Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu

Chương 15:Tình huống bất ngờ




Khương Gia Hy nhìn đi nơi khác, tay khuấy nhẹ ly cafe, cô không muốn gặp Khương Nhược Nhy một chút nào. Nhưng cô ta đã nhìn thấy cô, Khương Nhược Nhy kéo tay bạn trai mình đi về phía bàn cô đang ngồi.

\- 'Không ngờ gặp chị ở đây\, trùng hợp quá\.' Cô ta nói rồi tự nhiên ngồi xuống\.

Người bạn trai nhìn thấy Khương Gia Hy hai mắt liền có chút lóe sáng lên, xinh đẹp quá, hơn cả người phụ nữ Khương Nhược Nhy này.

Khương Gia Hy nhìn cô ta rồi nhìn người thanh niên bên cạnh :'Chào cậu.'

\- 'Chào chị\.' Hắn ta hơi ngạc nhiên khi cô chủ động chào hắn\, nhìn khuôn mặt này thì chắc cũng bằng tuổi hắn thôi\, nhưng rồi hắn liền tươi cười chào lại\.

Khương Gia Hy cười nhạt :'Vì  cậu là bạn trai của cô ấy nên tôi mới mạo phạm như vậy...'

\- 'Ra vậy\, không có gì đâu ạ\.' Người thanh niên dán chặt mắt lên người cô\, Khương Nhược Nhy đá vào chân anh ta\, khuôn mặt xưng xỉa rồi cau có nói :'Đã lấy chồng rồi còn ra đây ngồi\, hay chị đang đợi tình nhân đến?'

\- 'Chị ấy có chồng rồi sao?' Người thanh niên bất ngờ thốt lên liền bị Khương Nhược Nhy trợn mắt cắt đứt lời\.

Khương Gia Hy cười nhạt, cô ta từ bé đến lớn rất có thú vui là nói khích cô, đến bây giờ có người ngoài cô ta cũng không bỏ qua cơ hội chặt chém cô.

\- 'Nếu gặp tình nhân thì tôi đã chẳng chọn những nơi như thế này phải không?'\.

Khương Nhược Nhy cười lạnh :'Biết đâu được chị, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất mà.'

\- 'Vậy tôi cũng nhân tiện giới thiệu tình nhân với cô luôn\.' Khương Gia Hy nhàn nhạt nói rồi khẽ cười với người ở phía sau lưng cô ta :'Tiểu Ngạn\.'

\- 'Nóng chết\, nóng chết rồi\, không ngờ hôm nay lại nắng nóng như thế\, còn bị tắc đường\, hôm nay đúng thật không vui\.\.\.' Tiểu Ngạn đặt túi xách lên bàn rồi ngồi xuống ghế\, đưa tay quạt mặt mình cho mát\.

Tiểu Ngạn uống ngụm nước lọc trên bàn, lúc này mới để ý đến hai người ngồi đối diện :'Khương Nhược Nhy? Hôm nay động trời sao, cậu lại hẹn cô ta ra đây.'

\- 'Mình đang ngồi đợi cậu\, cô ấy đến cùng bạn trai\, chỉ ngồi nói chuyện một lát thôi\.\.\.'

Tiểu Ngạn cau mày :'Đây là ai thế? Đề Lạt Ma à? Hay Vương Xuyên? Hay tên họ Liên gì gì đó nhỉ?'

Khương Nhược Nhy đã tức đến đen mặt, người bạn trai ngồi bên cạnh nhìn cô ta :'Chuyện này là thế nào?'

\- 'Phong\.\.\.anh đừng nghe lời của hai người đấy\.\.\.'

Cậu ta đứng dậy rời đi, trước khi đi ánh mắt lướt qua khuôn mặt vô cảm của Khương Gia Hy, trong lòng trổi dậy một quyết tâm.

Khương Nhược Nhy cầm lấy túi xách :'Khương Gia Hy, chị dám cấu kết với người ngoài ức hiếp tôi, chị nhất định sẽ phải hối hận.'

Cô rùng mình nhìn cô ta rời đi, lời nói đó...mẹ của cô? Khương Gia Hy đứng dậy định đuổi theo cô ta thì Tiểu Ngạn kéo cô lại.

\- 'Làm cái quái gì vậy? Cậu định đi đâu?'

Khương Gia Hy giải thích :'Tiểu Ngạn, tớ phải đi xin lỗi cô ta, nếu không mẹ tớ...'

\- 'Cậu ngồi im đấy\, cho cô ta tiền cô ta cũng chẳng dám nói gì đâu\, ba mẹ cậu biết cô ta có bạn trai thì sẽ thế nào? Ngồi im đây\, cho tớ nhìn xem\.\.\.'

Tiểu Ngạn xoay người cô rồi nhìn đi nhìn lại :'Rất tốt, nhìn xem nào, cậu đẹp hơn đấy nhỉ? Vào gia đình giàu có khác.'

Khương Gia Hy ảo não thở dài, một bà mẹ chồng mê tín dị đoan, một người chồng ghẻ lạnh cô, một người em chồng đầy bá đạo và nguy hiểm, tốt gì chứ?

\- 'Thở dài cái gì mà thở\, tự nhiên trên trời rơi xuống một chú rể đẹp trai\, nhà giàu\, không biết hưởng thụ\.\.' Tiểu Ngạn vốn là người lạc quan\, luôn suy nghĩ tích cực\, tính tình hơi ngang bướng và mạnh mẽ\, đặc biệt xét về nhan sắc thì cô cũng tính là rất được\.

Tiểu Ngạn nói tiếp :'Tớ thấy cậu đừng bao giờ buồn nữa, học cách xài tiền đi...'

\- 'Đó không phải tiền của mình\.' Khương Gia Hy nói\.

Tiểu Ngạn gõ nhẹ lên trán cô :'Thôi đi..thôi đi, cái gì mà không phải tiền của cậu, của chồng công vợ, cậu cứ xài cho thoải mái...'

\- 'Tớ cũng đang ao ước có một ông chồng triệu phú\, vừa đẹp trai nữa\, trời ạ\.\.\.Khương Gia Hy\, cậu sướng còn không biết hưởng\.\.'

Khương Gia Hy thở dài :'Tiểu Ngạn, cậu biết rõ hoàn cảnh của mình mà..'

\- 'Thôi\, mình đùa\, nói chuyện nghiêm túc vậy\.'

Tiểu Ngạn vuốt tóc cô rồi nói :'Cười lên, cười lên...đẹp như thế mà cứ buồn miết...'

Cả hai cô lâu mới gặp nhau nên đã nói chuyện quên cả giờ giấc, đến tận trời chập tối cô mới nhớ ra, vội rời đi. Cô bắt một chiếc taxi về đến Đường gia, từ bên ngoài đã cảm nhận như có chuyện gì đó không ổn.

\- 'Chào chị\.' Từ trong cây cổ thụ trước cổng xuất hiện một hình bóng người thanh niên\, Khương Gia Hy giật mình\, không phải Đường Duật Hành\.

Người thanh niên nói tiếp :'Chị còn nhớ em không?'

Khương Gia Hy cau mày, nhìn kĩ lại cậu :'Cậu là bạn trai của Khương Nhược Nhy...'

\- 'Nhưng giờ thì em và cô ấy đã không còn quan hệ nữa rồi\.'

Khương Gia Hy cũng không hứng thứ lắm, cô chỉ gật đầu :'Ừm, không còn chuyện gì thì tôi đi vào đây.'

\- 'Em đợi chị lâu lắm rồi\.\.' Người thanh niên nói rồi bước dần về phía cô\.

Khương Gia Hy chau mày, thấy như có chuyện không lành :'Đợi tôi? Hình như chúng ta không có gì để nói.'

\- 'Có\, em muốn nói là em yêu chị\, yêu từ cái nhìn đầu tiên\.' Người thanh niên kéo lấy tay cô\.

Khương Gia Hy giật mình vội giằng ra :'Cậu buông tôi ra...đừng càn rỡ, đây là nhà tôi...'

\- 'Nhưng em yêu chị\, thật ra chúng ta bằng tuổi nhau nhưng từ lúc chị chủ động xưng hô với em thì em lại thích như vậy hơn\.\.\.'

Khương Gia Hy nhíu mày lại chặt hơn, cô có cảm giác chán ghét, khi Đường Duật Hành bá đạo hơn như thế này cô cũng chẳng có cảm giác như vậy, còn đối với người thanh niên này...

\- 'Đại phu nhân?' Quản gia Trần mở cổng ra\, đứng bên cạnh là mẹ chồng cô\.

Khương Gia Hy hai mắt dãn ra hết cỡ, một tình huống quá bất ngờ, có mơ cô cũng không nghĩ tới điều này lại xảy ra với mình...