Hôm sau, Hỏa Thiên đưa Y Sương đến khu vực nuôi nhốt thần thú. Khi bước vào nơi này cô cứ nghĩ đây là một thảo nguyên xanh, rất rộng rãi, mảnh đất được cỏ bao phủ, khí hậu trong khu vực này lại cực kỳ mát mẻ và dễ chịu. Có thể vì để nuôi nhốt thần thú và huấn luyện chúng, thì cần phải tạo cho chúng một môi trường sống gần giống với ngoài tự nhiên. Chỉ là cô chỉ nhìn thấy một vùng đất xinh đẹp nhưng lại chưa nhìn thấy bất kỳ một con thần thú nào cả.
Y Sương hỏi: "Ta phải chữa trị cho thần thú nào?"
Hỏa Thiên nhìn sang cô, hắn nói: "Là hắc mã."
Cô tỏ ra một dáng vẻ ngạc nhiên: "Hắc mã ư, nó bị làm sao?"
"Dạo gần đây tâm tính của nó không được tốt, và hiện tại thì đang bỏ ăn, nó dường như không hứng thú với chuyện ăn uống."
Khi hắn nói thế, cô có chút dè chừng: "Liệu các người có đang lừa ta vào một cạm bẫy hay không?"
Hỏa Thiên không hiểu nên hỏi: "Cạm bầy gì?"
"Chính là muốn dùng thịt của ta để cho thần thú ăn. Ngươi dẫn ta đến đây và nói là hắc mã dạo gần đây chán ăn, như vậy liệu có phải là nó đang muốn thưởng thức một loại lương thực mới đó chính là thịt của ta?"
Cô nói thế liền bị hắn mắng: "Ngươi ngốc à! Thần thú hắc mã tuy nó là ngựa thần, nhưng chung quy cũng là một loài ngựa mà thôi, và ngựa thì biết ăn thịt à?"
Lúc này Y Sương mới nhận ra rằng mình đúng là hơi hoang đường. Hắn nói đúng ngựa thì chỉ thích ăn nhất là cỏ, làm sao nó có thể thích ăn thịt của người được.
Hỏa Thiên quay lưng bỏ đi, đột nhiên bàn tay của hắn lại bị Y Sương tùy tiện nắm lại. Cô có chuyện còn chưa hỏi xong nên không thể để cho hắn đi ngay được.
Hỏa Thiên nhìn xuống bàn tay của mình, hắn nâng mắt lên chiếu tia kinh ngạc đến Y Sương.
Cô thấy có vẻ hắn muốn cáu giận nên cũng nhanh chóng buông tay, ái ngại hỏi: "Ngươi vẫn chưa chỉ cho ta biết đi đâu để tìm hắc mã."
Hỏa Thiên chớp mắt, hắn thở ra giữ sự bình thản rồi nói: "Cứ đi thẳng về đằng trước cô sẽ gặp một cái hồ, chuồng của hắc mã nằm ở hướng bên phải của hồ."
Hắn một lần nữa quay lưng thì lại một lần nữa bị chụp lấy tay. Y Sương nắm lấy bàn tay của hắn tận hai lần, mắt hắn nâng cao hơn lần đầu, có vẻ như đang rất bất ngờ mà cũng có thể là đang rất tức giận.
Hỏa Thiên là thuộc hạ thân cận nhất của Hắc Lan. Người khác sợ Hắc Lan mười phần thì sẽ hắn đến chín phần.
Chưa từng có một nữ nhân dám tùy tiện chạm vào người hắn hay thậm chí là tay của hắn. Thế mà hôm nay, Y Sương lại chạm vào bàn tay của hắn đến tận hai lần.
"Ngươi... " Hỏa Thiên vừa nhả ra một từ đã lập tức bị Y Sương tranh nói.
"Ngươi... " Hỏa Thiên vừa nhả ra một từ đã lập tức bị Y Sương tranh nói.
"Ta còn chuyện này muốn hỏi ngài. Đó là hắc mã nó có hung dữ không? Ngoài Hắc chủ ra thì người khác có thể dễ dàng chạm vào nó không?"
"Ngươi thử chạm đi rồi biết, thật là phiền phức!"
Cô thở ra, mắt chợt cụp xuống: "Ta chạm vào lỡ như nó nổi nóng nó đá ta một phát thì ngài đến cứu sao?"
Cái cử chỉ này của Y Sương đối với Hỏa Thiên chẳng khác nào là đang làm nũng trước mặt của hắn. Trong lòng hắn bối rối, trong mắt hắn ẩn nhẫn, liền nhìn sang chỗ khác né như muốn né một loại thuật thôi miên.
"Nó... nó sẽ không đá ngươi đâu."
Cô nâng mắt lên khẽ hỏi: "Thật sao?"
Hỏa Thiên gật đầu: "Ừm!"
Sau đó hắn nói: "Chỉ khi nào Hắc chủ muốn nó tấn công thì nó mới tấn công, còn không thì nó hiền lắm, rất hiền!"
Hắn nói rồi tự gật gù khẳng định.
Lúc Hỏa Thiên quay qua nhìn trực diện Y Sương một chút thì phát hiện cô ấy đang chăm chú nhìn hắn, cái đôi mắt kỳ lạ của cô cứ dán vào mặt hắn làm hắn bối rối.
"Ngươi... ngươi nhìn cái gì, còn không mau đi tìm hắc mã đi!"
"Tại ta thấy mặt ngài sao tự dưng lại đỏ lên thế? Ngài ốm sao?"
Cô đưa tay sờ lên trán của hắn.
Hỏa Thiên liền hất tay cô ra và quát lên: "Đừng có động vào ta!"
Hắn chỉ tay ra lệnh: "Tránh xa, tránh xa ra!"
Y Sương lùi lại, thầm nói: "Hắn ta thật không bình thường."
Cái động chạm vừa rồi khiến cho Hỏa Thiên hỗn loạn cảm xúc, vừa tức giận lại vừa giật mình còn kèm theo rối ren trong lòng. Hắn lập tức bỏ đi ngay sau đó.
Y Sương nhìn về hướng mặt hồ mà khi nãy Hỏa Thiên đã nói. Tuy cô không phải là người của Đan tộc, nên khả năng chữa bệnh cho thần thú của cô sẽ không thể nào tốt và thuần thạo được như người của Đan tộc. Cô chỉ là một Y tộc mà thôi. Nhưng thế mạnh của cô vẫn là am hiểu về thực vật, nên có thể dựa vào những am hiểu này để mà tìm ra phương pháp nào đó chữa trị cho hắc mã, hy vọng răng cô có thế chữa được cho nó.
"Cô ta chắc chắn đã sử dụng một loại yêu thuật nào đó lên người ta, chắc chắn là như vậy."
Hỏa Thiên đứng tựa lưng vào cây cột, đưa tay lên đỡ trán, mắt nhắm lại phiền não lẩm bẩm.
Từ cái đêm xảy ra sự cố môi chạm môi của hôm đó, mỗi lần gặp Y Sương là hắn lại nhớ đến cảm giác cực kỳ khó tả ấy. Hắn rất muốn xóa đi ký ức này của bản thân, nhưng chả có cách nào xóa được và cũng chả có cách nào có thể quên được.