Chương 2: Buổi sáng
Hoàng Triết ngồi bật dậy, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại khắp cơ thể.
Cậu ta dụi mắt một chút, cố gắng bình tâm. Chàng trai liếc nhìn chiếc đồng hồ, bây giờ chỉ mới ba giờ sáng mà thôi.
Tặc lưỡi một tiếng, cậu ta lần nữa nằm xuống, cố gắng ngủ thêm một chút.
Hết quay trái quay phải thì đến nằm úp người, rồi lại vùi mặt vào chăn gối. Cuối cùng cậu ta mở mắt nhìn trần nhà, thở dài bất mãn, hay lắm, giờ thì hết ngủ được rồi.
Thế là cậu ta đi vào nhà vệ sinh, súc miệng và rửa mặt một chút, mặt vẫn còn hơi mệt mỏi vì giấc ngủ lại bị phá hủy, một lần nữa. Chàng trai quay về phòng và bắt đầu tập thể dục một chút.
Đèn điện bật lên, phòng ngủ của Triết cũng không có gì đặc biệt, không quá rộng rãi nhưng cũng không quá chật hẹp. Một chiếc máy vi tính ở góc phòng, những cuốn sách ngăn nắp nằm trên kệ, sách vở bừa bộn trên mặt bàn,…Và cả đống dụng cụ thể thao.
Sau một hồi làm nóng người, cậu ta bắt đầu những bài tập thường ngày: chống đẩy, gập bụng, squat, kéo xà đơn,…
Sau một khoảng thời gian, Hoàng Triết dừng lại, điều chỉnh hô hấp một chút, mồ hôi như những hạt gạo, chảy dài trên gương mặt của cậu. Chàng trai tặc lưỡi: “Thật đáng ghét…Mấy cái giấc mơ c·hết tiệt đó…”
Ngay cả khi tập luyện, Hoàng Triết vẫn không thể ngừng nghĩ đến những giấc mộng đó, dù cho cậu ta có muốn hay không, những hình ảnh đó vẫn xuất hiện.
Đây không phải là lần đầu tiên mà cậu ta có những giấc mơ như thế này. Trước đây chúng chỉ là những hình ảnh thoáng qua, không hề đọng lại quá nhiều sau khi cậu thức dậy. Nhưng khoảng một năm trở lại đây, chúng bắt đầu trở nên rõ ràng hơn và càng lúc càng xuất hiện thường xuyên, điều này khiến chàng trai cảm thấy thật phiền phức.
Chẳng lẽ bởi vì Hoàng Triết đã là sinh viên năm cuối rồi sao? Hay là bởi cậu ta tham lam ôm lấy quá nhiều việc nhưng lại chẳng thể hoàn thành hết nên tự khiến bản thân cảm thấy áp lực sao?
“Tít tít tít… Tít tít tít… Tít tít tít!”
Đồng hồ đã điểm năm giờ sáng, tiếng chuông báo thức reo lên kéo Hoàng Triết ra khỏi dòng suy nghĩ.
Hoàng Triết tắt báo thức, lấy chiếc khăn tắm và một bộ đồ đã được xếp ngăn nắp từ trong tủ quần áo ra, và đi vào nhà vệ sinh.
Tắm vào buổi sáng luôn thứ mà Triết thích nhất. Cậu ta cởi bỏ đồ ngủ, để lộ ra một cơ thể săn chắc, dù sao thì bản thân cậu ta cũng là một người học võ và thích thể thao.
Nước từ vòi hoa sen chảy xuôi xuống cơ thể của cậu, chảy qua từng thớ cơ, cũng tạm thời cuốn trôi đi sự mệt mỏi của chàng trai hai mươi mốt tuổi, để cậu có thể bắt đầu ngày mới.
“Cốc cốc cốc!”
“Anh Triết! Anh tắm xong chưa? Làm gì mà lâu thế?” Tiếng gõ cửa vang lên, cùng lúc đó là một giọng nữ còn hơi uể oải.
Hoàng Triết đáp: “Biết rồi biết rồi, xong liền đây.”
Cậu ta nhanh chóng kết thúc việc tắm rửa, rồi đánh răng rửa mặt.
Mặc vào bộ quần áo, Triết mở cửa. Ngoài cửa, một cô gái với mái tóc bù xù, bộ đồ ngủ màu hồng, đôi mắt lim dim, tựa vào tường ngủ gà ngủ gật.
Hoàng Triết lay cô gái dậy, nói: “Uyên! Tỉnh!”
Hoàng Uyên dụi dụi con mắt, uể oải nói: “Rốt cuộc anh làm cái quái gì mà hôm nào cũng tắm lâu thế?”
“Thư giãn một chút thôi. Làm gì căng, anh tắm còn chưa tới mười phút mà.” Hoàng Triết đáp.
“Hừm…Sao cũng được…Ài…” Hoàng Uyên ngáp dài, vật vờ bước vào nhà tắm. Hoàng Triết cũng không nói gì, trở về phòng.
“Rầm!” Tiếng dập cửa khiến Hoàng Triết giật mình, ở dưới nhà, tiếng của mẹ hỏi vọng lên: “Cái gì mà rầm một tiếng đấy Triết?”
Hoàng Triết hô to: “Không có gì đây mẹ!”. Triết quay trở về phòng.
.
Soạn đồ đạc đi học và những thứ cần thiết xong xuôi, Hoàng Triết bước xuống nhà.
Vừa bước đến cầu thang, cậu ta đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức mũi. Triết bước vào bếp, bố mẹ đã ở đó sẵn rồi.
Căn bếp nhỏ gọn và ấm cúng, chiếc bàn gỗ hình chữ nhật màu trắng với sáu chiếc ghế xung quanh, trên bàn đã bày sẵn một đĩa rau thơm và một đĩa thịt heo luộc.
Người bố-Hoàng Dũng, ngồi đối diện với tivi đang chiếu thời sự buổi sáng, tay trái cầm chiếc điện thoại thông minh, có vẻ như ông đang đọc báo mạng, còn tay phải là một li cà phê sữa nóng hổi.
Ông năm nay đã năm mươi, trên khuôn mặt hình chữ điền đã xuất hiện những nếp nhăn, đôi mắt thâm thúy và điềm tĩnh, làn da rám nắng và có phần hơi thô ráp, bởi vì thời trai trẻ ông đã từng đi lính trong q·uân đ·ội lúc chiến loạn, chinh chiến ở nhiều nơi.
Khi c·hiến t·ranh kết thúc vài năm, ông đã giải ngũ, trở về làm kinh doanh. Mọi người quen của Hoàng Dũng đều từng bảo rằng khi họ nhìn ông ấy bây giờ, họ có cảm giác rằng ông đã tìm lại được thứ gì đó…
Người mẹ vẫn đang nấu ăn, hỏi: “Triết à, hồi nãy ở trên nhà làm gì mà rầm một tiếng vậy?”
Mẹ của Triết, tên Nguyễn Thị Linh, bà mặc một chiếc áo tay dài màu hồng cánh sen, chiếc váy màu vàng dài tới đầu gối và mang một chiếc tạp dề màu hồng, đeo cặp kính tròn, vừa nấu ăn vừa ngân nga giai điệu bài hát mà bà yêu thích. (muốn hình dung dễ thì mọi người kiếm mẹ nobita mà xem nhé :D)
Hoàng Triết đáp: “Con Uyên nó đóng cửa thôi, không có gì to tát quá đâu.”
Người mẹ tặc lưỡi một tiếng: “Thiệt tình cái con bé này, hai mươi tuổi đầu rồi mà vẫn xốc nổi.”
“Kệ con bé đi mẹ, chắc tối hôm qua nó thức khuya nên giờ mới vậy thôi.”
“Mẹ à! Để con phụ một tay!” Hoàng Triết tiến đến chỗ của mẹ, nói.
“Không sao, mẹ làm được mà, con cứ ngồi vào bàn đi.” Nguyễn Thị Linh mỉm cười.
Hoàng Triết xoa gáy, mẹ luôn là người như vậy, bà là mẫu người sẵn sàng làm mọi thứ, chỉ cần nó tốt cho gia đình. Triết bắt đầu sắp xếp chén dĩa, và chờ đợi món ăn lên đĩa.
Khác với những hàng xóm xung quanh, gia đình của Hoàng Triết luôn luôn có một quy tắc, đó là trừ khi có việc quan trọng hoặc bất khả kháng như chạy deadline, đi học, vân vân…Thì tất cả thành viên đều phải dùng bữa với nhau.
Hoàng Dũng nhấp một ngụm cà phê, rồi hỏi Triết: “Triết, tối qua con có ngủ được không đấy? Sắc mặt con trông có hơi nhợt nhạt đó.”
Hoàng Triết có hơi ngạc nhiên khi được bố hỏi như vậy, đáp: “Vâng, con vẫn ổn, hơi giật mình giữa đêm một tí thôi.”
Bố tiếp tục nhấp thêm một ngụm cà phê, nói: “Sức khỏe là trên hết đấy.”
Hoàng Triết thở dài: “Bố à, con vẫn ổn mà, con không yếu đến mức thế đâu.”
Người bố im lặng nhìn Triết, một lúc sau ông mới nói: “Con trai, không cần ép bản thân mình quá, tinh thần phải tốt thì mới có thể làm việc hiệu quả được. Rõ chưa?”
Thấy bố nhìn mình như vậy, Hoàng Triết cũng chỉ có thể đáp: “Vâng, con biết rồi.”
Hoàng Dũng thở dài, tiếp tục đọc báo.
“Buổi sáng tốt lành!” Hoàng Uyên bước vào.
Không còn bộ dạng luộm thuộm như lúc vừa dậy, thay vào đó là một Hoàng Uyên tràn đầy sức sống.
Mặc một chiếc áo thun trắng và quần jean xanh, phải nói rằng diện mạo của cô khá xinh đẹp. Đôi mắt đen láy cùng mái tóc ngắn màu nâu được buộc lên theo kiểu đuôi ngựa, kết hợp với vóc dáng thon gọn đã khiến cô được theo đuổi bởi rất nhiều nam sinh trong trường.
“Được rồi, đồ ăn sẵn sàng rồi đây. Uyên, nhanh vào ngồi đi.” Mẹ nói.
“Để con phụ mẹ!”
“Ngồi vào bàn đi, không cần phụ làm gì đâu.”
Nói rồi mẹ tắt bếp, nhấc nồi từ bếp sang bàn ăn, Hoàng Uyên cầm lấy hai đĩa rau và thịt còn Hoàng Triết đẩy tờ báo để lót nồi.
Chiếc nồi được đặt xuống, mở nắp, khói bốc lên nghi ngút.