Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 137: AI THÈM ANH ĐÚT!




Bị anh quát, Tần Nguyệt giật mình tới ú ớ.

"Em..."

"Em cái gì mà em!"

Phó Dịch Bắc lại quát ầm lên khiến cho mọi người đều nhìn về phía họ.

"Em chê chỗ này chưa đủ loạn hay không đủ nguy hiểm mà con vác mạng tới đây hả!?"

"Em tới để cứu người chứ không phải làm một kẻ phiền phức! Anh quát cái gì chứ?"

Tần Nguyệt giật mình lần hai thì bắt đầu nổi nóng lên, cô ngẩng cổ gân giọng quát lại vào mặt anh.

"Em!"

Phó Dịch Bắc nhìn chiếc áo blouse trắng trên người cô thì chợt cứng họng, anh cắn răng một phát tóm lấy cô kéo ra một bên yên tĩnh hơn.

Tần Nguyệt bị anh nửa ôm nửa kéo có muốn giãy ra cũng không được, Phó Dịch Bắc đẩy cô ngồi xuống một gốc cây rồi nói:

"Dám chạy loạn thì coi chừng!"

Tần Nguyệt hất tay anh ra lại thấy anh thế mà xoay người đi luôn, cô cắn răng phút chốc ủ rũ cúi đầu vừa tức vừa ức.

Phó Dịch Bắc đi lấy bánh mì cùng nước uống trở lại đã thấy Tần Nguyệt như quả cà héo ngồi đó, anh hít sâu một hơi rồi thở dài.

"Này."

Bên má bị cái gì đó chọc vào Tần Nguyệt nghiêng đầu chỉ thấy một ổ bánh mì, cô lại liếc mắt nhìn sang người đang cầm nó.

Phó Dịch Bắc ngồi xuống cạnh cô, anh đem bánh mì nhét vào tay cô rồi bảo:

"Ăn nhanh đi."

Thấy cô không ừ hử cũng chẳng động đậy, anh nghiến răng nói tiếp:

"Một là tự ăn, hai là tôi đút em ăn!"

Tần Nguyệt thở phì phò đưa bánh mì lên há miệng cắn một miếng thật to, cô ngốn nghiến lườm anh nói:

"Ai thèm anh đút!"

Phó Dịch Bắc tức tới bật cười, thật sự rất muốn đưa tay véo má cô. Nhưng anh không làm thế mà vặn nắp chai nước ra đưa cho cô.

"Vừa ăn vừa nói coi chừng nghẹn chết."

Tần Nguyệt cũng muốn bảo là còn lâu, nhưng cả đêm chưa uống giọt nước nào giờ nuốt bánh mì cô thật sự nuốt không trôi.

Tần Nguyệt nhận lấy nước anh đưa uống liền mấy hớp, cô quệt miệng lại tiếp tục cắn bánh mì.



Nhìn cái dáng ăn chẳng có tí nhã nhặn này của cô, ấy thế mà Phó Dịch Bắc lại có chút xót lòng.

"Đến đây từ khi nào?"

Nghe anh hỏi, Tần Nguyệt đáp:

"Tối qua mới đến."

Phó Dịch Bắc nhìn tình hình tại nơi này một chút, anh lại hơi cau mày hỏi:

"Em ở đây cả đêm sao?"

Tần Nguyệt bận nhai bánh mì cô chỉ ừm một tiếng, Phó Dịch Bắc chợt im lặng hồi lâu.

Tần Nguyệt ăn xong bánh mì lại không nghe anh hỏi gì nữa, cô xoay đầu nhìn sang.

"Còn anh đến từ khi nào?"

Phó Dịch Bắc nhìn vụn bánh mì bên khoé môi cô, lưỡi khẽ đảo quanh hàm anh đáp:

"Từ lúc động đất vừa kết thúc đã được điều động đến đây."

"Ồ!"

Tần Nguyệt thầm nghĩ nếu mình đến sớm hơn thì có phải đã gặp được anh hay không?

Tần Nguyệt vẫn còn đang mơ tưởng thì Phó Dịch Bắc đã đứng lên.

"Tôi đi trước."

"Hả! Sao nhanh vậy?"

Trong lúc gấp gáp Tần Nguyệt cũng vội đứng lên theo anh, Phó Dịch Bắc thấy Alex đã đến gần anh dứt khoát cởi áo khoác trên người xuống ném lên đầu Tần Nguyệt. Còn rất thô lỗ thò tay vò mấy cái không phân biệt được đâu là đầu, đâu là mặt cô.

"Này, Phó Dịch Bắc!"

Tần Nguyệt tránh né, cuối cùng lấy được áo khoác xuống thì tóc tai cũng đều đã rối tung cả lên.

Phó Dịch Bắc nhìn cô như thế thì cơn tức trong lòng được giải toả không ít, vụn bánh mì cũng chẳng còn thấy đâu. Anh nhếch môi thò tay đập lên trán cô một cái.

"Nhanh đi đến trung tâm cứu nạn đi, nếu để tôi gặp em lang bang ở bên ngoài nữa thì coi chừng."

"Anh!"

Tần Nguyệt thật sự không thể nói lý với người này, thấy anh đi được một đoạn cô mới nắm chặt áo khoác trên tay hét lên với anh.

"Dịch Bắc, khi nào trở về cùng ăn bữa cơm nha!"

Phó Dịch Bắc xoay người lại nhìn cô, anh khẽ cười cười phất tay.



"Lo cho mình trước đi."

"Vậy anh không từ chối, có nghĩa là đồng ý rồi phải không?"

Phó Dịch Bắc xùy một tiếng hất cằm xoay người rời đi, nhưng tay lại giơ lên ra dấu ok với Tần Nguyệt.

Tần Nguyệt vui tới mức đứng không yên, Alex thấy cô đứng tại chỗ mà hai chân cứ giẫm bình bịch thì bật cười hỏi:

"Sao nào? Xuân về hoa nở, sư muội đây là gặp được ý trung nhân rồi sao?"

Tần Nguyệt cười cong cả mắt, cô không ngại ngùng cũng không chần chừ mà gật đầu.

"Vâng."

Phó Dịch Bắc bên này đem theo thức ăn cùng nước uống trở lại tập hợp các binh lính của mình, 10 người thêm cả anh tập hợp thành một đội, lớn có nhỏ có nhưng rất trùng hợp bọn họ đều đã gặp qua Tần Nguyệt tại bệnh viện.

Có binh lính mạnh dạn hỏi Phó Dịch Bắc.

"Đội trưởng, cô bác sĩ kia với anh là thế nào vậy ạ? Có phải là theo ý mà bọn em đang nghĩ không?"

Một người hỏi cả đám xôn xao, Phó Dịch Bắc nhếch môi nhìn binh lính kia hỏi ngược lại.

"Ý của các cậu là ý gì?"

Binh lính kia không phát giác ra nguy hiểm, mặc cho đồng đội nháy mắt muốn co rút cơ mặt mà trả lời cái rụp.

"Thì là ý này nè."

Cậu chàng nháy mắt với Phó Dịch Bắc, hai tay đưa lên làm thành một trái tim.

"À."

Phó Dịch Bắc à một tiếng, anh cười tươi hơn chút nhìn binh lính kia.

"Suy nghĩ phong phú như thế chắc còn nhiều tinh lực nhỉ? Có muốn sang kia phụ giúp vận chuyển chút không?"

Theo hướng Phó Dịch Bắc chỉ là một xe tải hàng vừa mới đến, xe tải chủ yếu là các vật dụng cần thiết và thức ăn nước uống.

Có tới 4 người đàn ông vạm vỡ đang hăng hái khuân vác hàng xuống dưới phân phát cho mọi người. Binh lính kia nhìn qua thì nhăn mặt lại khổ sở nói:

"Đội trưởng, em sai rồi."

Mặc dù mấy thứ kia chẳng to tát gì cả, nhưng bọn họ đã một ngày một đêm thức trắng tìm kiếm người dân gặp nạn, hiện tại mới được nghỉ ngơi một chút quả thật cả người đều đau đến không còn là chính mình nữa.

Phó Dịch Bắc hừ một tiếng đem bánh mì và nước ném cho binh lính kia.

"Chia nhau ra ăn đi, còn dám bàn luận về cô ấy thì coi chừng."

Câu này hơi sai sai, binh lính kia gãi đầu muốn hỏi tiếp thì đã bị đồng đội kịp thời bịt miệng lại.