Mắt Bão - Đàm Thạch

Mắt Bão - Đàm Thạch - Chương 119: Hiện Tại 5




Gần đến cuối năm, phố lớn ngõ nhỏ bắt đầu treo đèn lồng đỏ.

Hoàng Oanh cũng treo một chiếc đèn trước cửa “Cháy”, cô luôn luôn đi theo văn hóa punk(1), lúc này bỗng nhiên theo phong tục, Tào Diệp nói không giống phong cách của cô.

(1) Văn hóa punk bao gồm một loạt các hệ tư tưởng, thời trang và các hình thức biểu đạt khác, nghệ thuật thị giác, khiêu vũ, văn học và phim

Hoàng Oanh nhìn đèn lồng bị gió thổi hơi bay lên, cười nói: “Ăn Tết mà, nên náo nhiệt một chút.”

Lần này Tào Diệp dẫn theo Đỗ Truy đến đây khảo sát cảnh, Đỗ Truy nói rằng muốn quay lại cảnh đường xuống sàn đấu quyền anh dưới lòng đất, thế là Tào Diệp dẫn anh ta đến “Cháy”.

“Rất đẹp, chọn chỗ này đi.” Đỗ Truy và người quay phim đi lên từ cầu thang xoắn ốc, cầm điện thoại bảo muốn gọi điện thoại, “Buổi chiều quay luôn, cảnh phong cảnh quay nhanh lắm, tôi gọi người của đoàn phim đến đây.”

“Được,” Tào Diệp nói, “Buổi chiều tôi phải đến sân bay, Hoàng Oanh chị tiếp đạo diễn Đỗ.”

“Không thành vấn đề,” Hoàng Oanh đáp một tiếng, lại hỏi Tào Diệp, “Các cậu đến Berlin bao lâu?”

“Ít nhất chắc một tuần.” Tào Diệp nói, đoạn xoay người mở cửa xe thể thao, “Đi đây.”

Xe khởi động, xe thể thao lái ra khỏi Nhân Tứ, Hoàng Oanh nhìn bóng xe màu xanh đậm biến mất ở góc rẽ, không khỏi nghĩ đến cảnh nào đó ba năm trước.

Khi đó Lomond mới thành lập, quán bar cũng vừa xây xong, Tào Diệp tìm đến Hoàng Oanh nhờ trông coi “Cháy”.

Hoàng Oanh đứng ở địa điểm cũ của Lam Yến, nhìn con hẻm chật hẹp này, hơi lo lắng hỏi: “Chỗ này có thể sinh lời không?”

Tào Diệp ngồi xổm dựa vào tường: “Tôi cũng không biết.”

“Cậu nghĩ gì mà xây một quán bar trong con hẻm này?” Hoàng Oanh cảm thấy quyết định này không hề sáng suốt, quán bar này tám phần là không bao lâu sẽ lỗ vốn xong đời.

“Có lãi hay không cũng không sao,” Tào Diệp quay sang nhìn Nhân Tứ, ánh mắt rơi xuống cuối hẻm xa xa, “Tôi chỉ nghĩ, nên để lại chút gì đó trên con phố này.”

“Quán bar xây ở chỗ khuất thế này,” Đỗ Truy nói chuyện điện thoại xong đi tới nói với Hoàng Oanh, “Cũng rất độc đáo.”

“Anh không biết đúng không? Trước khi Lương Tư Triết quay Mười ba ngày đã trải nghiệm cuộc sống ở con hẻm này.” Hoàng Oanh cười nói.

“Thật không?” Đỗ Truy đảo mắt nhìn con hẻm này.



“Ồ, vậy đây là vùng đất quý rồi, trước kia nơi này trông như thế nào?”

“Quầy bữa sáng, quầy hoa quả, quầy đồ nướng, quán mì, quán ăn nhỏ… Gì cũng có, nơi này,” Hoàng Oanh chỉ quán bar sau lưng, “Trước kia là phòng karaoke rất tồi tàn, trên tầng là nhà khách, lúc ấy Lương Tư Triết và Tào Diệp đều ở bên trong.”

“Thế à…” Đỗ Truy như có điều suy nghĩ.

“Đừng nói với người khác nhé.” Hoàng Oanh nhận ra mình nói hơi nhiều, bổ sung thêm một câu.

“Không nói,” Đỗ Truy cười bảo, “Nếu chuyện này truyền đi, con phố này chắc sẽ trở thành điểm du lịch.”





Lương Tư Triết tham gia rất nhiều Liên hoan phim, chỉ tác phẩm đầu tay “Mười ba ngày” đã lấy được giải “Nam diễm viên chính xuất sắc nhất” của ba liên hoan phim.

Sự nghiệp diễn viên mười năm này, anh đã mang về mấy cúp, trong mắt công chúng, xuất phát điểm của anh cao và một đường đều là đỉnh cao, nhưng với Lương Tư Triết mà nói, hơn phân nửa những chiếc cúp kia nên quy công cho Tào Tu Viễn.

Tào Tu Viễn có được quyền khống chế tuyệt đối ở đoàn phim, một cảnh nếu không đạt được yêu cầu của ông thì sẽ quay lại hơn trăm lần, cho nên lúc quay phim khác thỉnh thoảng Lương Tư Triết sẽ cảm thấy không chắc chắn.

“Đắm chìm” cũng không tính là nhân vật Lương Tư Triết rất hài lòng, nhưng lại là nhân vật duy nhất lọt vào Liên hoan phim quốc tế trong số những nhân vật anh không hợp tác với Tào Tu Viễn.

Hôm trao giải, hai người đều mặc âu phục, xuất phát từ khách sạn.

Lương Tư Triết đi thảm đỏ, ra sau sân khấu hội hợp với Tào Diệp.



Diễn viên nổi tiếng của các quốc gia tụ tập sau sân khấu, mặc dù Lương Tư Triết từng được ảnh đế Cannes, nhưng vẫn là người mới trên quốc tế, anh chỉ chào hỏi mấy diễn viên quen mặt, rồi chuẩn bị xuống chỗ ngồi ở hội trường.



Nhà tạo mẫu vội vàng chạy chậm tới, cầm một chiếc cà vạt trong tay: “Tư Triết, đừng vội đi, chúng tay thay cà vạt đã.”

Diễn viên nữ trang điểm lộng lẫy đi thảm đỏ, phần lớn đều phải thay bộ trang phục khác tham gia trao giải, diễn viên nam thì không cần phiền phức như thế, nhưng nhà tạo mẫu cảm thấy vẫn phải tạo sự khác biệt ở chi tiết.

Xung quanh nhiều người chen chúc, bên cạnh có phóng viên cầm micro đang phỏng vấn một diễn viên nữ Hàn Quốc, Lương Tư Triết đi sang bên cạnh: “Ra ngoài thay đi.”

Họ đi đến nơi khá yên tĩnh, không có ống kính ở bên ngoài, dừng lại, ngón tay Lương Tư Triết cầm nút thắt cà vạt, kéo lỏng cà vạt, nhà tạo mẫu tiến lên một bước: “Để tôi làm.”

Tào Diệp nhường sang bên cạnh, nhìn Lương Tư Triết từ bên cạnh.

Liên hoan phim Berlin năm nay cạnh tranh vô cùng kịch liệt, nhất là hạng mục “Nam diễn viên xuất sắc nhất”, có một nam diễn viên Nhật Bản tên Kawada hơn bốn mươi tuổi gây tiếng vang rất lớn.



Tào Diệp biết có lấy được giải hay không đều bình thường, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh dư luận trong nước sau đó vẫn hơi bực mình.

Người xung quanh đứng tụm năm tụm ba, đều ra ngoài hút thuốc.



Tào Diệp cũng lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu từ bên trong, châm lửa rồi rít từng hơi.

Có lẽ bởi vì Lương Tư Triết luôn ở trên đỉnh cao từ khi nổi tiếng đến nay, nhà phê bình điện ảnh và người xem phổ thông cực kỳ nghiêm khắc với anh, đặt lên người diễn viên khác, vào Liên hoan phim loại A này đã đủ vẻ vang rồi, nhưng đặt lên người Lương Tư Triết, hình như anh nhất định phải lấy được giải mới có thể không rơi khỏi điện thờ.

Tào Diệp hút thuốc nhìn về phía Lương Tư Triết.



Lương Tư Triết mặc âu phục đuôi én màu đen, đôi chân thẳng tắp được quần tây ôm lấy, trông tao nhã lại sắc bén, tản ra khí chất mê người.



Nhà tạo mẫu dáng người thấp, Lương Tư Triết phải cúi người xuống, cho ngang với chiều cao của cô.

“Tư Triết có phải cậu lại cao lên không?” Nhà tạo mẫu tháo cà vạt xuống giúp Lương Tư Triết, đưa cho Tống Thanh Ngôn bên cạnh, “Trên tài liệu viết cậu một mét tám ba, cậu cao hơn đúng không?”

Lương Tư Triết cười: “Chị đoán xem.”

“Tôi đoán cao hơn.” Nhà tạo mẫu cầm cà vạt, nhóm chân lên, đang định giơ tay vòng qua gáy Lương Tư Triết thì Tào Diệp đi tới: “Để tôi làm.”

“Cũng được,” Nhà tạo mẫu đưa cà vạt cho cậu, “Tôi tốn sức quá.”

Tào Diệp nhận lấy cà vạt, đứng trước mặt Lương Tư Triết: “Báo sai chiều cao à Lương Tư Triết.” Cậu một mét tám lăm, Lương Tư Triết chắc ngang cậu.

Lương Tư Triết đứng thẳng, giơ ngón trỏ trước môi, “Xuỵt” một tiếng với cậu.

Tào Diệp kẹp điếu thuốc ở ngón tay, cầm cà vạt vòng qua cổ Lương Tư Triết, cẩn thận để thuốc lá không đụng vào anh: “Đây xem là bí mật?”

“Chỉ là nhiều năm rồi chưa cập nhật thông tin thôi,” Lương Tư Triết cười, rút điếu thuốc hút một nửa ra khỏi tay Tào Diệp, “Có điều, không có ai biết, cũng có thể xem như bí mật.”

Anh hơi nâng cằm, tiện cho Tào Diệp đeo cà vạt giúp anh, lúc nói chuyện yết hầu rung theo dây thanh quản, lăn lên lăn xuống dưới làn da mỏng, nhìn gần rất gợi cảm.

Anh cầm điếu thuốc hút một nửa kia, rít một hơi: “Nói cai thuốc với anh kia mà?”

“Anh cai thuốc thất bại nhiều lần như thế, thì không cho em thất bại một lần?” Tào Diệp vừa đeo cà vạt giúp Lương Tư Triết vừa hỏi.

Lương Tư Triết thở ra khói thuốc, nhìn Tào Diệp qua làn khói màu trắng, cười nói: “Không lẽ em đang căng thẳng à Tào Diệp?”

“Cũng không phải em dự thi.” Tào Diệp mạnh miệng đáp.

“Thoải mái đi,” Lương Tư Triết nói, “Lần này chắc hụt giải rồi.”

Tào Diệp hơi siết chặt nút cà vạt: “Anh đã biết nhất định sẽ hụt giải?”

“Anh đã xem bộ phim của tiền bối Kawada, anh ta diễn quả thật rất tốt.” Anh nhìn Tào Diệp, nhỏ giọng hỏi ở âm lượng chỉ có hai người họ mới nghe thấy, “Tào Diệp, nếu không lấy được ảnh đế, em có thất vọng lắm không?”


Anh nhìn Tào Diệp đứng trước mặt anh, Tào Diệp rất ít khi mặc âu phục, nhưng lúc này tây trang màu đen phác họa đường cong eo của cậu, khiến cậu trông thẳng tắp lại thon dài, đó là hơi thở thiếu niên lột xác thành thanh niên, xen lẫn giữa ngây ngô và chín chắn.

Lương Tư Triết vẫn cảm thấy Tào Diệp không thay đổi gì, từ đầu đến cuối là dáng vẻ thiếu niên, nhưng lúc này Tào Diệp mặc âu phục khiến anh nhận ra rằng những năm này trong quá trình anh lớn nhanh như thổi, Tào Diệp cũng lớn lên không chậm hơn anh.

Thắt cà vạt xong rồi, Tào Diệp buông ngón tay ra: “Lần này không lấy được, vậy thì lần sau cùng lấy.”

“Ừ, đúng rồi.” Lương Tư Triết lại cười một tiếng, “Cho nên đừng căng thẳng.”

Lễ trao giải đêm đó Lương Tư Triết không giành được giải, giải “Nam diễn viên xuất sắc nhất” đã được trao cho nam diễn viên người Nhật Bản Kawada gây tiếng vang lớn trước đó.

Lúc công bố danh sách đoạt giải, Tào Diệp ngồi bên cạnh Lương Tư Triết, nhìn ống kính đặc tả Lương Tư Triết xuất hiện trên màn hình lớn.





Sau lưng Lương Tư Triết thẳng tắp, anh tuấn lại phong độ, cho dù không giành được ảnh đế cũng vẫn khiến người ta chú ý đến.

Đêm đó “Lựa chọn tuyệt vọng” đoạt giải “Nhạc phim hay nhất”, Liên Dã lên sân khấu nhận thưởng.



Sau khi lễ trao giải kết thúc, Liên Dã đến sau sân khấu tìm Tào Diệp bắt tay, xòe năm ngón tay với Lương Tư Triết nói: “Chỉ vì làm nhạc cho bộ phim này, Tào Diệp đã tìm tôi năm lần, ” Y bắt tay Tào Diệp nói, “Tôi phải cảm ơn cậu, thật sự là hổ phụ vô khuyển tử.”

“Phải là tôi cảm ơn ngài.” Tào Diệp vội vàng nói.



Lúc ấy Liên Dã nhận việc là nể mặt Tào Tu Viễn, đến bây giờ đoạt giải vẫn không quên nhắc đến Tào Tu Viễn, xem ra đúng là fan nhiều năm của Tào Tu Viễn.

Đêm đó trên đường về khách sạn, Tào Diệp lướt xem bình luận, phát hiện dư luận cũng không hà khắc như trong tưởng tượng.

Truyền thông đăng tin nhanh nói là tiếc nuối Lương Tư Triết thua trận tranh ngôi vương điện ảnh, rất nhiều dân mạng đánh giá bên dưới rằng có thể vào vòng trong Berlin đã rất đáng gờm rồi, Lương Tư Triết mới hai tám tuổi, con đường sau này còn rất dài.

“Lựa chọn tuyệt vọng” và “Đắm chìm” cùng được công ty truyền hình điện ảnh nước ngoài vừa ý, tiếp theo sẽ công chiếu ở mấy chục quốc gia.

Đêm đó, hai đoàn phim tụ tập với nhau, mở tiệc ăn mừng trong khách sạn, tất cả mọi người không kiêng dè gì chạm cốc uống rượu, uống đến say không còn biết gì.



Lương Tư Triết và Tào Diệp quay lại khách sạn, không kịp cởi âu phục đã nhanh chóng quấn lấy nhau.

Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, âu phục và áo sơ mi của hai người ném đầy đất, đâu đâu cũng là dấu vết đã điên cuồng.

Từ Berlin bay về Bắc Kinh mất hơn mười tiếng, lúc xuống máy bay mấy người đều rất mệt mỏi, ngồi trong xe bảo mẫu dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Lương Tư Triết đội mũ trùm nhắm mắt nghỉ ngơi, Tống Thanh Ngôn ngồi ghế trước xoay người, nhỏ giọng nói với Lương Tư Triết: “Anh Tư Triết, hình như xảy ra chuyện rồi…”

“Hửm?” Lương Tư Triết mở mắt ra nhìn cô, “Sao vậy?”

Tống Thanh Ngôn đưa di động cho anh: “Anh xem cái này.”

Lương Tư Triết nhận điện thoại, ngồi thẳng người, khi nhìn thấy ảnh động trên màn hình điện thoại anh nhíu mày lại, lập tức tiêu tan cơn buồn ngủ.

Đó là một nhóm ảnh gif báo Tinh Bá đăng lên weibo, trên tấm ảnh Tào Diệp đang quay lưng thắt cà vạt giúp Lương Tư Triết, chiều cao hai người ngang nhau, Lương Tư Triết bị bóng lưng của Tào Diệp che hơn phân nửa, nhưng vẫn có thể nhìn ra tư thế thả lỏng đang nói đùa với Tào Diệp từ non nửa bên mặt lộ ra của anh.

Ngón tay Lương Tư Triết vuốt xuống, trong bình luận có người cắt ra từng tấm, vẽ dấu vòng tròn đỏ lên động tác tay của hai người, khiến người ta có thể liếc qua là thấy một nửa điếu thuốc trên tay Tào Diệp, lúc đang thắt cà vạt cho anh thì chuyển vào ngón tay Lương Tư Triết, đồng thời Lương Tư Triết còn nhận lấy hút tiếp rất tự nhiên.

Post weibo này đã đăng được nửa tiếng rồi, đã có mấy chục nghìn chuyển tiếp và bình luận.

—— “Quào, người này là ai vậy? Thắt cà vạt giúp, còn hút chung một điếu thuốc, thoạt nhìn có quan hệ không đơn giản với ảnh đế Lương nha.”

—— “Hai người còn vừa nói vừa cười, không đơn giản.”

—— “Thắt cà vạt còn có thể giải thích là nhà tạo mẫu, hút chung điếu thuốc còn có thể giải thích là gì?”


—— “Hút chung một điếu thuốc, xem như hôn gián tiếp nhỉ, tôi cảm thấy thẳng nam không làm được việc này.”

—— “Không thể nào? Lương Tư Triết là đồng tính á? Tan nát cõi lòng đầy đất, không muốn tin, anh ấy từng yêu đương với rất nhiều diễn viên nữ mà!”



—— “Lương Tư Triết là bi nhỉ, vẫn luôn có lời đồn này, chỉ có điều anh ta liên tục quen bạn gái, cho nên mọi người đều không tin thôi.”

Lương Tư Triết nhìn thoáng qua Tào Diệp, cậu đang ngủ, không chú ý đến cuộc đối thoại của anh và Tống Thanh Ngôn.

Tống Thanh Ngôn nhỏ giọng nói: “Chị Vân Sơ bảo nhiệt độ của post này kéo lên quá nhanh, đợi phát hiện ra thì bình luận và chuyển tiếp đã rất nhiều, bây giờ nếu muốn tìm người xóa sợ là càng che càng lộ…”

Lương Tư Triết nhìn chằm chằm ảnh động kia một lát, Hứa Vân Sơ nói không sai, bây giờ tất cả mọi người đang dựa vào một cái gif suy đoán người đối diện anh là ai và quan hệ của họ.



Nếu như lập tức dùng tiền xóa đi, không khác gì chắc chắn quan hệ của anh và Tào Diệp không đơn giản.

Hơn nữa bây giờ không chỉ tài khoản tiếp thị đang lan tràn nhóm ảnh gif này, mà ngày càng có nhiều tài khoản cá nhân cũng bắt đầu lan truyền, sợ là muốn xóa cũng không xóa được.

Lương Tư Triết trải qua rất nhiều bê bối, có mấy chuyện là thật, nhưng nhiều hơn là giả.



Mà cho dù là thật hay giả, Lương Tư Triết đều chưa bao giờ đáp lại, anh biết cách tốt nhất để rời sự chú ý của công chúng, một là một sự kiện khác hot lên, hai là thời gian.

Loại tin đồn thất thiệt dựa vào suy đoán này, cách tốt nhất đó là đợi nó chậm rãi qua đi, dần dần bị tất cả mọi người lãng quên.



Mấy năm trước dựa vào một tấm ảnh Lương Tư Triết che mặt cho Tào Diệp, công chúng suy đoán xu hướng tính dục của anh, về sau anh lại bị lan truyền bê bối đồng tính với Hạ Tân Trạch.



Nhưng những chuyện chưa được chứng thực cuối cùng đều dần dần bị công chúng lãng quên, biến thành tin đồn thỉnh thoảng bị nhắc đến, thật giả khó lường.

Lần này chắc cũng giống vậy, Lương Tư Triết trả điện thoại cho Tống Thanh Ngôn, giơ tay bóp ấn đường.



May mắn là Tào Diệp không bị chụp thẳng mặt, chắc sẽ không bị liên lụy vào.

Cùng lúc đó, hot search “Cà vạt của Lương Tư Triết” cũng liên tục tăng lên.

Chẳng mấy chốc đã có tài khoản tiếp thị ké fame, tổng kết tin đồn đồng tính những năm này của Lương Tư Triết, bao gồm cả người bạn bí ẩn, ân sư Tào Tu Viễn, diễn viên Hạ Tân Trạch từng hợp tác, còn có biên kịch Hà Sâm trong nghề.

Dựa theo kinh nghiệm trước kia, chuyện phát triển theo hướng này xem như có nguy nhưng không hiểm, tất cả tin đồn trộn lẫn với nhau đều thật giả nửa nọ nửa kia, cuối cùng chỉ có thể để chuyện này ngày càng lệch sự thật.

Nhưng không ai ngờ được chuyện này còn có phần sau.

Mấy tiếng sau, hot search “Cà vạt của Lương Tư Triết” đã bắt đầu hạ nhiệt độ, nhưng báo Tinh Bá lại đăng một video.



Video không có hình ảnh, âm thanh nền ồn ào, giống như trộm ghi hình một buổi tiệc tùng nào đó.

Trong ghi âm có người đàn ông đang cao giọng chửi ––“Cậu thì hay rồi, thoắt cái đã đến nhờ cậy Tào Tu Viễn lấy được ảnh đế, cậu cầm giải ảnh đế này đã ghiền không, cậu cầm giải có thấy yên lòng không? Cậu có biết bốn chữ vong ơn phụ nghĩa này viết như thế nào không? Không có Tào Diệp mẹ kiếp bây giờ cậu…”

Ghi âm dừng ở đây.