Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mạt Thế Giáng Lâm

Chương 5: Ga tàu điện




Chương 5: Ga tàu điện

Chương 5: Ga tàu điện

Bước xuống hầm B1, cái sảnh ngoài này vẫn luôn nhộn nhịp như thế.

Ở hàng ghế chờ, phía trước có một cái màn hình lớn được gắn ở trên tường, có hiện thông tin về thời gian đến của những chuyến tàu. Có không ít người đang ngồi chờ đợi ở đó.

Sẽ luôn thấy có người đang dứt điểm bữa sáng, vài ba người thì ngồi chơi game,…Hoặc là đôi khi thì có những người vô gia cư ở đây.

Có những người nhân viên công sở, tay phải xách túi xách, tay trái cầm ly cà phê nóng hổi, đi ngang qua đám Hoàng Triết. Hương cà phê thơm nức mũi thoang thoảng trong không gian, len lỏi vào mũi của bốn người.

Hoàng Triết nhìn về tiệm cà phê nho nhỏ đối diện cửa chắn, rồi chàng trai hỏi đám bạn: “Này, có đứa nào muốn uống cà phê không?”

Đặng Văn Phong liền lên tiếng: “Mua dùm tao một ly cà phê sữa đá, bữa khác trả.”

Mai Hoàng Tùng nói: “Một cà phê sữa đá luôn.”

Hoàng Uyên vẫn đang nhìn vào điện thoại, nói: “Em không.”

Lúc Hoàng Triết đang tính đi mua cà phê, Uyên sực nhớ ra gì đó, liền hỏi: “Ủa anh Triết, anh có đem theo thẻ tháng không đó?”. Hoàng Triết nghe vậy, lập tức kiểm tra cái ví của mình, liền thốt lên: “Bỏ mẹ! Cái thẻ đâu mất rồi??”

Biểu cảm của Uyên có vẻ như không có gì quá bất ngờ, cô liền tặc lưỡi một tiếng rồi nói: “Biết ngay là anh để quên nó ở nhà mà. Đưa thẻ tín dụng đây, em đi mua vé cho.”

Triết liền đưa tấm thẻ cho em gái, còn mình thì bước vội vào quán cà phê.

Chưa một lần nào mà Triết thấy tiệm cà phê này vắng khách cả, hầu như bất cứ lúc nào cũng có người. Triết thấy một đám học sinh đi ra với những chiếc bánh ngọt trên tay, vừa cười đùa với nhau vừa ăn thử, một cô nữ sinh thốt lên: “Ui, cái bánh dâu tây này ngon lắm luôn á.”



“Thế á? Cho thử miếng nào.” Một nam sinh khác lên tiếng.

Cô nữ sinh đó liền nhăn nhó, nói: “Dẹp đê, cái miệng của mày lúc nào cũng to gấp ba lần cái mỏ mày hết á.”

Những đứa khác liền cười phá lên. Triết nhìn qua đám học sinh, cười nhạt. Chúng nó khiến cho chàng trai nhớ lại thời học phổ thông, cũng ồn ào như vậy, lúc nào cũng đi thành một tốp bảy tám đứa như thế. Chỉ là sau khi tốt nghiệp, đám bạn khi xưa cũng tan rã. Hầu hết thì chọn tiến về đất liền để khám phá những chân trời mới, chỉ có số ít còn ở lại nơi này, như Hoàng Triết vậy, nhưng cũng chẳng mấy khi gặp nhau nữa.

Những người đó chọn rời đi thì cũng là lẽ dĩ nhiên mà thôi. Người ta thường bảo tuổi trẻ mang trong mình những hoài bão lớn lao, sống hết mình và đi muôn nơi thì được mấy ai mà muốn ở lại một hòn đảo bé nhỏ cả tuổi thanh xuân cơ chứ.

Chợt, người nhân viên liền nói: “Cà phê Mơ xin chào ạ! Cho hỏi mình dùng vậy gì ạ?”. Hoàng Triết tỉnh lại giữa dòng suy nghĩ ngắn ngủi, cậu ta liền đáp: “Cho mình ba li cà phê sữa đá, một li ít đá, mang đi.”

“Của mình là ba mươi ngàn. Anh có muốn dùng thêm bánh ngọt không? Bên tụi em vừa có sản phẩm mới là bánh dâu tây ấy ạ, đảm bảo với anh là bao ngon luôn.” Người nhân viên hỏi, Hoàng Triết quan sát chiếc bánh một chút.

Chiếc bánh dâu tây nhỏ nhắn có hình tam giác, hai lớp bánh màu hồng với một lớp nhân kem ở giữa. Bên ngoài, nó được bao phủ bởi kem màu trắng với hạnh nhân ở xung quanh, và ở trên cùng là một trái dâu tây và một chút bột dâu.

"Một phần là bao nhiêu vậy?" Hoàng Triết hỏi. Người nhân viên nữ liền trả lời: "Dạ ba mươi ngàn."

Hoàng Triết nhìn vào trong ví, cậu ta vẫn còn dư kha khá tiền. Nghĩ ngợi một chút, cậu ta quyết định: “Cho mình hai phần đi."

“Dạ của mình tổng cộng là chín mươi ngàn ạ.”

Hoàng Triết đưa tiền cho người nhân viên. Cô ta bấm trên máy thu ngân, sau đó đưa cho Triết tờ hóa đơn kèm một thiết bị báo rung rồi nói: “Dạ cho em gửi hóa đơn, mình ngồi đợi một chút nhé, khi nào mà cái máy nó rung lên thì anh ra nhận đồ uống giúp em nhé.”

“Ok.”. Hoàng Triết cầm lấy hóa đơn và tiền thừa, bước đến một chỗ bàn trống, ngồi xuống và chờ đợi. Cậu ta nhìn xung quanh một chút. Tiệm cà phê này cũng quá rộng, nhưng là vừa đủ cho vài chiếc bàn. Dưới ánh đèn vàng dịu, các bức tranh vẽ tường muôn màu muôn kiểu cùng mùi cà phê thoang thoảng trong không khí khiến cho bất kỳ ai ghé qua một lần thì đều muốn quay lại lần nữa.

Chẳng lâu lắm, chiếc máy rung lên, Hoàng Triết đến quầy, đưa trả lại thiết bị rung và lấy phần của mình rồi rời đi.



“Cảm ơn quý khách!” Người nhân viên nói.

Triết trở lại với đám bạn, chỉ thấy bọn họ đang đứng trước một cái áp phích điện tử, có vẻ là quảng cáo về một bộ phim mới ra.

Những chiếc áp phích điện tử được đặt ở khắp ga tàu điện, chúng thường dùng để quảng cáo cho những bộ phim mới ra mắt, hoặc là cho những cửa hàng, cho các tựa game hay các ứng dụng di động.

Hoàng Triết bước đến, hỏi: “Tụi bây đang làm gì vậy?”



Hoàng Uyên nói: “À, tụi em đang bảo hay là bữa nào tụi mình đi coi phim đi, em xem review trên mạng bảo bộ phim này hay lắm.”

Hoàng Triết vừa đưa cà phê cho hai thằng bạn, nhìn một chút hỏi: “Đại t·hảm h·ọa… Phim kinh dị à? Chủ đề là gì thế?”

Đặng Hoàng Phong hút một ngụm cà phê, nói: “Hình như là được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên thì phải, nói về một d·ịch b·ệnh bùng nổ ở thành phố ABC khiến cho rất nhiều n·gười c·hết, sau đó là họ biến thành thây ma, khiến cho thành phố bị c·ách l·y toàn tập, thế là một đặc vụ tên D được cử vào để điều tra.”

Triết cau mày, nói: “Lại kiểu d·ịch b·ệnh bùng nổ khiến con người thành thây ma, xong rồi nhân vật chính tìm được cách chữa bệnh rồi thế giới trở lại bình thường à? Cái mô típ đó nhàm lắm rồi ấy.”

Đặng Hoàng Phong liền nói: “Không, mày phải tin tao, truyện đó bao hay luôn, tao có một cuốn ở nhà này. Cuốn đó là best seller năm 2023 đó.”

Hoàng Uyên liền nhìn anh trai, nói: “Phim đó được chấm điểm cao trên trang phê bình FreshPotato á anh, mấy đứa bạn em cũng bảo là phim hay lắm.”

Mai Hoàng Tùng gật đầu: “Lâu rồi tụi mình cũng chưa đi xem phim, này là dịp tốt này. Tiện rủ luôn bé Quế đi.”

Triết liền nói: “Con bé không thích phim kinh dị, đợt trước tao, Uyên với nó xem phim ma ở nhà mà con bé run như cầy sấy.”



Phong liền nghiến răng: “Mọe…Sướng thấy bà còn giả bộ. Rủ con bé đi, nó không từ chối đâu.”

Tùng và Uyên cũng gật đầu.

Hoàng Triết nhìn đám bạn, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, tính sau, giờ đi học đã.”

Sau đó Uyên đưa hai tấm thẻ cho anh trai, nói: “Lần sau anh tự đi mà mua vé đó.”

“Rồi rồi.” Hoàng Triết cười khổ, rồi cậu đưa một hộp bánh cho cô em gái, nói: “Nè, bánh anh mua cho mày đó.” . Đôi mắt của Hoàng Uyên sáng lên, cô chớp chớp đôi mắt nhìn Triết. Anh trai của cô chỉ cười nói: “Cầm đi, không có độc đâu mà lo.”

Cô lập tức cười vui vẻ: “Cảm ơn nha! Nay sao anh mà tốt thế!”

Hoàng Triết nói: “À, trông cái bánh này thấy ngon, sẵn còn dư kha khá nên mua cho mày với Quế ấy mà.” Uyên nghe xong, biểu cảm thay đổi một trăm tám mươi độ, cô ta bĩu môi: “À…Thì ra đó mới là nguyên nhân? Bảo sao tự nhiên thấy ông anh xấu tính hôm nay tự nhiên tốt đột xuất.”

Phong và Tùng nghe vậy liền lắc đầu nhìn Triết. Hoàng Triết liền cười nói: “Làm sao? Dỗi à? Không ăn thì trả đây.”

“Xí, ngu gì mà lại không ăn, cái bánh trông ngon thế này cơ mà…Mai cũng nhớ mua nữa nha!”

Hoàng Triết liền

Đám Hoàng Triết cầm tấm vé trên tay, nhanh chóng đi đến cửa chắn.

Đặt tấm vé lên máy quét, tiếng “Tít tít!” vang lên, đèn hiệu lập tức chuyển từ đỏ sang xanh, cửa chắn dạng xoay được mở khóa. Hoàng Triết đẩy nhẹ, bước qua.

Từng người cứ thế nối đuôi nhau đi qua bốt soát vé, bước xuống cầu thang dẫn đến hành lang tàu điện.

-----

p/s1: Chỉnh sửa một chút chương 3 (thời gian và một vài chi tiết) và chương 4 (khoảng gần 50%).

p/s2: Đã hoàn thiện bản full.