lương Tư Triết quay sang, giơ tay bóp cằm Tào Diệp, quay sang trái lại quay sang phải, cẩn thận nhìn cậu, nhỏ giọng nói, “Không già đi, cũng không lớn lên, vẫn giống như mười năm trước.”

Tào Diệp cười lên: “Lương Tư Triết, kính lọc bạn trai của anh dày quá.”

Đêm giao thừa rất dài, họ đến nhà Tào Diệp.


Tào Diệp ở tầng cao, xung quanh không có công trình kiến trúc che khuất tầm nhìn, có thể nhìn thấy màn đêm sạch sẽ xa xăm.

Họ làm xong lại nằm trên giường trò chuyện một lúc lâu, mãi cho đến khi màn đêm rút đi, bầu trời dần sáng, cơn buồn ngủ mới bắt đầu kéo tới.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tào Diệp hỏi: “Lương Tư Triết, giao thừa trước kia anh làm gì?”



“Một mình xem vài bộ phim, qua đêm giao thừa là kết thúc.” Lương Tư Triết nói.

Hàng năm đều có tiệc tết Tây mời Lương Tư Triết làm khách quý đếm ngược đến 0h, để lại cho anh khoảng thời gian quý giá nhất, nhưng Lương Tư Triết đều từ chối, anh không thích bầu không khí ầm ĩ.

Năm nay ở cùng Tào Diệp, giao thừa này cũng bình thường, nhưng lại cảm thấy rất náo nhiệt.

Tào Diệp buồn ngủ díp cả mắt, cậu ôm Lương Tư Triết, giọng buồn ngủ nói: “Ngủ ngon, Lương Tư Triết, mỗi đêm giao thừa sau này em đều đón cùng anh.”

“Được,” Lương Tư Triết hơi cong khóe miệng lên, khẽ nói: “Ngủ ngon.”

Phòng làm việc Vân Sơ năm mới đã ký người mới – bạn trai Lý Dương Kiêu của Trì Minh Nghiêu, là Tào Diệp ở giữa giới thiệu.

Buổi trưa hôm ký hợp đồng, bốn người kể cả Hứa Vân Sơ ra ngoài ăn bữa cơm.

Trên bàn cơm, Tào Diệp nhìn Trì Minh Nghiêu và Lý Dương Kiêu ở phía đối diện, thầm nghĩ hai người này thế mà vẫn bên nhau, đây là hợp đồng bao nuôi bao lâu vậy? Nhưng Trì Minh Nghiêu làm kim chủ cũng rất xứng chức, cho Lý Dương Kiêu tài nguyên một bộ phim truyền hình vẫn chưa đủ, nhìn điệu bộ này, còn muốn nâng Lý Dương Kiêu thành ảnh đế.

Giữa tháng Giêng, Liên hoan phim Berlin công bố danh sách vào vòng trong, “Lựa chọn tuyệt vọng” lọt danh sách đơn vị thi đấu chính, đại diện cho làng điện ảnh Hoa ngữ tham gia tranh giải Gấu Vàng.

Ngày đó đúng lúc Lương Tư Triết ở Lomond làm việc với Tào Diệp, danh sách vào vòng trong vừa đưa ra, nội bộ Lomond lập tức sôi trào.

“Lựa chọn tuyệt vọng” là con ruột của Lomond, không chỉ có Lomond đầu tư chính, toàn bộ quá trình quay phim, chế tác, tuyên phát đều do Lomond làm chủ.



Bộ phim này “vận mệnh bất hạnh”, giữa chừng gặp phải sự cố Hoàng Thiên Thạch dùng chất cấm, không ngờ quanh co vòng vèo chẳng những mời được Lương Tư Triết quay thế, mà bây giờ còn vào vòng trong Liên hoan phim Berlin.

Tào Diệp tràn đầy phấn khởi kéo Lương Tư Triết đến trước máy vi tính, cùng anh lựa chọn trang phục đến Liên hoan phim Berlin.

Cậu mở ra bộ sưu tập thời trang xuân hè cao cấp của một số nhãn hiệu thời trang, hỏi ý kiến Lương Tư Triết.

Lương Tư Triết không đành lòng phá vỡ sự tích cực của cậu, nhưng đành phải nói: “Trường hợp thế này, nhãn hàng đều sẽ tài trợ trang phục,”

“À… Cũng đúng.” Tay cầm chuột của Tào Diệp dừng lại, lúc này mới nhớ ra trên người Lương Tư Triết có đại ngôn xa xỉ, cậu một lòng muốn nhanh nhanh mua âu phục với Lương Tư Triết, quên mất còn có chuyện này.

“Có điều, có thể chọn xong rồi lại bàn bạc với nhãn hàng,” Lương Tư Triết lại nói, “Chúng ta chọn trước.”

Tào Diệp đáp một tiếng, mặc dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng cậu vẫn có chút mất mát.



Từ sau khi “Lựa chọn tuyệt vọng” đăng ký Liên hoan phim Berlin, cậu đã suy nghĩ rất nhiều lần muốn Lương Tư Triết mặc âu phục do cậu mua lên sân khấu trao giải.

Cậu còn từng nghĩ đến việc mặc âu phục cùng kiểu với Lương Tư Triết để tham gia Liên hoan phim, nhưng lại hơi lo lắng sẽ quá phô trương.

Tào Diệp cảm thấy mình thật sự mâu thuẫn, vừa muốn cho toàn thế giới biết cậu và Lương Tư Triết yêu nhau, cùng lúc đó, lại lo lắng bị người ta biết cậu và Lương Tư Triết đang yêu nhau.