Đêm hôm qua như một cơn ác mộng với Y Sương, khi cô tỉnh lại mở mắt ra nhìn thấy mình đang ở trong căn phòng của Hắc Lan thì rất hoang mang vì không lẽ cô lại đang gặp một giấc mộng?
"Cô đã tỉnh rồi!" Giọng nói mừng rỡ của một cô nữ tì trẻ tuổi vang lên, cô ấy không đợi Y Sương nói gì đã vội vàng chạy đi thông báo cho thầy y.
Y Sương nâng nửa người lên ngồi dậy, trong mắt vẫn toát lên sự mơ hồ. Không thể nào cô lại đang ở trong căn phòng của Hắc Lan, vì đêm hôm qua cô vẫn còn nhớ chính chàng muốn lóc thịt của cô. Nơi này chắc chắn là ảo cảnh. Cô nghĩ chẳng lẽ vì cô bị hành hình đau đớn quá nên đã ngất đi, sốt mê man rồi mới sinh ra giấc mộng này.
"Nhưng tại sao lại là căn phòng của Hắc Lan?"
Cô đưa đôi chân nhỏ thon gầy của mình chạm xuống mặt sàn liền cảm thấy lạnh buốt vô cùng. Cô phản xạ co chân lại: "Lạnh quá!"
Y Sương hít thở, cô cảm nhận cơ thể mình khá mệt, sức rất yếu, đến nỗi sự lạnh lẽo của mặt sàn lúc sáng sớm cũng khiến cô không thể chịu nổi. Nhưng cô lại chợt nhận ra nếu đây là ảo mộng thì tại sao cô có thể cảm nhận được lạnh giá?
Trong lòng Y Sương tăng dần mơ hồ, cô hoài nghi nên cố lấy sức bước xuống giường. Sự lạnh buốt làm thân cô run rẩy. Cô đi tới một cái bàn trong căn phòng này, trên bàn có để một chén nước thuốc. Cô đã hất đổ chén xuống sàn, làm bể chén thành nhiều mảnh, sau đó cô nhặt lấy một mảnh trông có vẻ bén nhọn lên ngắm nghía một chút, rồi rạch vào ngón tay trỏ của mình.
Khi bị mảnh chén sứ rạch vào, ngón tay của Y Sương tức thì chảy ra máu đỏ, cô còn cảm giác được đau nhức.
Thế là, hai hàng chân mày của cô nhíu xuống: "Đây không phải là giấc mộng, mình... mình đang ở hiện thật sao?"
"Nhà ngươi làm gì đấy?"
Cái chất giọng rất quyền lực này lập tức thu hút điểm nhìn của Y Sương, cô mở đôi mắt tròn ngơ ngác khi thấy
Hắc Lan.
Hắc Lan bước vào nhìn cái chén thuốc bị hất đổ dưới sàn, hắn tỏ ra một tia khó chịu: "Thuốc cho ngươi, ngươi không uống lại đi tự rạch ngón tay của mình? Đừng nói với ta là ngươi lại đang muốn nhảy vào một ảo cảnh nào đó đấy?"
Hắn bước tới thì Y Sương lập tức lùi nhanh ra sau, cô ấy tỏ ra sợ hãi hắn khiến cho hắn lại càng không vui.
Hắn dừng lại, khuôn mặt giống như bị bóng tối phủ lên: "Bước lại gần ta!"
Y Sương không dám bước lại, cô vẫn đứng ở một khoảng cách không quá gần cũng không quá xa.
Hắc Lan có vẻ nghiến răng nên cơ hàm nhích nhẹ, hắn lặp lại yêu cầu: "Ta nói ngươi tiến lại gần ta ngươi có tiến không?"
Hắn đang yêu cầu chứ không chủ động tiến tới tức là sẽ không có những hành động quá đáng nào sẽ xảy ra. Nếu như Y Sương vẫn nhất quyết từ chối thực hiện mệnh lệnh này, thì cô sẽ phải nhận lấy sự trút giận từ Hắc Lan.
Y Sương hiểu rõ nên cũng đành phải bước tới trong sự miễn cưỡng.
Hắc Lan mở lòng bàn tay trái của mình ra, nói: "Đưa tay ngươi cho ta!"
Y Sương nhìn hắn, mắt cô vừa thấy miễn cưỡng lại đang xen giận dỗi, cô đưa tay ra.
Hắc Lan nắm lấy bàn tay cô, vạch ngón trỏ mà tự cô rạch cho chảy máu khi nãy ra xem, rồi đưa lên miệng của mình.
Hai cánh môi Y Sương chợt hé mở, mắt thoáng ngạc nhiên lại thoáng lên cảm xúc hoài niệm về chuyện xưa cũ.
Trước đây chàng ấy cũng từng hút máu cho cô như thế, chỉ là đó đã là câu chuyện của quá khứ.
"Chỉ chảy một chút một thôi, ta có thể tự xử lý được."
Hắc Lan hút xong máu thì nhìn sang cô, nói: "Dù chỉ là một chút máu ta cũng không muốn thấy."
Cô thụt tay lại, mắt cụp xuống, thốt lên giọng nhỏ: "Ngài lừa ai chứ, chẳng phải còn muốn lóc thịt ta cho thần thú ăn? Khi ấy máu chảy không chỉ một chút đâu mà là lên láng như cả một hồ nước cũng không chừng."
"Cả một hồ nước?"
"Máu của ngươi nếu nhiều như thế mà không dùng thì cũng rất uổng phí."
Y Sương nâng cặp mắt bảy phần giận ba phần phẫn uất lên. Khuôn mặt cô tròn trịa, mắt như ngọc, có cái miệng nhỏ hay thích chọc tức đối phương. Khi cô ấy dùng sự giận dỗi nhìn Hắc Lan lại cho hắn một loại cảm giác không nỡ, cảm giác của thương xót, muốn nâng niu. Có điều cô ấy quá lì lợm, quá bạo gan, dám cấu kết với kẻ gian hãm hại Hắc chủ của Hắc tộc, cho nên Hắc Lan không thể không phạt để còn răn đe những người khác.
"Ngươi từng chữa thương cho ta, thì ngươi có thể chữa cho thần thú không?"
Y Sương ngạc nhiên: "Tại sao ngài lại hỏi chuyện này?"
"Để tha tội cho ngươi."
Cô ngây ra nhìn hắn, vì cô chưa từng nghĩ là hắn sẽ muốn tha cho cô.
Hắc Lan búng ngón tay một cái để cho cô ấy kéo tâm trí về lại.
Y Sương chớp mắt, cô suy nghĩ nhanh rồi có vẻ hào hứng hỏi: "Nếu ta chữa được cho thần thú thì ngài sẽ thật sự tha tội cho ta sao?"
Hắc Lan gật đầu: "Ừm!"
Cô có chút hé cười rồi lại hỏi: "Vậy không lóc thịt ta nữa?"
Hắc Lan gật đầu lần thứ hai.
Lần này cô ấy rộ rõ nụ cười phấn khởi, nhưng vẫn chưa hết hỏi: "Thế nếu sau khi ta chữa được cho thần thú thì ngài cho ta rời khỏi cung điện nhé?"
Hắc Lan nghiêm mặt lại, hắn thốt lên: "Không!"
Nụ cười hào hứng của Y Sương chợt tan mất: "Tại sao ngài lại muốn giữ ta ở lại?"
Hắc Lan thản nhiên đáp: "Đó là chuyện của ta."
Cô bất bình, môi chu nhẹ.
Hắc Lan đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa của cô, bảo: "Đừng có vội mừng quá mà muốn xin gì thì xin, ngươi chữa được cho thần thú trước đi rồi hằng nói. Với lại, không được đập chén thuốc nữa, cũng không được tự cắt tay của mình, nếu để ta thấy thì ngươi tiêu đời đấy!"
Hắn còn dí ngón trỏ vào tâm trán làm cô lùi loạng choạng ra sau.
Y Sương sờ tay lên chỗ tâm trán, cô cứ sợ Hắc Lan sẽ dùng thần lực chọc thủng cái trán nhỏ này của mình. Cô nhìn hắn bỏ đi, trong lòng lại hoang mang, vì cô cứ muốn nghĩ những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng.