Khương Gia Hy bị Đường Duật Hành gì vào cánh cửa dày kia, bên trong phòng không bật đèn, bóng tối bao trùm lấy họ. Cô ngước mắt nhìn cậu, đôi mắt kia tuy ở trong tối nhưng lại hiện rõ một tia không vui, có phần oán trách.
\- 'Em đi đâu? Giờ mới chịu về\.' Cậu càng áp sát vào cô hơn\, họ gần nhau trong gang tấc\, cái mùi nước hoa phụ nữ vẫn còn lượn lờ ở áo cậu xộc vào mũi cô\.
Khương Gia Hy khẽ đẩy cậu ra :'Cậu vẫn chưa tắm?'
\- 'Điều này liên quan đến câu hỏi tôi hỏi em sao?' Đường Duật Hành thấy cô hơi khác lạ\, liền nhíu mày hỏi\.
Khương Gia Hy cảm thấy khó chịu :'Cậu buông tôi ra đã.'
\- 'Em lại giận hờn gì nữa? Cả ngày nay muốn nói chuyện với em nhưng lại không gặp\, giờ gặp rồi em lại bày ra bộ dạng này\.'
Khương Gia Hy cười nhạt, cả ngày không gặp cũng phải, cậu bận ở bên cạnh vợ sắp cưới của mình mà, làm sao có thời gian cơ chứ?
\- 'Có vẻ Thụy Nhan dùng nước hoa nồng quá\, tôi lại không ngửi được\, phiền cậu\.' Khương Gia Hy không chống cự nữa\, cô nhàn nhạt nói\.
Đường Duật Hành lúc này mới hiểu ra, vừa rồi Thụy Nhan luôn có tình áp sát vào người cậu, để lại mùi cũng là chuyện bình thường, cậu vừa về đã vào thư phòng nên chưa đi tắm. Không ngờ cô lại đang ghen, nhưng chắc chắn bản thân lại không chịu thừa nhận.
\- 'Tôi cũng không thích mùi nước hoa này lắm\, để tôi nói cô ấy đổi\.'
Khương Gia Hy tức giận đẩy cậu ra :'Cậu nói hay không thì tùy, tôi mệt rồi, cậu về phòng đi để tôi còn đi ngủ.'
\- 'Em đang ghen đấy à?' Cậu nắm lấy cổ tay cô\, áp sát cô hơn\, không cho cô sức kháng cự\.
Khương Gia Hy đơ người :'Ai bảo...với cậu?'
\- 'Nếu không ghen sao lại phản ứng dữ dội như vậy?' Cậu ghé sát vào tai cô\, hỏi rồi khẽ đưa lưỡi liếm nhẹ vành tai\.
Hai chân cô nhũn ra, từ phản kháng thành chủ động bám lấy cậu. Đường Duật Hành cười thích thú, đỡ lấy eo cô.
\- 'Cởi giúp tôi\.\.\.mùi nước hoa này cũng thật nồng\.' Giọng cậu không giấu nổi ánh cười khiến cho cô xấu hổ\, đỏ bừng mặt\.
Khương Gia Hy thở mạnh :'Cậu về phòng tự cởi...tôi muốn đi ngủ.'
\- 'Em biết tôi không có tính kiên nhẫn mà\.\.\.' Giọng cậu cứng lại\, ra vẻ không vui\, cũng như ra lệnh\.
Khương Gia Hy thở dài, bàn tay lần mò đến trước áo cậu, nhưng vì quá tối nên tay cô chạm vào ngực cậu rồi trượt xuống cơ bụng. Cái vật đàn ông ấy mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt cậu tối sầm, nắm lấy tay cô, giọng khàn đặc.
\- 'Đừng\.\.\.sờ linh tinh\.\.\.'
Cô giật mình rụt tay lại nhưng bị câu nắm chặt đặt lên khuy áo của áo khoác vest, cô khó nhọc cởi nó ra rồi vén qua vai cậu, chiếc áo rớt xuống sàn nhà.
Cùng lúc đó, cô bị cậu bế bổng lên, trong bóng tối, cậu tìm đến chiếc giường rồi đặt cô xuống.
\- 'Cậu muốn làm gì?\.\.\.ưm\.' Môi cậu phủ lên môi cô\, chiếc lưỡi ấm nóng đi sâu vào trong tìm lấy lưỡi cô\, cảm giác ẩm ướt khiến cậu thỏa mãn đến phát điên\.
Định kháng cự thì hai cổ tay bị cậu nắm chặt rồi giơ cao lên đỉnh dầu :'Bất kể lúc nào em cũng làm tôi muốn em như vậy...'
Cậu nói rồi hôn dần xuống cổ cô, những nơi cậu đi ra đều để lại nước bọt, cởi chiếc áo của cô ra, bộ ngực chỉ còn chiếc áo trong che đi, hơi thở càng trầm đục, một tay cậu xoa bóp mãnh liệt một bên, một bên ngực còn lại bị lưỡi cậu trêu đùa, hạt ngọc phía trước run rẩy không ngừng, cuối cùng là đỏ ửng lên.
\- 'Ư\.\.\.đừng\.\.\.không được\.\.\.' Là từ chối\, nhưng lời nỉ non ấy rơi vào tai cậu lại như một liều thuốc kích thích\, bên dưới càng căng cứng hơn\.
Đường Duật Hành ngước đôi mắt âm u phủ đầy dục vọng của mình lên nhìn thẳng vào đôi mắt long lạnh nước của cô, giọng khàn khàn :'Lúc em và Đường Gia Huy làm 'chuyện đó' có nhớ đến tôi không?'
Hơi thở ngưng đọng lại, Khương Gia Hy trong phút chốc cảm thấy phẫn uất, đẩy cậu ra. Đường Duật Hành nắm lấy hai cổ tay cô :'Hửm?'
\- 'Buông\.\.\.' Cô mạnh mẽ nói\, nhưng giọng lại như sắp khóc\. Cũng không muốn giải thích\, cô quay mặt đi nơi khác\.
Cậu giữ lấy cằm cô, mạnh bạo lần nữa hôn lên môi cô, Khương Gia Hy tức giận cắn mạnh lên môi cậu, mùi máu tanh xộc lên mũi cô, cả hai đều cảm nhận được.
Hôn đến ngộp thở, cậu mới buông cô ra. Khương Gia Hy cảm thấy tủi thân, cô giơ tay cho cậu một bạt tai.
Đường Duật Hành im lặng, trong đêm tối, hơi thở này thật nguy hiểm. Nhưng rồi cậu lại buông cô ra. Nặng nề đứng dậy khỏi chiếc giường rộng lớn ấy.
\- 'Em ngủ đi\.' Nói rồi cậu chỉnh lại quần áo của mình\, mở cửa đi ra ngoài\.
Khương Gia Hy co người lại, nước mắt rơi lả chả. Nếu cô giải thích chuyện cô và Đường Gia Huy chưa hề xảy ra chuyện kia thì có thay đổi được gì sao? Sự thật là chỉ còn một ngày nữa cậu sẽ đính hôn cùng Thụy Nhan.
Cô còn mặt dày cố chấp bám lấy sao?
Khách sạn...
Đường Gia Huy như lần trước, mở cửa đi vào :'Cô có chuyện gì, nói nhanh lên một chút.'
Nhưng xung quanh không có ai, trong phòng tắm, Joy Lia đang đứng trước bồn rửa mặt lau đi máu ở mũi mình, nghe thấy giọng anh, cô liền nhanh chóng đóng cánh cửa phòng tắm lại.
Đường Gia Huy nghe tiếng đóng cửa liền đi ra ghế sofa ngồi đợi. Một lúc lâu sau, Joy Lia đi ra ngoài, trên người cô là chiếc áo choàng tắm của khách sạn, mái tóc được sấy sơ qua, vẫn còn hơi ướt.
\- 'Ông xã\, anh đến rồi sao?'
Đường Gia Huy nghiến răng :'Cô đừng gọi tôi bằng hai từ đó.'
Cô cười, nhún vai, dáng người mảnh khảnh đi về phía chiếc tủ, lấy ra một tập hồ sơ, đi đến chỗ anh :'Đây là đơn ly hôn em đã nhờ luật sư in sẵn cho anh, anh chỉ cần kí rồi đưa cho ai nhỉ?'
\- 'À\.\.\.là Khương Gia Hy kí là được\. Em đợi được\, nhưng con của chúng ta không đợi được đâu\.' Joy Lia nói\, bàn tay đặt nhẹ lên bụng mình\, đứa bé chỉ mới 1 tháng\, nhưng cô lại cảm nhận được tình mẫu tử mãnh liệt và thiêng liêng đến nhường nào\.
Đường Gia Huy nhìn vào rồi quay đi nơi khác, anh sẽ không ly hôn, nếu kí vào đây thì Khương Gia Hy sẽ tiếp túc bên cạnh Đường Duật Hành sao? Không đời nào.
\- 'Anh không kí thì ngày đính hôn của em trai anh sẽ rất thú vị đó\. Em cam đoan\.' Joy Lia đi ra phía sau anh ngồi\, bàn tay mò mẫm vào ngực anh\.
Đường Gia Huy cầm lấy bàn tay cô :'Cô đang đe dọa tôi?.'
Cô khẽ nhíu mày vì đau, Đường Gia Huy lúc này mới để ý đến gương mặt nhợt nhạt của cô, trong lòng có chút khó chịu, anh buông tay cô ra.
\- 'Em mệt rồi\, nếu không kí thì anh về đi\. Em muốn đi ngủ\.' Joy Lia quay mặt đi nơi khác\, nói rồi đi vào phòng ngủ\.
Đường Gia Huy nhìn theo cô, người phụ nữ này hôm nay có điều gì đó rất khác. Nhưng khác ở đâu anh cũng không biết.