Chương 4: Thiếu nữ kỳ lạ
Chương 4: Thiếu nữ kỳ lạ
Hoàng Uyên dừng lại trước một tiệm tạp hóa nhỏ, mua một vài cây kẹo mút. Cô cho những cây còn lại vào túi, bóc một cây rồi ngậm vào trong miệng, vừa đi vừa hỏi Triết: “Cơ mà anh Triết này, lễ hội hoa lần này anh có định dẫn Quế đi chơi không? Hình như từ lúc mà chúng mình tốt nghiệp cấp ba xong thì em không còn thấy anh dẫn bả đi chơi nữa.”
Không thấy anh trai trả lời, Uyên đành quay lại nhìn.
“Anh Triết, anh có nghe em nói không đấy?”
Uyên chỉ thấy anh trai mình đứng yên như một pho tượng, mắt lại nhìn chăm chú về phía bên đường.
.
Hoàng Triết dừng bước, ánh mắt nhìn về phía bên kia vệ đường. Cậu ta thấy được một người thiếu nữ.
Thật kỳ lạ, dù cho hai bên đường cách xa nhau hàng chục mét nhưng Triết lại có thể thấy được cô ta rất rõ ràng, giống như hai người đang đứng trước mặt.
Một thân váy trắng thấp thoáng xuất hiện trong tầm mắt của Triết.
Gương mặt của cô ta thì hốc hác, dáng vẻ trông thật gầy gò và tiều tụy giống như đã không được ăn uống đầy đủ trong nhiều năm. Nước da tái nhợt, thậm chí trên chân tay của cô ta còn chằng chịt những vết sẹo đã thâm tím lại, một số nơi vẫn còn sưng tấy, cùng với một mái tóc trắng xóa xõa dài không hiểu sao lại khiến cho lồng ngực của Hoàng Triết cảm thấy đau chói một cách lạ thường.
Cô ta bần thần đứng ở đó như một bức tượng, giữa dòng người đang tấp nập qua lại.
Rồi người thiếu nữ chậm rãi đưa mắt nhìn Hoàng Triết, một đôi mắt chỉ có sự trống rỗng, buồn bã, mệt mỏi và…đau đớn? Chợt, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má gầy guộc ấy, đôi môi cô ta run rẩy, muốn nói gì đó…
“Anh Triết! Anh Triết!”
Hoàng Triết giật mình nhìn lại, chỉ thấy con bé vừa lung lay người vừa gọi tên cậu. Hoàng Uyên nói: “Anh bị làm sao vậy? Sao tự nhiên lại đứng như trời trồng thế? Em gọi anh nãy giờ muốn khô cả cổ luôn rồi đó!”
Hoàng Triết ngẩn người, cậu ta lập tức nhìn về bên kia đường, dụi dụi đôi mắt, giờ phút này cậu lại chẳng thấy bóng dáng của cô gái đó đâu nữa.
Cậu ta chỉ tay về phía đối diện, rồi quay sang hỏi cô em gái: “Uyên…Khi nãy em có thấy cô gái nào mặc váy trắng, tóc trắng xóa mà người gầy như que củi lại còn có nhiều vết sẹo đứng ở bên kia đường không?”
Chân mày của Hoàng Uyên co lại, cây kẹo ngậm trong miệng của cô rơi xuống đất. Cô em gái nhìn anh trai mình bằng ánh mắt kinh dị, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không? Nãy giờ qua bên đó làm gì có ai đâu.”
Triết gãi đầu, lẩm bẩm: “Quái lạ…”
Hoàng Uyên tiếp tục: “Anh có sở thích kì lạ như thế à? Tội nghiệp Quế bạn tôi!”
Hoàng Triết lập tức khua tay, lắc đầu: “Bậy bạ! Làm gì có chuyện đó, chỉ là hồi nãy anh thấy một người như vậy thôi.”
Hoàng Uyên vẫn nhìn anh trai như người ngoài hành tinh, nói: “Mấy bữa nay anh cứ như thằng dở hơi ấy. Lúc thì đờ người ra, lúc thì ngơ ngơ ngác ngác như người trên mây. Anh nói đi, rốt cuộc có chuyện gì không ổn sao? Hay ”
Hoàng Triết nhìn Uyên một chút, rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô, cười cười bảo: “Anh ổn mà, em không cần phải lo đến thế đâu.”
Uyên ngơ người trong giây lát, khóe miệng Uyên hơi giật giật, rồi cô nàng đá Triết một cái, quay lại lè lưỡi rồi chạy đi.
“Cái con bé này…” Trán của Triết bắt đầu nổi gân xanh. Sau đó Uyên quay lại, nói to: “Anh mà không chạy nhanh lên là em sẽ nói với Quế rằng anh có sở thích dị hợm đó!”
Sắc mặt Hoàng Triết đen lại, hình như có l·ửa b·ùng l·ên trong mắt đôi mắt của chàng thanh niên.
.
Trên đường phố đông đúc, một nam một nữ đang rượt đuổi nhau.
Hoàng Triết hét to: “Uyên! Mày chạy chậm thôi! Té bây giờ!”
Ở phía trước, Hoàng Uyên vừa chạy vừa cười, thoải mái như một chú nai con đang dạo chơi trong rừng: “Chẳng qua là do không đuổi kịp em chứ gì? Chạy nhanh lên không thôi là em nói với Quế bí mật thầm kín của anh đó! Haha.”
“Anh mà bắt được thì mày c·hết với anh!”
Bị cô em gái nói móc, trán của Triết nổi lên từng hồi gân xanh. Trong lòng không ngừng oán thầm, dù gì con bé cũng từng giành được huy chương vàng môn điền kinh ba năm liên tiếp, Triết đuổi theo không kịp thì cũng là việc đương nhiên thôi.
“Oái!”
Chạy đến gần cầu thang đi xuống ga tài điện, Uyên bỗng nhiên trượt chân, cả người ngã về phía trước.
Hoàng Triết biến sắc, cậu nhanh chóng bung hết tốc lực, chỉ trong nháy mắt, Triết đã đến gần cô. Một tay nắm lấy thành cầu thang, một tay vươn ra nắm lấy ba lô của Uyên và kéo thật mạnh.
Triết ôm được Uyên vào lòng, nhanh chóng lùi lại một khoảng, cậu ta nhẹ nhàng hỏi: “Em ổn chứ?”
Hoàng Uyên ngơ ngác, thoáng chốc mặt cô hơi nóng lên, nhỏ giọng đáp: “Em không sao, cảm ơn anh…”
Hoàng Triết thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng sờ lên đầu cô, rồi ‘dịu dàng’ co hai ngón tay lại, một tiếng ‘Cốp’ vang lên, Hoàng Triết kí vào đầu Uyên.
“Ui da!”
Hoàng Triết vẫn chưa hả giận, nhưng chỉ nói: “Này thì chọc anh này, cái con bé này, lúc nào cũng bất cẩn hết.”
“Đồ b·ạo l·ực…” Hoàng Uyên phồng má, lầm bầm.
“Cái gì cơ?” Hoàng Triết đang định bước xuống cầu thang thì lập tức quay người lại, nhẹ nhàng dùng tay quàng cổ Uyên, rồi xoa ‘nhẹ’ đầu cô.
“Oái! Đ-Đừng cọ nữa mà, tóc em rối hết lên mất! Đừng mà! Em xin lỗi mà!” Cô em gái không ngừng kêu la thảm thiết.
“Haha! Hai anh em nhà này mới sáng ra mà đã rộn ràng thế này cơ à?” Một tiếng cười truyền đến từ phía sau lưng.
Triết dừng lại, hai anh em cùng nhau quay đầu, mắt Uyên sáng lên khi thấy cứu tinh đã đến, cô hét toáng lên: “Anh Phong! Anh Tùng! Cứu em! Anh Triết ăn h·iếp em nè!!”
Hai thanh niên từ từ bước đến.
Mai Hoàng Tùng sở hữu một cơ thể cao to lực lưỡng, từng thớ cơ cuồn cuộn như những tảng đá cùng với làn da nâu rám nắng, tóc…Nhầm, đầu trọc bóng loáng. Cậu ta mặc một chiếc áo thun màu đen đi cùng một chiếc quần jean, mang theo một túi đeo chéo cũ kĩ.
Chàng trai tên Tùng cười nói: “Em lại trêu chọc thằng Triết nữa chứ gì?”
“Không…Em có chọc ổng đâu…” Hoàng Uyên nhìn hai cậu thanh niên với ánh mắt long lanh, nói: “Giúp em đi.”
Chàng thanh niên Phong cười cười, xem xét chiếc ví nhỏ của mình, rồi nhìn về Tùng nói: “Chà…Xem ra hôm nay phải nhịn ăn trưa rồi. Tùng, mày còn tiền không?”
Trái ngược với Tùng, Đặng Văn Phong mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, dáng người sêm sêm với Hoàng Triết. Chàng thanh niên này có một gương mặt khá điển trai, mái tóc đen được chải vuốt gọn gàng luôn kết hợp với một nụ cười tỏa nắng đã hớp hồn không ít nữ sinh theo đuổi cậu ta.
Tùng sờ vào trong túi, rồi nói: “Hình như tao hết tiền luôn rồi. Phải chi có người bao ăn thì hay biết mấy nhỉ?”
Hai người cười cười nhìn về Uyên. Mặt của cô xụ, trong lòng không ngừng chửi bới, cuối cùng cũng chỉ rầu rĩ nói: “Em còn chút tiền thôi…Mấy anh nói anh Triết bao ấy.”
Hoàng Triết nhìn về hai tên kia, cười khổ. Cuối cùng cậu ta buông Uyên ra, không quên mắng: “Cái con bé này! Lần sau không cho phép mày làm như vậy nữa. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Còn làm một lần nữa là anh nói mẹ cắt tiền tiêu vặt tháng của mày đó.”
Mặt của Hoàng Uyên trở nên u ám, đôi má có chút phồng lên: “Em biết rồi.”
Đám người nhanh chóng đi xuống cầu thang, vừa đi vừa nói chuyện. Hoàng Triết hỏi Phong và Tùng: “Cơ mà bình thường hai đứa bây đến trường sớm lắm mà? Sao giờ còn ở đây?”
Đặng Văn Phong hừ một tiếng: “Do tên to xác này đau bụng, ai bảo tối hôm qua ăn cho lắm vô rồi sáng ra ngồi trong nhà vệ sinh cả tiếng.”
Mai Văn Tùng xoa xoa chiếc đầu trọc của mình, cười khổ: “Xin lỗi được chưa! Buổi sau tao bao mày ăn mà…”
Hoàng Triết và Hoàng Uyên bật cười.
Bốn người vốn là bạn nối khố. Từ khi còn nhỏ, bọn họ đã thường xuyên dính với nhau, từ đi chơi cho đến đánh nhau, phá làng phá xóm tưng bừng đến mức mà mọi người cũng chỉ có thể lắc đầu bó tay.
.
Các trạm tàu điện vào buổi sáng đều luôn đông đúc người đi lên đi xuống.
Ở đảo Ngọc, tàu điện ngầm thường được ưa chuộng hơn những loại phương tiện khác. Một mặt vì nơi đây thường dễ bị kẹt xe, một mặt nữa là vì đi nhanh. Nếu đi bằng tàu điện để đi học thì thường chỉ mất khoảng mười mười lăm phút là đến nơi, còn đi xe buýt thì…chán chả buồn nói.
Mỗi một trạm tàu điện ngầm đều có hai hầm: hầm B1 là sảnh chờ và một vài cửa hàng, hầm B2 là nơi chờ tàu.
Bốn người Hoàng Triết vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đến hầm B1.