Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 136: CỨU TRỢ THIÊN TAI




Lúc Tần Nguyệt đến thành phố G đã là 7 giờ tối, nơi chịu thiệt hại nặng nhất chính là nơi tiếp giáp với thôn Mã Lai và một trấn nhỏ cạnh bên.

Xe còn chưa chạy tới trung tâm cứu nạn tạm thời thì đã bị Tần Nguyệt bảo dừng lại, xuống xe trước mắt họ chính là một nhà thờ đỗ nát vây quanh là các chiến sĩ của lực lượng phòng cháy chữa cháy đang ra sức di chuyển các tảng đá.

Tần Nguyệt đi tới hỏi một anh lính cứu hoả đang nghỉ ngơi lấy sức.

"Nơi đây còn nhiều người mắc kẹt không?"

Người lính gật đầu vẻ mặt ngưng trọng.

"Khá nhiều, nhưng chỉ số của sự sống không khả quan. Cứu được 5 người đã có 3 người chết, trong đó có hai đứa trẻ."

Tần Nguyệt cắn chặt đầu lưỡi, nhìn quanh một vòng cô hỏi nhanh.

"Sao chỉ có vài người các anh, không có bác sĩ hay y tá hỗ trợ người bị nạn tại hiện trường sao?"

Người lính kia lau mồ hôi, đứng lên toang muốn vào tiếp sức cho đồng đội, bất đắc dĩ đáp:

"Không đủ nhân lực, tại trại cứu nạn hiện tại cũng loạn thành một đống!"

Tần Nguyệt nhìn anh lính cứu hoả lúc nảy còn vừa thở nặng nhọc vừa trả lời cô, chẳng mấy chốc lại như một khổng lồ xanh mạnh mẽ nâng một mảng tường lớn.

Khoảnh khắc các anh lính cứu hoả nhấc được mảng tường kia ra, liền thấy một cô bé nho nhỏ bị vùi dưới lớp đất đá thoi thóp đầm đìa máu.

Tần Nguyệt cắn răng xoay người lại đã thấy Alex đứng ngay phía sau.

"Sư huynh, cho mọi người xuống chúng ta tạm thời dừng ở đây."

Thấy cô vội chạy về xe lấy hòm y tế, Alex nhíu mày giữ tay cô lại.

"Jen, nơi này không an toàn. Chúng ta vẫn nên đến trại cứu nạn..."

"Alex! Nếu không cấp cứu kịp thời thì bệnh nhân đến nơi cũng đã tử vong!"

Tần Nguyệt kiên định nhìn Alex ngắt ngang lời anh cô liền chạy đi, ba vị bác sĩ y tá đi cùng bọn họ cũng xuống xe bắt đầu sơ cứu cho các nạn nhân được cứu ra.



Alex nhìn Tần Nguyệt dẫn dắt mọi người đâu vào đấy khẩn cấp sơ cứu nhanh gọn và dứt khoát, nhưng lạ thay dù ở đây nguy hiểm nhưng không một ai dị nghị hay tỏ vẻ không đồng tình.

Họ là một tiểu đội đoàn kết mà dũng cảm vô ngần, Alex bất đắc dĩ lắc đầu có lẽ anh đã hiểu lý do vì sao thầy lại thưởng thức Tần Nguyệt.

Cuối cùng Alex cũng gia nhập với mọi người và hiển nhiên anh luôn theo sát Tần Nguyệt không để cô rời khỏi tầm mắt mình.

Từ khi đêm đen đến bình minh ló dạng mọi người chưa từng lơi là một giây, lính cứu hoả phụ trách tìm người nhóm Tần Nguyệt phụ trách cấp cứu tại chỗ phối hợp vô cùng ăn ý.

Cho đến khi xác định đã không còn ai bị bỏ lại trong đống đổ nát kia, lúc này mọi người mới cảm thấy mệt rã rời vạ được chỗ nào liền nằm lăn ra mà ngủ.

Thấy chỉ còn một nạn nhân chưa được cấp cứu, Alex kéo Tần Nguyệt ra bảo.

"Em đi tìm chỗ nghỉ ngơi đi để anh làm là được."

Tần Nguyệt cũng đã thấm mệt, cô gật đầu rồi để lại nơi này cho Alex tự mình đi tìm chỗ nghỉ ngơi.

Từ xa bỗng có một chiếc xe bán tải nhỏ chạy đến, một nam một nữ bước xuống xe hô lên.

"Các chiến sĩ, ở đây có nước cùng thức ăn nhanh! Mau đến lấy nào!"

Tần Nguyệt ngồi cách đó không xa nhìn cô gái năng nổ phát lương thực cho các chiến sĩ, nụ cười của cô gái vừa hồn nhiên lại vừa ấm áp biết bao trong hoàn cảnh điêu linh này.

Khắp nơi đều hoang tàn tiêu điều, trong không khí còn phản phất mùi máu tươi tanh nồng. Đâu đó trong các đống đá đổ nát còn chảy dài những vệt máu tươi đỏ thẫm.

Tiếng khóc, tiếng kêu than cầu cứu, sự mệt nhọc của các chiến sĩ, cùng nước mắt thê lương bất lực của những người còn sống.

Trước mắt Tần Nguyệt dường như đây không phải nhân gian nữa, mà là địa ngục nơi trần thế!

"Bác sĩ xinh đẹp! Sang lấy ít thức ăn đi, đồng nghiệp của cô còn đang bận rộn quá!"

Có người lính cứu hỏa cười rạng rỡ giơ bánh mì với nước suối lên ra hiệu với Tần Nguyệt, cô nhẹ cười đáp:

"Ừm, tôi biết rồi."

Tần Nguyệt đứng lên phủi sạch tay đi đến chỗ cô gái kia phát lương thực, nhưng ngoại trừ các lính cứu hoả còn có không ít người dân gặp nạn chưa kịp rời đi cũng vây lại đây.

Hai người kia bốn tay không làm xuể, Tần Nguyệt thấy thế thì đi tới phụ hai người một tay phát lương thực cho mọi người.



"Chậm thôi, ai cũng có phần."

"Cô ơi, tôi còn hai con nhỏ có thể cho tôi xin thêm hai xuất nữa được không?"

Tần Nguyệt quay sang hỏi ý cô gái bên cạnh.

"Cô gái có cho thêm được không?"

Cô gái mỉm cười hô lớn.

"Cho thêm vẫn được nhưng đừng lấy dư, bánh mì nhận thịt và xíu mại để lâu cũng sẽ bị thiêu, mọi người nhớ trung thực chừa lại cho những người phía sau nữa nhé!"

Nói rồi cô gái còn nháy mắt với Tần Nguyệt, Tần Nguyệt bật cười hai tay thoăn thoắt phát bánh mì cho mọi người.

Thùng nước khoáng của cô gái kia đã phát hết, cô gái xoay người nhón chân với lấy cái thùng trên cao.

Cô gái người nhỏ nhắn nhưng sức khá lớn, hai ba lần ra sức đã kéo được cái thùng nước xuống.

Nhưng bất cẩn lúc bê xuống cô gái vô tình va phải cái thùng kế bên ngay trên đầu Tần Nguyệt, mắt thấy cái thùng nước nặng trịch lung lay đỗ xuống cô gái hét:

"Chị ơi tránh ra!"

Tần Nguyệt đang cúi người lấy bánh mì cô nghe tiếng hét cũng chỉ kịp ngẩng đầu lên thì cả người đã bị người khác gắt gao ôm lấy.

Không gian yên tĩnh vài giây, Tần Nguyệt áp mặt vào lồng ngực rắn rỏi của người kia cô có thể nghe rõ tiếng tim đập nhanh đến bất thường của người đó.

Phó Dịch Bắc thở hổn hển một tay ôm Tần một một tay đỡ lấy thùng nước, anh hơi dùng sức đã có thể đẩy được cái thùng về lại vị trí.

Anh cúi đầu xuống nhìn người trong lòng, chỉ thấy cô mở to mắt kinh ngạc nhìn mình, đâu đó trong ánh mắt còn loé lên tia vui mừng.

"Dịch Bắc!"

Nhưng Phó Dịch Bắc hiện tại vui không nổi, lồng ngực như bị nhét bông gòn ngột ngạt mà bức bối đến tột cùng.

"Mẹ kiếp! Em tới đây làm gì hả?"