Mặt Trời Nhỏ Của Chú Phong

Chương 67: Kẹo bông gòn




Phong Sính bận việc nhưng anh vẫn cố gắng hoàn thành trước giờ Đường Y tan học.

Nắng chiều nhàn nhạt rơi xuống những tán lá,

Đường Y bước ra cổng, cô nở nụ cười khi thấy Phong Sính.

“Sớm vậy?”

“Anh không muốn để em chờ!”

Anh nhận lấy chiếc balo cùng lúc nắm tay cô. Cái miệng nhỏ hôn lên má của cô.

“Chụt”

Đường Y ôm má, gương mặt đỏ lên.

“Anh làm gì thế?”

“Còn hỏi sao? Có muốn anh làm lại không?”

Đường Y đưa tay đánh yêu anh. Anh lấy tay kéo cô vào lòng ôm.

“Phong Sính, đây là trước cổng trường.”

“Anh mặc kệ. Anh chỉ muốn ôm em thôi!”

Đường Y đưa tay bẹo má anh:

“Đồ dẻo miệng!”

“Nhóc con! Em muốn ăn gì?”

Đường Y suy nghĩ một lúc:

“Em muốn đi hội chợ.”

“Hội chợ?”

“Ừ! Em nghe bạn học nói gần đây có hội chợ. Chúng ta đi thử đi!”

“Được!”

Rất nhanh hai người đã đến hội chợ gần đó. Hội chợ náo nhiệt đông người. Trang trí nhiều đèn màu sắc khác nhau. Hai bên bán đủ loại từ thức ăn cho đến đồ uống. Ở giữa là sân khấu, có dàn nhạc khuấy đảo không gian.

Tiếng reo hò cổ vũ vỗ tay khiến cho không khí vô cùng sôi động.

Phong Sính nắm chặt tay Đường Y:

“Không được buông nếu không sẽ bị lạc biết chưa?”

Đường Y nhéo eo anh:

“Anh làm như em con nít không bằng?"

“Ừ. Vậy nếu em không thích nắm tay thì anh ôm eo.”

Vừa nói xong anh đã ôm lấy eo cô.

“Chúng ta đi thôi!”

Hai người hòa vào dòng người.

Đường Y rất thích ăn kẹo bông gòn. Cô nhìn cây kẹo bông mà nũng nịu:

“Em có thể ăn?”

“Vậy thì hôn anh một cái đi!”, Phong Sính đưa ngón trỏ chỉ vào mặt mình.

“Xì! Để em tự mua!”, Đường Y trề môi.

Cô lấy tiền từ trong túi ra đưa cho người bán kẹo lúc này Phong Sính đã kịp thời ngăn lại.

“Để anh!”

Không biết anh đã nói gì với người bán. Người đó nhường chỗ cho anh.

Một tay anh để đường vào. Một tay cầm cây xiên. Đường màu hồng bay lên thành những khối bông. Tay anh thoăn thoắt cuộn tròn lại chúng lại tạo thành hình trái tim.

Phong Sính một tay cầm kẹo bông gòn tay còn lại đặt ở sau lưng. Thân hình cao lớn cúi xuống một chút, nụ cười trên môi anh lúc này thật đẹp.

Đường Y nhìn người đàn ông trước mặt cô khẽ luồn tay vào eo anh ôm chặt.

“Phong Sính!”

“Hửm?”

“Cảm ơn anh!”

“Đồ ngốc dễ dụ vậy sao?”

Hai người đang sắp hôn thì có người đụng phải anh, làm đổ thức ăn lên người Phong Sính.

“Tiên sinh, xin lỗi ngài!”

Đường Y lấy khăn giấy trong túi lau cho anh.

Nhưng vết ố khá lớn. Đường Y bảo với anh:

“Phong Sính, hay chúng ta về thôi?”

Phong Sính dĩ nhiên không để bé cưng của anh mất hứng.

“Em đứng đây chờ anh. Anh đi tìm nhà vệ sinh một chút sẽ quay lại.”

“Nhưng mà…”

“Không sao!”

Phong Sính còn căn dặn kỹ:

“Em nhớ đứng đây đừng đi đây để lạc.”

“Phong Sính, em không phải con nít!”

Phong Sính mới đi một lúc. Phía sau Đường Y có người vỗ vai cô.

Đường Y còn chưa kịp nhìn thì đã bị người đó đẩy ngã. Chuẩn bị tiếp đất, một bàn tay ôm eo đỡ lấy cô.

Ngẩng mặt lên là Phong Sính.

“Chẳng phải anh nói đi tìm nhà vệ sinh?”

“Ở đây đông người. Anh không yên tâm. Lỡ như có tên nào bắt em đi thì sao? Chúng ta về thôi!”

Chỉ thấy Đường Y mỉm cười.

Hai người nắm tay thật chặt chen chúc nhau ra khỏi đám đông.

Lúc lên xe anh lấy từ trong túi ra một viên kẹo.

“Y Y, hôm nay trong lúc họp, người ta có để kẹo ở trên bàn.”

Cô nhìn anh khó hiểu. Phong Sính mở viên kẹo ra đưa vào miệng cô.

“Ưm? Sao vậy?”

Viên kẹo thành công ở trong miệng Đường Y. Phong Sính chớm người qua. Miệng nhỏ khẽ nói:

“Anh không muốn ăn nhưng muốn biết vị của nó thế nào?”

Mắt Đường Y mở to. Toàn bộ thời gian như ngưng đọng, người đàn ông áp môi mỏng của mình lên môi cô.

Đường Y đẩy anh ra.

“Phong Sính, anh có biết mình đang nói gì không?”

“Dĩ nhiên là anh biết rõ.”

“Ưm…”

Trong xe hương vị nồng nàn của tình yêu dường như lan tỏa. Kẹo ngọt trong miệng hào quyện vào đầu lưỡi tham luyến mà cuồng nhiệt.

Tim Đường Y đập rất nhanh đến khi bờ môi cảm thấy sưng lên cô đẩy anh ra.

“Chúng ta về nhà được không?”

Xe vừa chạy về biệt thự, dép còn chưa kịp tay Đường Y đã bị anh bế vào trong phòng.

Cửa phòng Phong Sính mở ra, Đường Y khá là ngạc nhiên:

“Anh thay giường mới?”

“Ừm…”

Mặt Đường Y đỏ lên.

“Tại sao?”

Chỉ thấy hô hấp của Phong Sính nặng nề.

“Em có thật sự muốn biết?”