Mắt Bão - Đàm Thạch

Mắt Bão - Đàm Thạch - Chương 23: Quá Khứ 4




Đi ngang qua căn phòng họp vừa rồi, cánh cửa mở rộng, có mấy người đã đi trước, Chu Như và thợ quay phim đang đứng ở hành lang hút thuốc, thấy Trịnh Dần đến một mình cô nhìn anh ta cười hỏi: “Cậu chủ đâu? Dẫn tới đây tán gẫu đi.”

“Không ngăn được, cứng đầu quá,” Trịnh Dần dừng bước lại, “Thế nào, nhìn thấy người thật có hài lòng không?”

“Con độc nhất của đạo diễn Tào và cô Lê Du, điều kiện nổi bật như thế mà còn không hài lòng thì tôi khó hầu hạ quá.” Ngón tay dài nhỏ của Chu Như cầm điếu thuốc, lắc đầu cười nói.

“Vậy là tốt rồi,” Trịnh Dần cũng cười, “Không uổng công cô mạo hiểm bị mắng mà tiết lộ kịch bản với tôi.”

“Thật ra tôi cũng rất thích chàng trai đứng chung với cậu ấy,” Tính cách Chu Như luôn thẳng thắn, lúc này nói đùa, “Sớm biết đạo diễn Tào còn có thể tìm được một chàng trai hòa hợp với cậu chủ như thế, lúc đó tôi đã viết hai nam chính rồi, tiếc rằng hai chọn một thật sự tàn nhẫn.”

“Tất cả người mới đều được lựa chọn ra như thế mà.”

“Nói cũng phải…” Chu Như nhún vai một cái.

“Mọi người trò chuyện đi,” Trịnh Dần cười một tiếng, chỉ về phía trước một cái, “Tôi qua đó giải quyết.”

Chu Như làm ra tư thế “Xin cứ tự nhiên”, sau đó tiếp tục hút thuốc tán gẫu với thợ quay phim.

Phim trường này được dựng lên chưa lâu, đầu năm nay mới bắt đầu chính thức sử dụng, nhà vệ sinh xem như sạch sẽ gọn gàng.

Lương Tư Triết đứng trong buồng vệ sinh, nhìn vách ngăn màu trắng ngẩn người một lúc lâu.



Ngón cái tay trái vô thức dùng sức bẻ lên đốt xương ngón giữa.

Ban đầu anh tưởng rằng vết sẹo có liên quan đến đàn violin đã khỏi rồi, dù sao đêm đó Tào Tu Viễn hỏi anh có thể chơi đàn violin nữa không, rõ ràng trong lòng anh đã chẳng còn một gợn sóng.



Nhưng vài lời anh vừa nghe thấy ở cửa khiến anh bỗng nhiên nhận ra rằng đây không phải là sẹo, sẹo là dấu hiệu miệng vết thương khép lại, là miếng da thịt đã mọc lại.



Miếng của anh gọi là vảy, nó che trên vết thương, nhìn có vẻ rất dày, khó mà xuyên thủng, không thể phá hủy, nhưng mà chỉ cần tìm đúng góc độ, dùng ngón tay bóc nhẹ một cái, thì sẽ phát hiện thật ra nó có thể bị xé rách một cách dễ dàng, máu tươi ào ạt chảy ra ở miệng vết thương, đau đớn như xát muối theo đó lan ra mỗi một dây thần kinh của cơ thể… thật sự là, rất đau.

Trong mười bảy năm cuộc đời, khi bắt đầu nhớ được chuyện đã được mẹ bế đến lớp đàn violin do cô dạy, ngồi ở giữa một đám anh chị, bò đi chạm vào bốn dây đàn kỳ diệu, tất cả ký ức đẹp và không đẹp đều có liên quan đến đàn violin, năm tuổi luyện Đêm hè, bảy tuổi luyện Lương Chúc, mười ba tuổi luyện khúc không nhạc đệm của Bach[1], mười lăm tuổi luyện Paganini[2]…

[1] Các bản sonata và partit dành cho violin độc tấu là một bộ sáu tác phẩm do Johann Sebastian Bach sáng tác

[2] Niccolò Paganini là một nghệ sĩ chơi violin, viola, guitar và nhà soạn nhạc người Ý

“Không luyện tốt bài này hôm nay sẽ không được ăn cơm.”



“Hôm nay bố con đặc biệt về xem con thi đấu.”

“Cô vừa rồi nói con rất có hiểu biết, cô ấy là nghệ sĩ violin nổi tiếng quốc tế đấy.”

“Con trai bố giỏi quá, không uổng công bố thương nói, nói đi, lần này muốn phần thưởng gì?”

“Lần thi đấu này bố mẹ đưa con đi… Sao lại không cần? Cuộc thi quan trọng như thế bố mẹ nhất định phải đến xem! Hay là con chỉ muốn để mẹ đi cùng con? Nhíu mày cái gì… hay là muốn bố đi cùng con?… Được được được mẹ không nói chuyện này nữa…”

Nhưng tất cả những chuyện này đã đột nhiên im lặng theo tiếng phanh xe sắc bén và tiếng la hét hoảng sợ, cùng với trọng lượng và nhiệt độ cơ thể dựa vào trong chớp mắt đó.

Chiếc đàn violin đã từng chiếm hơn phân nửa sinh mạng của mình, mang theo tất cả ý nghĩa, cứ đột ngột bị xé toạc ra với mình như thế.

Đúng rồi, là đồ vô dụng mà… Sâu trong não vang lên một giọng nói, người kia nói không sai, đúng không?

Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó Trịnh Dần gọi tên anh: “Tư Triết cậu ở đâu?”

Lương Tư Triết không lên tiếng.



“Cậu không muốn ra cũng được, vậy tôi nói ở bên ngoài.” Dừng một lát, Trịnh Dần lại nói.

Thôi bỏ đi, sẽ không có gì tệ hơn nữa.



Lương Tư Triết nghĩ, nếu không thể lảng tránh vậy dứt khoát đối diện thôi.

“Tôi ở đây.” Cổ họng anh rất khàn, đẩy cửa đi ra, nhìn về phía Trịnh Dần, giọng điệu bình tĩnh mà lạnh lùng, “Anh nói đi.”

Anh đứng trước mặt Trịnh Dần, vóc người rắn rỏi, cao hơn Trịnh Dần vài centimet, cảm xúc trên mặt lúc này cũng đã thu vào hơn phân nửa, đứng trước cửa sổ thông sáng, cơ thể gầy gò giống một lưỡi dao mỏng lóe ra ánh sáng sắc bén.

Cứng quá dễ gãy… Trịnh Dần nhìn thiếu niên gầy gò và sắc bén trước mắt, trong đầu xuất hiện mấy chữ này.

“Tư Triết,” Trịnh Dần cân nhắc tìm từ ngữ, cẩn thận nói, “Giáo viên trường cậu đã nói với tôi về tình hình của cậu…”

Mới nói được một câu, Lương Tư Triết đã mở miệng ngắt lời anh ta: “Chuyện đã qua anh không cần nhắc nữa, tôi không cần thương hại.”

Trịnh Dần sửng sốt, hoàn hồn lại gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta chỉ nói chuyện hôm nay, những lời vừa rồi… cậu đã nghe được đúng không?”


Lương Tư Triết “Ừ” một tiếng.

“Hơi quá đáng, tôi biết, tôi thay mặt mấy thầy kia xin lỗi cậu…”

“Chuyện này cũng không cần nói nữa,” Lương Tư Triết gần như lạnh nhạt nói, “Tôi không cần, cũng sẽ không nhận.”

“Được, vậy cũng không nói cái này nữa,” Trịnh Dần không nói nhiều, gật đầu bảo, “Vậy nói chuyện liên quan đến tuyển diễn viên lần này đi.”



Không ngờ Lương Tư Triết cũng không phối hợp, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi hỏi, anh đáp, được không?”

Cá tính của đứa trẻ này rất phù hợp với hình tượng của nó, Trịnh Dần thầm nghĩ, một người mới tốt xấu gì cũng nhượng bộ với tiền bối chứ, nào có ai vừa lên đã muốn nắm quyền chủ động nói chuyện… Nhưng anh ta không nói gì, chỉ cười một cách ôn hòa: “Được, cậu muốn hỏi gì?”

Lương Tư Triết đi thẳng vào điểm chính, không hề có ý định vòng vo: “Ngay từ đầu các anh đã quyết định nhân vật này là Tào Diệp, có đúng không?”

Trịnh Dần suy nghĩ một lát rồi đáp: “Mới đầu thật sự có ý định chọn Tào Diệp…”

Tốc độ nói của anh ta chậm, vừa nói xong nửa câu, Lương Tư Triết lại hỏi câu hỏi tiếp theo: “Đã như thế tại sao lúc đó phải đến tìm tôi, đưa tôi đến nơi này?”

Nói đến mức này, Trịnh Dần cũng không định giả vờ thái bình nữa, anh ta lắc đầu nói thẳng: “Tư Triết, cậu không hiểu rõ bắt đầu dùng một người mới mạo hiểm cỡ nào, nó liên quan đến đầu tư mấy triệu tệ, thậm chí là hơn trăm triệu, tâm huyết của mấy trăm nhân viên công tác, chúng tôi nhất định phải có trách nhiệm với nhân vật.”

Nói đến đây anh ta tạm dừng, ngước mắt quan sát vẻ mặt của Lương Tư Triết, Lương Tư Triết hơi nhíu mày, giữa lông mày thờ ơ và lạnh lùng, cũng không có ý ngắt lời anh ta, Trịnh Dần bèn nói tiếp: “Mỗi một bộ phim, trước khi quyết định một người, chúng tôi đều phải sàng lọc rất nhiều vòng.



Cậu đã gặp mấy cậu trai hôm nay cùng thử vai với cậu rồi chứ? Họ đã qua mấy vòng sàng lọc của nhân viên mới có thể đứng trước mặt đạo diễn Tào… Còn cậu, rất may mắn được đạo diễn Tào liếc mắt chọn trúng, nhưng cậu phải biết, lúc đó đạo diễn Tào nói với cậu là nếu như cậu muốn thử, thì theo chúng tôi đến Bắc Kinh, nhưng trước khi quyết định nhân vật, không ai có thể cam đoan cậu nhất định sẽ được chọn, kể cả Tào Diệp cũng vậy, nếu không hôm nay tôi sẽ không cần dẫn nó đến thử vai.”

Anh ta nói một đoạn dài, bất ngờ là Lương Tư Triết không hề mở miệng ngắt lời mình, chỉ nghe xong sau đó gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Trịnh Dần im lặng thở dài trong lòng, nhìn anh hỏi: “Còn có gì muốn hỏi không?”

“Kết quả thử vai đã chắc chắn rồi đúng không?”

“Vừa rồi cậu ở ngoài cửa cũng nghe được, tôi không giấu gì cậu, bây giờ mọi người quả thực đang có khuynh hướng chọn Tào Diệp.”

“Tôi biết rồi,” Lương Tư Triết đưa mắt nhìn xuống, “Vậy tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào đúng không?”

“Chuyện này…” Trịnh Dần tạm ngừng, “Tôi nghĩ trước khi đi tốt nhất cậu vẫn nên nói một tiếng với đạo diễn Tào, nhưng Tư Triết à, Bắc Kinh rất lớn, cơ hội cũng rất nhiều, nếu như cậu muốn ở đây, cậu có thể tiếp tục ở trong căn phòng của Lam Yến…”

Nghe đến đây, Lương Tư Triết ngẩng đầu, hỏi thẳng: “Tiếp tục trông Tào Diệp giúp anh?”


Trịnh Dần cười khổ nói: “Nếu cậu nhất định phải nói như thế, vậy tôi cũng không bác bỏ… Ngoài ra lần trước tôi nợ cậu một ân huệ, nếu cậu thật sự có hứng thú với đóng phim, tôi có thể giới thiệu với đoàn phim khác giúp cậu thử xem.”

Lương Tư Triết lắc đầu nói: “Ân huệ anh nợ tôi, chỉ cần thành thật trả lời tôi câu hỏi cuối cùng là được.”

“Cậu hỏi đi.”

“Quyết định Tào Diệp, là vì cậu ấy thật sự thích hợp hơn những người khác, hay bởi vì cậu ấy là con trai của đạo diễn Tào?”

Trịnh Dần không ngờ anh sẽ ngay thẳng đến vậy, ngẩn ra chốc lát, ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Nói như thế nào nhỉ….





Biên kịch của kịch bản này nhìn thấy một tấm ảnh của Tào Diệp mới có ý tưởng, cho nên, nếu như không có Tào Diệp, kịch bản này, bộ phim này có lẽ sẽ không hề tồn tại.



Còn có đạo diễn Tào đến trường Trung học Âm nhạc trực thuộc của cậu, cậu và Tào Diệp đến Lam Yến, và buổi thử vai hôm nay, cũng sẽ không xảy ra, cậu hiểu ý tôi nói chứ?”

Lương Tư Triết cụp mắt xuống đáp: “Ừ, tôi hiểu.”

Trên người cậu trai này có một sự kiêu ngạo, Trịnh Dần nhìn anh, trong đầu xuất hiện ý nghĩ này.



Chung quy không đành lòng, sau cùng anh ta giơ tay lên vỗ vỗ cánh tay Lương Tư Triết: “Suy nghĩ về dự định trong tương lai đi, nếu như cần tôi giúp đỡ, có thể gọi điện cho tôi, cậu có số của tôi.”

“Ừ, cảm ơn anh.” Lương Tư Triết nói.

Sau khi Trịnh Dần đi, Lương Tư Triết ghé vào bồn rửa tay dùng nước lạnh rửa mặt.

Nước lạnh giội lên mặt, khiến anh cảm thấy tỉnh táo hơn.



Anh ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, cái người phía trước trên mặt không hề có huyết sắc, nom đến là yếu đuối và sa sút, làm anh cảm thấy có phần lạ lẫm.

Những lời Trịnh Dần vừa nói đã đánh thức anh, nơi này là Bắc Kinh, không phải Nham Thành, càng không phải trường Trung học Âm nhạc trực thuộc.




Anh và Tào Diệp cũng không phải quan hệ cạnh tranh gì đó, điểm xuất phát đã kém không biết mấy ngàn dặm, lấy đâu ra cạnh tranh để nói?

Lương Tư Triết kia chơi violin rất giỏi, có thể làm thủ lĩnh danh xứng với thực ở trường Trung học Âm nhạc trực thuộc, đến mức bất kỳ ai cũng chỉ có thể làm nền cho anh, dưới hoàng thành to lớn này, chẳng là cái thá gì, chưa kể bây giờ anh đã không thể chơi violin được nữa.

Nói không có mất mát là giả, nói chưa từng ôm hy vọng cũng là giả.

Vào ngày Tào Tu Viễn đích thân đến tìm anh, trong đêm tối anh mở to mắt thức cả trắng đêm, không ngủ một giây đồng hồ nào.

Câu nói “Đối với một diễn viên mà nói, có thể chơi đàn violin hay không chẳng hề quan trọng” của Tào Tu Viễn như thể một con đường đột ngột mở ra trước mắt anh, khiến anh bỗng nhiên có phương hướng trong tình cảnh khốn cùng.



Ngay trong đêm đó, anh cảm thấy đây là thời điểm kết thúc cuộc sống ngơ ngơ ngác ngác này, con người không thể luôn trì trệ không tiến lên, luôn phải đi về phía trước chứ…

Nhưng bây giờ vừa đi một đoạn ngắn trên con đường này, anh chợt phát hiện đây thật ra là một con đường chết, tiếp tục bước đi, sợ rằng sẽ đạp một bước vào không trung.

Có lẽ đây là một trò cười thiện ý số phận mở ra cho mình, Lương Tư Triết thở dài nghĩ, thưởng cho anh một giấc chiêm bao, cho anh biết mình dừng ở đây vẫn chưa hoàn toàn thất bại, vẫn còn can đảm bắt đầu một con đường mới.

Nhưng, con đường này không đi được, phải đổi sang một con đường khác… là lúc nên tỉnh lại rồi.


***

Điện thoại dán vào đùi rung lên khiến Lương Tư Triết thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, anh giơ tay lên lau nước trên mặt, sau đó cúi đầu rút điện thoại trong túi ra.



Là Tào Diệp gọi điện thoại đến.

Trong lúc nhấn nút nghe Lương Tư Triết cũng hắng giọng, nhưng giọng nói vẫn hơi khàn: “Alo?”

“Bọn họ còn đó không?” Tào Diệp hỏi trong điện thoại.

“Chắc có.” Lương Tư Triết biết cậu hỏi những người ở trong phòng họp kia, anh quay lưng lại dựa vào bồn rửa tay nghe điện thoại.

“Sao vẫn chưa đi… vậy anh ra đi, đoán xem em đi đâu?” Tào Diệp úp mở hỏi.

“Không đoán được.” Lương Tư Triết nói, bây giờ anh cũng không có tâm trạng đoán.

“Em biết ngay anh không đoán được, mau ra đây là biết ngay, em đang ở trong studio số tám, anh mau tới đây đi.” Tào Diệp thúc giục.

“À, được.” Lương Tư Triết đồng ý.



Cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng được sức sống tươi mới trên người Tào Diệp lúc nói chuyện, trái ngược với tử khí âm u của bản thân.



Nếu như nói Tào Diệp là hoa hướng dương hướng về phía mặt trời, vậy mình có lẽ giống như một cây thực vật sắp sửa khô héo trong góc tường khuất bóng… Trong đầu xuất hiện suy nghĩ này, khóe miệng Lương Tư Triết hơi cong lên, nở nụ cười rất khẽ.

Phía bên kia cúp máy rồi, Lương Tư Triết nhét điện thoại vào trong túi, đứng thẳng người và ra khỏi nhà vệ sinh.

Lúc đi ngang qua phòng họp kia, cửa vẫn đang khép, giọng của người ở bên trong phát ra, lần này Lương Tư Triết không dừng bước nữa mà bước nhanh đi qua.

Ra khỏi studio, bước chân của anh chậm lại.



Thật ra bây giờ anh rất không muốn nhìn thấy Tào Diệp, nói chính xác, anh không muốn nhìn thấy bất cứ ai, nhất là Tào Diệp.

Trước đó anh chưa từng cảm thấy bản thân và Tào Diệp có gì khác biệt.



Từ nhỏ anh được tán tụng lớn lên, càng là đứa con cưng của ông trời trong mắt mọi người ở trường Trung học Âm nhạc trực thuộc.



Cho dù đến Bắc Kinh tham gia thi đấu vài lần, trong số những tuyển thủ dự thi đến từ khắp nơi thì cũng là người có tài năng nổi trội nhất.

Nhưng sau khi trải qua một màn của hôm nay, anh bỗng nhiên hiểu tại sao ngay từ đầu Trịnh Dần đã nhờ anh hỗ trợ trông Tào Diệp, đó vốn không phải là nhờ vả, mà là mệnh lệnh chắc hẳn phải vậy, lời ngầm giấu ở phía sau là: Cậu không có cơ hội gì trong buổi tuyển diễn viên lần này, nhưng nếu cậu có thể giúp tôi chăm sóc tốt cho cậu chủ nhà tôi, về sau tôi có thể sẽ thưởng cho cậu một cơ hội khác.

Gì mà ân huệ, giúp đỡ, ủy thác… Cùng lắm là giả nhân giả nghĩa tìm cái cớ mà thôi.

Bây giờ nghĩ lại đúng là rất mỉa mai, Lương Tư Triết cười một cái tự giễu, mình vẫn còn trẻ quá, chưa từng thấy nhiều việc đời.