Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mạt Thế Giáng Lâm

Chương 1: Những giấc mơ kỳ lạ




Chương 1: Những giấc mơ kỳ lạ

Chương 1: Những giấc mơ kỳ lạ

“Tíc tắc. Tíc tắc.”

Trong căn phòng nhỏ, tiếng kim đồng hồ chuyển động theo từng nhịp, giống như không chịu nổi sự tĩnh lặng của màn đêm.

Một chàng trai với khuôn mặt tuấn tú, cả cơ thể được bao bọc bởi chăn bông. Đôi mắt chàng trai nhắm nghiền, có vẻ như cậu ta đang tận hường một giấc mơ đẹp. Có phải không?

Chợt, đôi chân mày của cậu ta khẽ nhíu lại.



“Hihi. Đố anh bắt được em đó!” Tiếng cười khúc khích vang lên trong đầu cậu.

Chàng trai mở mắt, một mảnh trời xanh xuất hiện trước mắt. Cậu ta chậm rãi đứng dậy, chỉ thấy bản thân đang ở giữa một cánh đồng hoa với muôn vàn màu sắc khác nhau.

Sắc mặt chàng trai bình tĩnh, tiện tay ngắt lấy một bông xem xét.

“Đây có phải là…Hoa ngọc?” Chàng trai tự hỏi, trông chúng giống như một loài hoa ở nơi mà cậu ta sinh sống.

Chàng trai nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi kinh ngạc vì vẻ đẹp của chúng. Nắng vàng chiếu lên từng bông hoa, khiến chúng trở nên lung linh như những viên ngọc thật sự.

Càng lúc nắng càng trở nên gắt dần, ánh sáng tỏa ra từ những bông hoa càng trở nên chói lóa. Chàng trai vội đưa tay lên che mắt, mặc dù đúng là đẹp thật, nhưng mà quá nhiều như vầy thật đúng là có thể khiến người xem phải mù mắt mất thôi.

“Hihi! Anh còn đứng đơ người ở đó làm gì vậy?” Tiếng cười khúc khích như tiếng chuông gió lần nữa vang lên.



Chàng thanh niên từ từ mở mắt.

Một cô bé với mái tóc màu hạt dẻ, cao chỉ đến ngang hông của chàng trai, mặc một chiếc váy màu trắng nhưng khuôn mặt của cô bé đó lại rất mơ hồ, giống như bị che lại bởi một lớp sương mù, chỉ lộ ra một nụ cười hồn nhiên đến lạ thường.

“Này cô bé, đây là nơi nào?” Chàng trai hỏi.

Nhưng đứa trẻ này dường như không có ý định trả lời câu hỏi của chàng thanh niên. Cô bé chỉ cười và đáp: “Chơi với em! Qua đây chơi với em nè.”



Sau đó cô bé tung tăng chạy đi.

Chàng trai gãi đầu, không biết nên làm như thế nào. Lúc cậu ta muốn mở miệng, trời đất chợt trở nên mơ hồ.

.

Bất tri bất giác, chàng trai mới nhận ra mình đang chạy lúc nào không hay. Cậu ta bất ngờ, tâm lý có chút không kịp phản ứng.

“Hihi!” Tiếng cười như tiếng chuông gió lần nữa thu hút cậu ta. Chàng trai nhìn đứa trẻ đang chạy trước mặt mình, trong lòng không hiểu sao có một cảm giác ấm áp trào dâng.

Khi đứa trẻ này quay lại, trông cô bé có vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cô đã cười, một nụ cười thậm chí còn tươi hơn ban đầu. Cô bé trong bộ váy trắng, chạy nhảy một cách hồn nhiên giống như một cô tiên nhí nhảnh đang bay lượn. (tiên ở đây giống như là Tinker Bell nhé, chứ không phải là… :lau)

Không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, cuối cùng chàng thanh niên cũng có thể kiểm soát lại cơ thể của mình.

Cậu ta dừng lại, nhìn xung quanh một lần nữa. Thật kì lạ, cánh đồng hoa này dường như trải dài đến vô tận, cậu ta càng chạy bao nhiêu, cánh đồng càng rộng thêm bấy nhiêu.

Cô bé che miệng cười: “Hihi! Anh yếu thật đó! Mới chạy một chút thôi mà đã đuối sức rồi.” Nói rồi cô bé tiếp tục chạy đi.

Chàng trai cũng không biết nói gì, chỉ có thể lắc đầu. Chàng trai nghĩ một chút, có lẽ nếu cậu chơi đùa cùng với đứa trẻ này một chút thì con bé sẽ sẽ giải thích một số nghi hoặc trong lòng cậu ta thì sao?

Cậu ta chớp mắt, cảnh quan lại thay đổi một lần nữa.

Giờ đây, cô bé đã nằm nhoài trên lưng của cậu, có vẻ như con bé đã th·iếp được một khoảng thời gian.

Lần này cũng tương tự, chàng trai không thể kiểm soát cơ thể của mình, cậu ta cứ đi, đi mãi.

Không lâu sau, cô bé đã tỉnh lại, cô lập tức nhảy khỏi lưng của chàng trai, cười rất tươi. Cô bé muốn nói gì đó, nhưng nụ cười của cô cứng lại, rồi nhìn về đằng sau.

Nụ cười dần biến mất, sắc mặt của con bé trở nên hoảng hốt, em ấy đã cảm nhận được gì đó chăng? Chàng trai nghi hoặc, nhìn theo phía mà đôi mắt cô bé đang hướng về, nhưng cậu ta chẳng thấy gì cả.

Cô bé vội nắm lấy tay chàng trai, nắm lấy tay cậu, cố gắng kéo cậu ta chạy theo: “Đi! Anh Triết, đi nhanh lên! Không thôi chúng ta sẽ gặp rắc rối mất!”

Chàng trai nghe cô bé gọi tên mình, liền sững sờ, sau đó hỏi: “Khoan đã em gái, chúng ta biết quen nhau sao? Làm sao em biết được tên anh?”.

Cô bé hết kéo tay, rồi lại chạy ra sau lưng đẩy cậu ta đi, có vẻ như em ấy đang rất hoảng loạn. Cô bé vội vàng nói: “Cái này thì mai mốt anh sẽ biết. Còn bây giờ anh nhất định phải chạy theo em! Chúng ta cần phải chạy thật nhanh! Không thì thứ đó sẽ bắt được chúng ta mất!”

Trong lúc nhất thời Triết trở nên bối rối, không ngừng hỏi: “Nhưng thứ đó mà em nói là gì mới được? Rốt cuộc là chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”



Cô bé dừng lại, sau đó cắn răng: “Không kịp nữa rồi. Anh Triết, sau này chúng ta gặp lại.”

Rồi cô bé chạy ra trước mặt của Triết, hai tay chắp lại, miệng bắt đầu lẩm bẩm một thứ ngôn ngữ kì lạ.

Hoàng Triết chỉ thấy cơ thể giống như bị đông cứng, không thể động đậy. Một cơn gió mạnh thổi đến làm những cánh hoa tung bay ngập trời.

Một ánh sáng màu trắng bao phủ lấy tầm mắt của cậu, cơ thể của cô bé cũng hòa nhập vào bên trong, mọi thứ dần trở nên mờ ảo.

“Bảo trọng!” Đó là tất cả những gì cậu ta có thể nghe được, cùng hương hoa ngập tràn trong mũi của cậu khiến nó trở nên cực kì ngứa ngáy.

“Hắt xì!” Hoàng Triết ngồi bật dậy, vội vàng lấy khăn giấy xì mũi. Chớp mắt vài cái, cậu ta phát hiện mình lại trở về với căn phòng ngủ.

Đôi mắt lim dim nhìn vào chiếc đồng hồ cũ kĩ. Sau đó chàng trai lầm bầm chửi: “Hừm…Mới mười hai giờ…Bố khỉ nhà nó.”

Khịt mũi, cậu ta lại ngả người xuống chiếc nệm, trùm chăn bông kín mặt.



“Vù vù.” Một cơn gió lạnh thổi đến, khẽ chạm vào khuôn mặt của Triết.

Chàng trai cảm thấy toàn thân mình không có một chút sức lực nào.

Triết chậm rãi mở mắt, chỉ thấy cậu ta đang quỳ dưới mặt đất. Cậu ta cố gắng ngẩng đầu, chỉ thấy hẻm núi dài, tăm tối khó có thể thấy được điểm cuối cùng.

Đôi mắt của chàng trai lấp lánh khi cậu ngước nhìn lên trời, hàng ngàn vì sao đang tranh nhau tỏa sáng trên bầu trời tối đen như mực khiến cậu bị choáng ngợp.

“Thật đẹp!” Hoàng Triết kinh ngạc.

Ánh trăng bạc như thác nước, đổ lên mặt đất, đẩy lui bóng đêm.

Hoàng Triết gian nan dò xét xung quanh, rồi than khổ trong lòng: “Cái quái gì đang diễn ra nữa đây?”

Lần này chẳng có vườn hoa rộng mênh mông hay những bông hoa lộng lẫy nữa. Trước mắt chàng trai chỉ có máu, xác c·hết và những ngọn lửa.



Ánh trăng, chiếu rọi lên những khuôn mặt nhợt nhạt và vô hồn, phủ lên những cơ thể tàn tạ và chồng chất v·ết t·hương.

Máu đã nhuộm đỏ con đường, liên tục chảy ra, chảy mãi không ngừng. Những vũng máu không hề bị khô đi, hình bóng của mặt trăng hiện lên rõ ràng trong chúng.

Hai bên vách núi cao chót vót, xác c·hết nằm dọc theo con đường gồ ghề này. Có những cái xác bị đính lên trên tường bởi những ngọn giáo, hoặc bị xuyên qua những mũi đá nhọn.

Vô số loại v·ũ k·hí từ kiếm, đao cho đến những loại có hình thù kì lạ ngổn ngang trên mặt đất.

Những lá cờ, rách rưới và tàn tạ, bay phất phơ trong cơn gió lạnh, bên dưới chúng là vô số tử thi chất thành từng đống.

Phía xa xa, những ngọn lửa bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều, chúng thiêu đốt từng chồng xác c·hết, mùi khét tràn ngập hẻm núi.

“Cộc…Cộc…”

Hoàng Triết nghe được tiếng bước chân ngày một gần.

“Cộc…Cộc…”

“Cộc…Cộc….”

Tiếng bước chân càng lúc càng nhiều, một đám người đang từ từ xuất hiện trong tầm mắt của Triết. Bọn hắn mặc những bộ giáp màu đỏ với những họa tiết là những khúc xương, mũ sắt và phần mặt nạ đầu lâu che kín khuôn mặt, chỉ để lộ những cặp mắt đỏ rực khiến cho người khác cảm giác như đang phải trực diện với tử thần.

Chàng trai cố gắng di chuyển, nhưng lại chẳng thể cử động nổi thậm chí chỉ một ngón tay của mình.

Chẳng mất bao lâu, đám người đó đã đứng trước mặt Hoàng Triết.

Tên thủ lĩnh bóp lấy cổ của Triết và nhẹ nhàng nhấc bổng cậu ta lên, nhìn nhằm nhằm.

Hoàng Triết giờ đây giống như một con búp bê vải, tay chân mềm nhũn như không xương. Bàn tay của tên thủ lĩnh như một cái gọng kìm kẹp chặt vào cổ chàng trai khiến cậu ta khó thở.

Hoàng Triết nhìn vào đôi mắt của tên thủ lĩnh, nhưng tất cả những gì cậu ta thấy được trong đôi mắt đỏ rực ấy là sự lạnh lẽo, và c·ái c·hết đang chực chờ để nuốt chửng những kẻ xấu số ở trước nó, điều đó khiến cậu trở nên sợ hãi tột độ.

Tên thủ lĩnh chợt siết tay lại, giống như cảm thấy bị xúc phạm khi một tên sắp c·hết dám nhìn hắn như vậy.

Thiếu oxy, tầm nhìn của Triết mờ dần đi, bên tai đã phát ra tiềng ù ù, da không còn thấy lạnh khi những cơn gió thổi đến.

“Mình sẽ c·hết!” Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng của cậu, sự sợ hãi tràn ngập phần ý thức mơ hồ của cậu ta.



Tên thủ lĩnh nhìn Triết một chút, cuối cùng hừ một tiếng rồi ném cậu sang một bên. Chàng thanh niên va vào núi, phun ra một ngụm máu tươi, cú ném mạnh đến mức nghe rõ ràng tiếng xương đứt gãy.

Hoàng Triết cố gắng giương mắt nhìn, cảnh tượng cuối cùng mà cậu ta lờ mờ thấy được là cái phất tay của tên thủ lĩnh, một tên cầm búa bước đến, và rồi…