Mắt Bão - Đàm Thạch

Mắt Bão - Đàm Thạch - Chương 24: Quá Khứ 5




Bước chân có chậm hơn nữa thì cũng tới rồi.

Trong lúc Lương Tư Triết do dự mình nên gặp Tào Diệp hay là trực tiếp đón xe trở về tìm sự thanh tịnh, Tào Diệp đứng ở trong cửa studio số tám thò đầu ra đã tinh mắt nhìn thấy anh, giơ cao cánh tay lên vẫy gọi anh: “Lương Tư Triết, qua đây!” Lúc nói chuyện cậu giảm âm thanh, có lẽ sợ mấy người Trịnh Dần nghe được.

Lương Tư Triết lê bước chân đi tới, tay đút vào túi quần, thân hình hơi lắc lư.



Khi còn có mấy bước nữa, Tào Diệp không đợi nổi mà chạy ra từ trong studio nắm lấy cánh tay anh bước nhanh đi vào trong phòng: “Ngài chậm quá đi thôi!”

“Chuyện gì vậy?” Lương Tư Triết bị cậu kéo vào trong phòng, thầm nghĩ cậu chủ à, vừa rồi ở cửa cậu cũng nghe được đoạn đối thoại bên trong, tại sao có thể vô tư đến mức chẳng có chút phản ứng nào vậy? Sau đó lại nghĩ, đối phương là con trai duy nhất của Tào Tu Viễn, có lẽ ngay từ đầu đã không cảm thấy những người khác sẽ gây ra mảy may đe dọa nào với mình…

“Rốt cuộc anh có đoán được em ra ngoài làm gì không hả?” Tào Diệp kéo anh vào căn phòng gần cửa rồi thả anh ra, vượt qua bên cạnh ghế sofa bên trong, cúi người cầm lấy thứ gì đó từ trên ghế, sau đó giống như MC của Xuân Vãn[1] tiết lộ câu đối xuân, nắm lưng quần tung ra một chiếc quần jeans, xách trước mặt Lương Tư Triết, trên mặt viết ba chữ “Xin khen ngợi”: “Không ngờ đúng không? Vừa rồi em ra ngoài mua cho anh một cái quần!”

[1] Xuân Vãn: Đêm hội mùa Xuân CCTV là hoạt động năm mới đặc biệt của Trung Quốc được sản xuất bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc và được trình diễn vào đêm trước Tết Nguyên đán, là món ăn tinh thần của mỗi gia đình Trung Quốc mỗi dịp giao thừa năm mới.

Lương Tư Triết nhìn chiếc quần jeans mới tinh trong tay cậu ngẩn ra một lát, hệ thống ngôn ngữ trong não lần đầu tiên chết máy, nhất thời không tìm được lời thích hợp để nói.

“Cũng đẹp ra phết nhỉ?” Thấy Lương Tư Triết không có phản ứng, Tào Diệp cầm lưng quần, nghiêng mặt nhìn thoáng qua chiếc quần jeans kia.

Đúng là rất đẹp, màu xanh lam nhẹ nhàng khoan khoái, lỗ rách rất có cá tính, logo sáng loáng trên lưng quần nói rõ giá trị của chiếc quần jeans này không nhỏ.

“Ờ.” Hệ thống ngôn ngữ vẫn chưa sửa xong, Lương Tư Triết đáp một tiếng rất ngắn.

Thấy trên mặt Lương Tư Triết vẫn không có biểu cảm gì, Tào Diệp tưởng rằng anh không thích, nhụt chí nói: “Cho dù nói thế nào, cũng đẹp hơn cái quần bị bẩn của anh chứ?”

Đến lúc này Lương Tư Triết mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Không phải, rất đẹp.”

Tào Diệp lập tức khôi phục lại thích thú vừa rồi, tay trái nắm hờ nắm đấm, đấm nhẹ một cái lên vai phải của mình: “Em nói mà, ánh mắt của em sao có thể sai lầm được?” Cậu đưa quần cho Lương Tư Triết, thúc giục anh, “Mau lên, nhân lúc không có ai, anh mau thay ra đi.” Nói xong đi tới bên cửa, ló ra ngoài nhìn một cái, sau đó vươn tay khóa trái cửa lại.

Lương Tư Triết nhận lấy quần jeans, ngồi lên ghế sofa, cúi người xuống cởi chiếc quần bị nước bẩn thấm ướt trên chân ra.



Bên ngoài nhiệt độ cao, trong thời gian lúc nãy, thật ra ống quần gần như tự hong khô rồi, nước bẩn lưu lại dính lên da chân, để lại vết đất khô.



Lương Tư Triết cúi đầu dùng tay lau đi vết bẩn trên bắp chân, đột nhiên cảm thấy mình giận chó đánh mèo lên Tào Diệp đúng là có phần vô lý.



Cho dù thế nào, cậu chủ nhỏ này thật sự khiến người ta chẳng thể ghét nổi.

“Không phải cậu không có tiền sao?” Anh cúi người mặc chiếc quần mới vào chân mình, tìm bừa cái gì đó để hỏi.

“À… em không có tiền mặt,” Tào Diệp đứng ở bên cửa sổ, nghiêng mặt sang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghe vậy giơ tay lau mũi một cái, “Nhưng có một tấm thẻ, luôn lười đi rút tiền mới ăn chực của anh, cái quần vừa rồi có thể quẹt thẻ.”



“Tốn bao nhiêu tiền?” Lương Tư Triết không hề để ý hỏi.



Nếu nhiều tiền, vậy thật là khiến người ta đau lòng…

“Không lẽ anh định trả lại cho em?” Tào Diệp đoán được ý đồ hỏi lời này của anh, bèn xua tay nói trước, “Thôi bỏ đi, bố em luôn đưa ra vài yêu cầu không hợp tình lý, nếu không phải ông ấy, quần của anh sẽ không bị bẩn, anh đừng để bụng là được rồi…”

Lương Tư Triết đứng dậy khỏi ghế sofa, kéo cạp quần lên, kéo khóa lại sau đó cúi người rút thắt lưng từ chiếc quần ban đầu, ngước mắt nhìn cậu cười: “Cậu còn muốn mua chuộc lòng người giúp bố cậu?”

“Vậy cũng không phải… em còn lâu mới quan tâm ông ấy,” Tào Diệp bĩu môi, “Người khác em sẽ mặc kệ, nhưng chẳng phải chúng ta là bạn bè sao.”

Lương Tư Triết luồn dây lưng qua bên hông, nghe vậy ngớ ra một lát: “Ừ… bạn bè.”

“Hơn nữa,” Giọng nói của Tào Diệp không che giấu được hào hứng, “Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, dù sao chúng ta cũng phải nắm lấy cơ hội đi ăn một bữa ngon đúng không? Anh ăn mặc như thế chắc chắn sẽ không muốn ra ngoài với em… Này, em biết gần đây có một cửa hàng món Nhật ngon tuyệt cú mèo, tối nay chúng ta ăn quán kia nhé? Em mời…”

Nói được nửa câu thì bị cắt ngang bởi một loạt tiếng đập cửa thô lỗ, ngoài cửa vang lên giọng của một ông chú, rất hung dữ: “Ai ở bên trong?” Nói xong muốn thử xoay chốt cửa, khóa trái rồi, không xoay được, ông chú mất kiên nhẫn hô: “Ở bên trong làm gì đó? Mau ra đây!” Vừa nói vừa bắt đầu gõ cửa rầm rầm.



“Ra ngay đây!” Tào Diệp hạ giọng hỏi Lương Tư Triết: “Ê, anh thay xong chưa?”

“Sắp rồi,” Bàn tay của Lương Tư Triết vòng tay sau lưng luồn dây lưng, “Xong ngay.”

Ông chú ngoài cửa lại nóng nảy giục một tiếng: “Mau ra đây, mau lên, đừng đợi tôi đi vào!”

“Chú ơi, bọn cháu sắp xong rồi!” Tào Diệp hét ra ngoài một tiếng, sau đó đi tới, nhận lấy dây lưng trong tay Lương Tư Triết luồn qua đỉa quần sau lưng giúp anh.

Bên ngoài vang lên tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa, một giây sau cửa đã bị đẩy ra, ông chú đầu trọc mặt mũi tràn đầy dữ tợn đứng ở cửa, nhìn thấy hai thiếu niên đứng sát trong phòng, một thiếu niên trong đó đang cúi đầu thắt dây lưng.



Ông chú bảo vệ kiến thức rộng rãi đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó nổi giận đùng đùng siết chặt gậy điện trong tay.

Tào Diệp ngẩng đầu, nở một nụ cười ra chiều ngoan ngoãn với ông chú: “Chú à, bọn cháu chỉ muốn mượn dùng…”

Không ngờ ông chú kia không nghe, mặt sầm sì nhìn trong phòng: “Mau cút ra ngoài, làm chuyện mèo mả gà đồng gì ở bên trong!”

“Gì mà mèo mả gà đồng…” Lương Tư Triết nhíu mày lại, chưa nói hết câu đã bị ông chú ngắt lời.

“Loại người như các cậu tôi thấy nhiều rồi!” Ông chú bảo vệ không cho họ cơ hội giải thích, giơ gậy điện trong tay về phía họ, đuổi họ ra ngoài, “Đi mau, lúc nãy từ xa tôi đã nhìn thấy các cậu lén lút chạy vào, tôi đã nói các cậu sẽ không làm chuyện gì tốt,” Ông chú cầm gậy điện trong tay chỉ vào họ, “Còn đứng đó làm gì, cút mau, muốn bị điện giật đúng không?”


“Chú nói rõ ràng chúng cháu làm gì?” Lương Tư Triết tiến lên một bước nhìn chú ta chằm chằm.

“Làm gì trong lòng các cậu tự biết!” Ông chú cũng cảm thấy mình rất có lý, giọng rống lên cao.

Mắt thấy sắp sửa đánh nhau, Tào Diệp chợt cảm thấy việc lớn không ổn, lỡ như làm lớn chuyện gọi mấy người chú Dần tới đây, chốc nữa lại muốn thoát thân sẽ rất khó khăn.



Cậu vội vàng theo sau ngăn Lương Tư Triết lại, giơ tay ôm lấy bả vai của anh kéo anh ra khỏi phòng: “Chú ơi bọn cháu đi liền…”



Đi ra khỏi phòng mới phát hiện phim trường mấy phút trước còn vắng tanh vắng ngắt, không biết từ khi nào đã có một nhóm diễn viên trẻ đang chờ quay, lúc này tất cả nam nữ đều quay mặt lại, đồng loạt hơi há miệng, nhìn hai thiếu niên “làm chuyện bất chính” ở bên trong bị chú bảo vệ hung dữ cầm gậy điện đuổi ra ngoài.

Ông chú há miệng như thể nã pháo, giọng Bắc Kinh chửi ra một cách khoan khoái, chặn lại mọi lời giải thích “Không phải… Không hề… Chú hiểu lầm rồi” của Tào Diệp, không phân tốt xấu đuổi hai người ra khỏi phòng quay, cuối cùng đứng ở cửa, tràn đầy năng lượng rống lên một câu với họ: “Tôi thấy nhiều loại người như các cậu rồi, tuổi còn trẻ đã làm mấy trò mèo mả gà đồng này, mau đi đi!”

Đứng bên ngoài studio, cơn giận của Lương Tư Triết vẫn chưa được giải tỏa, lửa giận trong lòng tiết không ra nuốt không trôi, nhưng vừa nãy Tào Diệp đặc biệt ra ngoài tiêu một khoản tiền lớn mua cho anh một cái quần, anh lại không thể trút cơn giận này lên người đối phương, chỉ có thể hơi nén giận nói: “Tôi nói này cậu chủ, cậu rộng lượng quá, cứ mặc kệ ông ta vu oan cho bọn mình à?”

Nhưng Tào Diệp cũng cãi lại một câu rất có lý: “Không phải… ngộ nhỡ làm lớn chuyện, gọi bố em và mấy người tới đây, buổi tối chúng ta còn có thể ăn được món Nhật không?”

Lương Tư Triết cạn lời nhìn cậu: “Ăn món Nhật có quan trọng đến vậy không?”

“Có,” Tào Diệp gật đầu nói, “Quán đó ăn ngon lắm… Hơn nữa, chúng ta không chào hỏi đã đi vào, bảo vệ hiểu lầm chúng ta muốn trộm đồ cũng bình thường…”

“Gì mà trộm đồ,” Lương Tư Triết gần như bị chọc giận đến bật cười, “… Cậu cảm thấy ông ta chỉ hiểu lầm chúng ta trộm đồ?”

“Không phải à…” Tào Diệp khó hiểu nói, “Mèo mả gà đồng, chú ấy vừa nói thế này, không phải là trộm đồ hả?”

Lương Tư Triết liếc cậu một cái: “Trình độ tiếng Trung cấp tám?”

“Nếu không thì chú ấy cho rằng chúng ta đang làm gì?” Tào Diệp vẫn không hiểu.

Lương Tư Triết không muốn nói gì nữa, lắc đầu bảo: “Quên đi, cậu cứ xem như trộm đồ đi.”

Tào Diệp nhanh chóng lướt qua những gì vừa xảy ra trong đầu, một lúc lâu chợt hiểu rõ, bỗng nhiên tỉnh ngộ cao giọng nói: “A… cho nên chú ấy tưởng rằng lúc nãy chúng ta ở bên trong…”

“Đúng,” Lương Tư Triết không đợi cậu nói xong đã lên tiếng ngắt lời cậu.



“Là kiểu cậu đang hiểu.”

“Thế à…” Tào Diệp giơ tay lên, đập một cái lên trán mình, “Hiểu lầm đó lớn quá…”


Nắng chiều vẫn còn gắt, bóng của hai thiếu niên chiếu trên mặt đất được kéo dài ra.

Trong thời gian ngắn bầu không khí hơi xấu hổ, không ai nói chuyện chỉ cúi đầu đi về phía trước.

Sau một lúc, Tào Diệp lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Cái quần ban đầu của anh…”

Không cần cậu nói hết, Lương Tư Triết đã tiếp lời: “Ừ, quên mang theo rồi.”

“Muốn quay lại lấy không…”

“Thôi.”

Trở về lấy cũng rất xấu hổ, vẫn chưa biết nhóm mười mấy diễn viên lúc nãy nghĩ như thế nào đâu… Tào Diệp nghĩ ngợi rồi nói: “Lúc về em mua thêm cho anh một cái nữa nhé.”



Lúc này cơn giận của Lương Tư Triết đã tiêu tan, nghe cậu nói vậy anh cười một tiếng: “Có phải bình thường cậu dỗ gái cũng như thế không?”

“Không có đâu, em cũng không mua quần áo cho con gái,” Tào Diệp giải thích, “Đây là lần đầu tiên em mua quần áo cho người khác!”

“Thật không… kích cỡ rất chuẩn.”

“Chúng ta cao ngang nhau mà, nên em lấy theo kích cỡ của em…”

“Ừ, cảm ơn,” Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn về phía trước, “Quán món Nhật kia ở đâu?”

“Một cây số phía trước,” Tào Diệp hất cằm về phía trước, “Không xa, chốc nữa là đi tới rồi.”

Lương Tư Triết gật đầu và không nói gì thêm, tiếp tục đi về phía trước.

Quán món Nhật được bài trí trang nhã, vừa bước vào hơi lạnh đã đập vào mặt.

Nhân viên phục vụ dẫn hai thiếu niên ngồi bên cạnh cửa sổ, Tào Diệp nhận lấy menu, đặt trên mặt bàn trước mặt xem menu.



Cậu gọi xong thì đẩy menu đến trước mặt Lương Tư Triết, “Anh nhìn xem muốn ăn gì?”

Lương Tư Triết không có khẩu vị gì, ngón tay đè lên mép menu đẩy về: “Cậu gọi là được rồi.”

“Được, vậy thêm một phần cái này,” Tào Diệp dùng tay chỉ vào menu, nói với nhân viên phục vụ, “Cái này… còn có cái này, lên những món này trước đi.”

“Có cần đồ uống không?” Nhân viên phục vụ ghi lại, sau đó hỏi, “Ở mặt sau menu.”


Tào Diệp lật menu, nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở khu vực góc dưới bên phải: “Thêm một cốc anh đào, dâu tằm, mâm xôi… được rồi, mỗi vị một cốc thôi.”

“Vâng.” Nhân viên phục vụ đáp.

Tào Diệp duỗi tay gõ gõ lên mặt bàn trước mặt Lương Tư Triết: “Còn anh? Muốn uống gì?”

“Nước đá là được.” Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn chiếc xe chạy qua bên ngoài cửa sổ, hững hờ đáp.

Tào Diệp trả menu lại cho nhân viên, quay đầu nhìn về phía Lương Tư Triết.

Vốn định nói gì đó, nhưng giây lát ánh mắt rơi trên mặt Lương Tư Triết, trong đầu cậu trống rỗng, lại quên mất rốt cuộc mình muốn nói gì.

Lông mi dài thật đấy.



Trong đầu cậu chỉ còn lại suy nghĩ này.



Không cong lắm, hơi rủ xuống, đóng mở lên xuống theo động tác chớp mắt.




Trên cây ngoài cửa sổ thức thời vang lên tiếng ve kêu, hai hàng lông mi đóng mở lên xuống kia khiến cậu liên tưởng đến cánh ve mỏng tang.

Ánh mắt của cậu từ lông mi của Lương Tư Triết trượt xuống bàn tay trái anh đặt lên bàn kia — ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn ra dấu vết bị thương.





Cho nên rốt cuộc tại sao anh ấy không chơi được đàn violin nữa?

Lương Tư Triết thôi không nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ, vừa xoay mặt thì thấy Tào Diệp đang thất thần nhìn chằm chằm vào bàn tay trái mình đặt ở trên bàn.

Lương Tư Triết nhìn cậu hai giây, mở miệng nói: “Tò mò cứ hỏi đi.”

Lúc này Tào Diệp mới hoàn hồn, sau khi phản ứng lại chợt cảm thấy mình nhìn chằm chằm vào vết thương đối phương không muốn nhắc đến như thế có vẻ hơi không được lễ phép, cậu dời tầm mắt, ngón tay gãi gãi thái dương: “Cũng không có gì muốn hỏi…”

“Hỏi đi, muốn biết cái gì?” Giọng điệu của Lương Tư Triết như thể không để ý, “Ngón tay bị gì? Thật sự không thể chơi đàn violin được nữa à? Tại sao lại thành ra như thế? Có phải những câu hỏi này không?”

“Anh không cần miễn cưỡng bản thân kể những chuyện này,” Tào Diệp không muốn khiến anh hiểu lầm mình giống như những người ở trong cửa kia, nhỏ giọng nói, “Muốn hỏi em đã hỏi từ hai tuần trước rồi…”

Lần này đến lượt Lương Tư Triết giật mình, “Hai tuần trước?… Nói vậy cậu đã sớm biết trước kia tôi từng chơi đàn violin?”

“Ừm…” Tào Diệp đáp.

“Là đã hỏi… Chú Dần?” Xưng hô “Chú Dần” này quá thân mật, khiến Lương Tư Triết cảm thấy hơi không được tự nhiên, trong lúc nói thì đầu lưỡi xoắn lại.

“Cũng không phải,” Tào Diệp vội vàng giải thích, “Là em đoán…”

“Ừ?” Lương Tư Triết hơi kinh ngạc, “Làm sao đoán được?”

“Là cái đêm em trèo lên sân thượng, lúc nhìn thấy anh chơi cây guitar gỗ kia rồi đoán được,” Tào Diệp thẳng thắn giải thích, “Anh chơi bài Devil’s Trill, nhớ điệu nhạc rõ ràng như thế, còn dùng tay trái gảy dây đàn.



Em đoán… người chưa bao giờ học đàn violin sẽ không nhàm chán đến mức cố ý nhớ điệu nhạc kia đâu…”

Vậy à… Lương Tư Triết cười khổ một cái, mệt anh đêm đó còn thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Tào Diệp đã đoán được sớm như thế.



Anh lại hỏi: “Vậy tại sao lúc đó cậu không trực tiếp hỏi tôi?”

Hai cánh tay của Tào Diệp đặt ngang lên bàn, tay đan vào nhau, hơi mất tự nhiên dùng ngón tay của một bàn tay nắm lấy mu bàn tay của tay kia, giống như tư thế học sinh tiểu học sẽ làm ra khi mắc lỗi.



Cậu nghiêng mặt sang nhìn ngoài cửa sổ, hạ thấp giọng nói: “Lúc đó điệu bộ của anh như thể ‘đừng hỏi, hỏi là tôi sẽ nhảy lầu’, sao em có thể cái hay không nói, nói cái dở được…”

Thì ra lúc đó trông mình thảm đến vậy sao? Mình lại vẫn nghĩ rằng ngụy trang rất tốt.



Lương Tư Triết nghĩ.

“Cho nên đêm đó cũng đoán được ngón tay tôi có vấn đề đúng không?” Lương Tư Triết lại hỏi.

“Ừ.” Tào Diệp đáp một tiếng, “Nhưng chỉ là suy đoán… Anh buồn như thế, còn cố ý trèo lên sân thượng dùng đàn guitar luyện khúc violin, em nghĩ chắc có liên quan đến đàn violin.”

Lương Tư Triết cúi đầu cười khổ một cái, chốc lát lại thở dài một tiếng khó mà nhận ra: Cậu chủ nhỏ ngồi đối diện này… Thật là thông minh đến kinh ngạc, lại lương thiện đến ngạc nhiên.