Tuy là người cậu ngồi ở đây nhưng đầu óc vẫn đang ở chỗ Khương Gia Hy, đêm qua nói chuyện như vậy nhưng cậu lại chưa hỏi cô về cái chuyện giữa cô và Đường Gia Huy.
Nếu là trước đây, người phụ nữ khác thì cậu không quan tâm, nhưng là bây giờ, mà người đó lại chính là cô thì cậu rất bận tâm.
Mặc dù biết Đường Gia Huy mới là chồng cô nhưng điều đó cậu cũng không cho phép, cô chỉ mãi là của cậu.
Ngoài cậu ra không ai có thể chạm vào cô...
Nhưng đó là suy nghĩ của cậu, thự tế thì...
Đường Duật Hành thở dài, không tài nào gạt nổi suy nghĩ này sang một bên.
\- 'Đừng nói với em là anh đang suy nghĩ đến chị dâu?' Thụy Nhan kéo anh về thực tại\, ánh mắt bình thản\, nhưng trong lòng đang nổi giận\.
Cậu nhìn cô ta, chuyện lần trước đã để cô ta đụng đến Gia Hy, lân này không thể như vậy. Quay mặt đi, cậu nhàn nhạt nói :'Có một chuyện quan trọng hơn.'
\- 'Là chuyện gì vậy?' Thụy Nhan thở phào\, ngồi xuống cạnh anh :'Nếu anh nghĩ đến chuyện cổ phần trong tay ba em thì không cần lo\, chỉ cần chúng ta kết hôn\, anh sẽ có tất cả\.'
Đường Duật Hành cau mày, nhìn cô ta rồi đứng dậy :'Em thử xong rồi chứ? Xong rồi thì về thôi. Chiều nay tôi cfn có cuộc họp.'
\- 'Em muốn anh đưa em đi ăn trưa đã\.\.\.chúng ta sắp là vợ chòng rồi\, nhưng không có không gian riêng tư gì cả\.' Thụy Nhan khoác tay anh\, nhẹ nhàng nói\.
Đường Duật Hành không từ chối, cậu để mặc cho cô ta khoác như vậy. Đầu chợt nghĩ đến cô lần nữa, chuyện cậu và Thụy Nhan đính hôn chả nhẽ không có tác động gì đến cô sao? Nhìn cô vẫn bình thản như vậy.
Đôi trai tài gái sắc bước ra khỏi tiệm rồi bước lên xe đã bị hai ánh mắt thu vào, bên đường Tiểu Ngạn và Khương Gia Hy đang ngồi trong nhà hàng nhìn ra bên ngoài, họ đi ăn trưa và vô tình bắt gặp cảnh tượng này.
Khương Gia Hy mím môi, ngoảnh mặt nhìn quyển menu :'Cậu ăn gì?'
\- 'Giờ này còn ăn được sao?' Tiểu Ngạn gấp quyển menu trong tay cô lại rồi nói :'Tên đó sắp bị hồ li tinh tha đi ròi đó\, cậu để mặc vậy sao?'
Khương Gia Hy lại lật ra :'Nếu không để yên thì mình biết phải làm gì? Hôm nay là ngày hai người họ đi chọn lễ phục mà.' Cô nói ra câu này, giọng không tránh khỏi phần chua xót.
\- 'Đàn ông trên đời này thật quá khốn nạn\.' Tiểu Ngạn tức tối nói\.
Khách sạn...
Joy Lia khẽ động hàng lông mi dày cộm của mình, cô từ từ mở mắt ra, bước xuống giường, cô bõng thấy đầu mình hơi đau, lắc đầu vài cái để giữ tỉnh táo.
Nhưng không mấy hiệu quả, cơn đau đàu ngày càng dữ dội, cuối cùng một mùi máu tanh ộc ra từ mũi cô, dòng máu lạnh ngắt.
Cô vội bụm chặt mũi lại đi vào phòng tắm, xả vòi nước ấm, lấy ít nước phủ lên gáy mình rồi lau đi máu ở mũi. Khuôn mặt tái nhợt qua 15 phút mới có thể bình thường trở lại, cô đưa tay tắt vòi nước.
Vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo đi ra ngoài, phần đầu vẫn còn đau, cô đi đến mở hộc tủ lấy ra một lọ thuốc, đổ nó ra tay, trong đầu bỗng vang lên lời nói của bác sĩ.
\- 'Thuốc có tác dụng phụ rất cao\, nếu như cô còn sử dụng chắc chắn đứa bé sẽ nguy hiểm\, nhưng nếu không sử dụng\.\.\.cô lại là người gặp nguy hiểm hơn\, và sau này là cả đứa bé\.\.\.'
Bàn tay cô lưỡng lự rồi đặt tay lên bụng mình, cuối cùng cô ném số thuốc đó vào sọt rác. Lúc này điện thoại reo lên, một số máy được gọi từ bên Pháp.
\- 'Cháu nghe đây\, bà ngoại\.' Giọng cô trở lại bình thường\, môi nở nụ cười tươi\.
Đầu dây bên kia, giọng nói già nua nhưng không giấu nổi vui mừng và nhớ mong :'Lia, cháu chưa về sao?'
\- 'Cháu\.\.sắp rồi ạ\. Ở bên đây chỉ là vui quá\.\.\.nên cháu định ở lại thêm nửa tháng\.' Cô vui vẻ nói\.
Bà ngoại cô lo lắng :'Lia, vui mấy thì vui, con nhớ giữ gìn sức khỏe, uống thuốc đúng giờ...bệnh của con...'
\- 'Bà ngoại\, con không sao đâu\. Con còn chưa được ăn sáng\, con tắt máy nhé\.'
Bà ngoại cô tiếc nuối :'Ta nhớ con lắm, nhanh về nhé!.'
Joy Lia cười rồi đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt khẽ thoáng qua tia buồn bã, nhưng rồi cô lấy nụ cười che đi, để xem, chỉ còn nửa tháng nửa, cô có nên giúp cuộc sống của người đàn ông kia trở nên bận rộn hơn không nhỉ?
Buổi tối tại Đường gia...
Đường Duật Hành ngồi trong thư phòng, bàn tay click cuột vào hộp thư mình vừa được nhận, những con số dày đẳng đẳng hiện ra, ánh mắt cậu chăm chú nhìn.
Thật sự chỉ còn thiếu mỗi số cổ phận của Thụy gia thì cậu sẽ nắm chắc phần thắng ở trong tay, nhưng như vậy liệu cậu có thấy vui không?
Khương Gia Hy trở về, cô không vào nhà ngay mà ra vườn hoa ngồi, từ trưa đến giờ luôn là cảnh tượng cậu và Thụy Nhan tay trong tay rời đi, thở dài, cô đưa mắt nhìn lên trời.
Bầu trời đêm ay cũng như tâm trạng cô vậy, âm u, xám xịt, không có chút ánh sáng từ ngôi sao nào.
Một chiếc xe từ trong đường hầm đi ra, người ngồi trong là Đường Gia Huy, vội vã như vậy chắc là ra ngoài tìm phụ nữ, đêm nay có lẽ anh ta lại không về. Cô hít thở sâu rồi đứng dậy đi vào trong nhà.
\- 'Bố\, mẹ\.' Cô chào hỏi hai ông bà\.
Bà Lâm gật đầu, tay đang lướt trên ipad để tìm cách trang trí sân khấu cho buổi lễ đính hôn, ông Đường thì vẫn đang theo dõi tin tức đang nổi trên báo kia.
Cô đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ của mình ra, chợt một lực mạnh mẽ kéo cô và trong. Khương Gia Hy hoảng sợ la lên mọt tiếng rồi im bặt.
Khương gia...
Mẹ con Khương Nhược Nhy cũng ngồi xem những tin tức này, cô ta hả hê nói.
\- 'Người ta được cưới và thì lên báo rầm rộ\, cử hành sang trọng\, Khương Gia Hy không có lấy một cái tổ chức đám cưới bình thường mà dám về đây lên mặt\.'
Mẹ cô ta cười khinh :'Còn không tự biết thân phận của mình.'
\- 'Mẹ\, ngày đó mình sẽ đến làm đẹp mặt cô ta\, xem cô ta vênh váo được bao lâu\.' Khương Nhược Nhy nói\.
Mẹ cô ta gật đầu, lớn giọng :'Tất nhiên, chúng ta có thiệp mời mà, phải đến đó để xem thế nào chứ?'
Khương Nhược Nhy cười, ánh mắt tính toán, ở đó toàn giới thượng lưu, biết đâu cô ta sẽ tìm được mối nào đó ngon hơn cái tên Lạc Phong kia.